Khí Phi Không Dễ Làm
Chương 144
Hôm sauThiện Xá bắt đầu sai người tìm kiếm ở trong thành, dù sao cũng phải giả bộ một chút.
Hắn mang theo chúng ta rời khỏi nhà trọ, nói rằng có một nơi tốt hơn để ở.
Đi mất một chút thời gian, cuối cùng cũng đã tới.
Chỗ này đối với một trấn nhỏ mà nói là tương đối vắng vẻ, nhưng phong cảnh thực sự rất đẹp, không khí cũng tương đối mát mẻ.
Từ xa có thể nhìn thấy một căn nhà nhỏ, nhưng khi đi vào bên trong lại phát hiện thật ra không nhỏ chút nào, có rất nhiều gian phòng, rất rộng rãi, các đồ dùng thiết yếu đều đã được chuẩn bị đầy đủ.
“Tại sao bên ngoài không có gì cả?” Ta nhìn ra xa, tất cả đều là một màu xanh của cây lá, lại xen lẫn những đóa hoa đủ màu sắc. Mà cả một khu vực rộng lớn xung quanh căn nhà đều là đất.
“Ai nói không có gì? Qua một thời gian nữa ngươi sẽ biết.” Thiện Xá mỉm cười nói. “Hôm nay ngươi còn có một nhiệm vụ nữa.”
Ta vừa nghe liền có chút ngạc nhiên. “Nhiệm vụ gì?”
“Cưỡi ngựa.”
Chạy trốn ở bên ngoài, nếu như không biết cưỡi ngựa quả thật sẽ rất phiền toái, sau khi ta học được, còn muốn dạy cho bọn Bích Quỳnh.
Thiện Xá dẫn ta đi vòng qua phía sau căn nhà, ở đây còn có một chuồng ngựa.
Ta nhìn thấy con ngựa cao lớn tuyệt đẹp không khỏi thốt lên khen ngợi. “Oa, con ngựa này đẹp quá!”
Thiện Xá cho ta một ánh mắt hướng sang bên trái, ta liền vòng qua con ngựa nhìn về phía bên trái. Ngay bên cạnh con tuấn mã to lớn kia là một chú ngựa rất nhỏ, hay phải nói là một con ngựa con thì đúng hơn.
“Ta cưỡi nó?” Ta chỉ chỉ về phía con ngựa con.
Thấy Thiện Xá gật đầu, ta phồng má trợn mắt. “Con ngựa này thực sự cũng quá...... Nhỏ đi!”
“Ngươi mới bắt đầu học, nếu dùng con ngựa quá lớn, ngươi sẽ không khống chế được.”
Ta cẩn thận trèo lên lưng con ngựa từng li từng tí một, mỗi một động tác cũng rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm gì không thích hợp, sẽ đè con ngựa con gục xuống.
“Nó có thể chịu được trọng lượng của ta không?”
“Ta tự mình lựa chọn mà ngươi vẫn chưa yên tâm sao?”
Thấy Thiện Xá không có chút ý cười nào, ta gật đầu một cái, tin hắn một lần.
“Giá” Hai chân ta kẹp lấy bụng ngựa, ngựa con liền bắt đầu đi về phía trước.
Thiện Xá có chút giật mình. “Không phải ngươi không biết cưỡi ngựa sao?”
Ta nhìn hắn cười hả hê. “Ta cũng không phải là chưa từng thấy, chỉ là thiếu kinh nghiệm thôi.”
Động tác của ngựa con rất chậm, hai chân ta đạp trên bàn đạp, tay nắm lấy dây cương vững vàng, Thiện Xá lựa chọn vô cùng chính xác, con ngựa này vừa đủ để ta có thể khống chế.
Thiện Xá cũng cưỡi lên con tuấn mã, đi theo. “Không tệ! Chỉ cần nhìn mà ngươi cũng có thể lĩnh hội được bí quyết. Thân thể ngươi hơi nghiêng về phía trước một chút.”
Tanghe theo lời Thiện Xá nói, hơi nghiêng thân thể về phía trước một chút.
“Ngươi có thể cho nó đi nhanh một chút cũng được.”
Dần dần ta cũng quen với việc cưỡi ngựa, nên đương nhiên ta không thể thoả mãn với con ngựa con này.
“Hự!” Ta kéo dây cương, khiến ngựa ngừng lại. “Ta có thể cưỡi thử con ngựa này không?” Ta chỉ vào con ngựa Thiện Xá đang cưỡi.
Ngay sau đó Thiện Xá cũng ngừng lại, lắc đầu một cái. “Ngươi có thể thử cưỡi con ngựa kia.”
Ta nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy có một con ngựa đang được cột ở cái cây phía bên kia. Mặc dù nhìn qua thì thấy không có gì khác biệt với con ngựa Thiện Xá đang cưỡi, nhưng nhìn kĩ mới thấy không thể bằng được, màu lông của nó không bóng, cũng không đủ đẹp.
“Ta chỉ muốn cưỡi thử con ngựa của ngươi.”
Khóe miệng Thiện Xá nhếch lên. “Được.”
Ta bèn đi tới bên cạnh con ngựa, đầu tiên vuốt vuốt lông của nó, ta cũng không biết là ta học được điều này từ bao giờ, nhưng ta biết khi cưỡi một con ngựa mới, thì trước tiên phải tạo dựng quan hệ với nó.
Thiện Xá không nói gì, chỉ đứng ung dung bên cạnh nhìn.
Trực giác nói cho ta biết con ngựa này nhất định không đơn giản, nếu không Thiện Xá sẽ không dùng ánh mắt hả hê như vậy để nhìn ta.
Ta chạy đến trước mặt con ngựa, dùng ánh mắt hết sức dịu dàng nhìn nó, nói cho nó biết: ta không có ý muốn tổn thương nó, nó cần phải ngoan ngoãn, ngàn vạn lần đừng để Thiện Xá xem ta là chuyện cười.
Mắt chính là cửa sổ của tâm hồn, ta cảm thấy hình như con ngựa cũng không có định bài xích ta, ta liền tung người nhảy một cái lên lưng ngựa.
Mới vừa ngồi lên, con ngựa hoảng hốt, chồm lên một chút, làm cho ta cảm giác như đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ bồng bềnh trên mặt nước.
Nhưng ngay sau đó, nó liền đứng yên lại.
Ta lại nhẹ nhàng vuốt lên bờm ngựa, con ngựa thật ngoan, lại biết nghe lời.
Ngồi trên lưng con ngựa này, đem lại cho ta cảm nhận hoàn toàn khác so với lúc cưỡi con ngựa kia, nếu ngựa con cho ta cảm giác an toàn, thì con ngựa này cho ta cảm giác vô cùng phấn khích.
Ta khẽ kẹp bụng ngựa. “Giá”
Con ngựa lập tức như bị cái gì kích thích, chân sau liều mạng giẫm xuống rồi lại nhấc lên, mới vừa chạm đất lại nâng cao lên, còn không ngừng nhảy cao, như kiểu đang bừng bừng quyết chiến.
Ta gần như bị nó hất xuống, đôi tay ta nắm chặt lấy dây cương, hai chân cũng đạp chặt bàn đạp, sống chết không chịu buông tay.
Giằng co một lúc, hình như con ngựa cũng mệt mỏi, hoặc cũng có thể là đã làm loạn đủ rồi, liền ngừng lại, lỗ mũi lớn phun phì phì.
Ta ngồi run rẩy trên yên ngựa, còn có thể cảm thấy cả hai chân cũng đang run lên mãnh liệt.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
10 chương
42 chương
73 chương
21 chương
31 chương
501 chương