Hình như nơi này tương đối vắng vẻ, tiếng xe lăn bánh át mất tiếng ta và Bích Quỳnh rơi xuống đất. Nằm trên mặt đất một lát, chúng ta mới bò dậy được. Đi thẳng theo hẻm nhỏ, chỉ một lát sau là tới phố. Ta nhìn đường phố gật đầu một cái, không tệ, rốt cuộc ta cũng đã ra khỏi Hoàng cung. Bích Quỳnh vô cùng mừng rỡ. “Nương nương, người biết đường rồi sao?” Vẻ mặt ta nghiêm túc nhìn nàng. “Không có.” Đến gần tối, rốt cuộc chúng ta cũng tìm được Thẩm Tương Quốc Phủ, có lẽ không thể nói là tìm, thực ra là do chúng ta đụng phải. Điều làm cho ta không ngờ nhất chính là Ngọc Tình lại đến thẳng đại sảnh đứng chờ chúng ta. Vừa mới tới cửa, một vị trung niên mặc y phục quản gia cung kính dẫn chúng ta đến đại sảnh. Hôm nay Ngọc Tình không che mặt, bởi vì người nàng tiếp đãi đều là các cô nương. Có lẽ là do chuyện lúc trước làm trong lòng ta bị ảnh hưởng, nhìn thấy Ngọc Tình cứ nhìn gương mặt ta như thế, thậm chí ta còn có chút đỏ mặt. “Các ngươi chính là khách quý của Trì tướng quân sao?” Ta nhìn nàng cười rực rỡ, cũng cười cười. “Ngươi chính là Ngọc Tình sao? Quả nhiên là một mỹ nữ khuynh thành.” Ngọc Tình xấu hổ cười cười. “Ngươi thật biết cách nói chuyện, ngươi nhỏ hơn ta một hai tuổi, nếu như ngươi không ngại, ta có thể gọi ngươi một tiếng muội muội không?” Gọi là muội muội? Từ trước đến nay ta vẫn luôn không để ý đến vấn đề tuổi tác, nhưng ta cảm thấy tuổi tác của thân thể này cũng không lớn quá, đi tới chỗ nào cũng chỉ có thể làm muội muội, đến khi nào ta mới có thể thử làm tỷ tỷ chứ. “Ngọc Tình tỷ tỷ thật là khiêm tốn, sao muội muội dám có ý nghĩ ghét bỏ.” Sau đó Ngọc Tình dẫn chúng ta đến một gian phòng đã được an bài tốt, mặc dù không rộng lớn như trong hoàng cung, nhưng các loại đồ dùng ở đây cũng rất đầy đủ, làm cho người ta thật sự có cảm giác ấm áp của một ngôi nhà. Ngọc Tình là người hào phóng nhưng không mất đi dịu dàng, ta và Bích Quỳnh rất yêu thích. Đặc biệt là Bích Quỳnh, mỗi khi nhìn thấy Ngọc Tình ánh mắt của nàng đều sáng lên, giống như sùng bái cúi rạp đầu xuống đất. Ngọc Tình đặc biệt bảo người đi làm bữa tối cho chúng ta, bụng chúng ta đã sớm đói đến mức kêu lên rột rột. Thấy Bích Quỳnh đưa mắt nhìn Ngọc Tình đi khỏi, ánh mắt ta lạnh lùng nhìn về phía Bích Quỳnh. “Nhìn bộ dáng này của ngươi, cộng thêm nàng ấy lại tốt với ngươi như vậy, ngươi có thể dứt khoát đi theo nàng được rồi đấy.” Bích Quỳnh đang nhìn theo hướng Ngọc Tình đi khỏi, lẩm bẩm tự nói. “Đúng vậy, đúng là không so thì không biết, chủ tử của chúng ta kém xa so với Ngọc Tình cô nương.” Ta chun mũi hét to. “Cái gì?! Ta...ta kém xa so với nàng?!” Bích Quỳnh bị tiếng rống giận dữ của ta hù dọa hoàn hồn, lập tức sửa lại nói. “Không có, không có, em... em nói là......” Bích Quỳnh gấp đến độ không biết phải nói cái gì. Cặp mắt ta nhíu lại. “Tốt! Ngươi đã thích nàng ấy như vậy, vậy thì hãy đi theo nàng ấy đi! Không cần phải đi cùng ta nữa.” Bích Quỳnh bị sợ đến nỗi nước mắt cũng tuôn ra. “Nương nương, ngài không thể như vậy được, ngài từng nói đi tới chỗ nào cũng sẽ mang nô tỳ theo” Ta hừ lạnh một tiếng. “Nhưng ta không tốt được như Ngọc Tình cô nương” Mang theo tiếng khóc nức nở Bích Quỳnh nói: “Mặc dù ngài không dịu dàng, không phải rất rộng lượng, cũng không quá thiện lương, đôi khi vẫn rất tham lam, thỉnh thoảng lại đi trêu cợt người khác, nhưng Bích Quỳnh chỉ thích một nương nương như vậy, Bích Quỳnh nhất định sẽ đi cùng người!” Ta thở dài một cái, thì ra ta có nhiều khuyết điểm như vậy. “Nương nương” Mặt Bích Quỳnh tràn đầy nước mắt ngước nhìn ta. Ta chỉ liếc nàng một cái. “Nếu như ngươi muốn đi theo ta, thì không được nói người khác tốt, chỉ cho phép nói ta là tốt nhất!!” Trong thâm tâm Bích Quỳnh tranh đấu một hồi. “Được rồi.” Nhìn thấy nét mặt có chết cũng không lui của nàng, khoé miệng ta giật giật, ta thật sự kém như vậy sao? Bữa tối cực kỳ phong phú, ta ăn coi như no cái bụng, Bích Quỳnh ở một bên từ từ ăn được một nửa sau đó nhìn chằm chằm vào bụng của ta, như là không tin bụng của ta có thể chứa nhiều thức ăn như vậy. Ta vốn là một người rất tham ăn, chỉ có ở trại lính mới có thể ăn xả láng, đáng tiếc nơi đó thiếu thốn mọi bề, không thể đỡ thèm, bây giờ thì tốt rồi, không dễ gì mới có cơ hội làm sao ta có thể bỏ qua. Đến lúc không thể nào ăn nổi nữa, ta không thể làm gì khác hơn là đứng lên để tiêu hóa bớt. Sau khi giải quyết xong bữa tối, ta mời Ngọc Tình đến phòng ta. “Ngọc Tình, không lừa dối tỷ, thật ra muội là một người đang mang tội” Thấy Ngọc Tình kinh ngạc nhìn ta, ta đành phải nói tiếp: Muội vốn là...... Ta đem thân thế của Bích Quỳnh sửa đổi thành của ta, sau đó còn sửa lại kết cục, trong cung ta gặp được Bích Quỳnh, hai người ở phòng giặt quần áo thường xuyên bị bắt nạt, cho nên mới trốn thoát khỏi nơi đó. Một lần khi hai người đang bị phạt thì được Trì tướng quân cứu, cho nên Trì tướng quân mới viết một bức thư, thỉnh cầu Ngọc Tình giúp đỡ. Câu chuyện ta bịa ra rất dễ khiến người khác đồng cảm, đặc biệt là khi nói đến đoạn ta và Bích Quỳnh bị bắt nạt như thế nào lại cộng thêm than thở khóc lóc. Ngọc Tình nhẹ nhàng lau nước mắt. “Các ngươi cứ yên tâm ở lại đây, ai dám động đến các ngươi, Ngọc Tình sẽ lấy tính mạng này liều với hắn!” Ta cảm kích nhìn nàng. “Cám ơn Ngọc Tình tỷ tỷ ~” Sau khi Ngọc Tình đi, ta đẩy Bích Quỳnh đang khóc đến kì cục một cái, ta nói Ngọc Tình người ta không biết tình hình thực tế, thì khóc một chút trước cảnh ngộ bi thảm coi như xong, Bích Quỳnh nhà ngươi không phải là người trong cuộc sao! Đi theo khóc lóc cái gì đây? “Nương nương, ngài kể chuyện xưa thật sự là quá xúc động, em...em thật sự không nhịn được......”