"Nương nương! Bích Quỳnh! Mau cho ta vào đi ~ xảy ra chuyện lớn rồi!" Hạ Phù Dung nghe xong, lập tức căng thẳng, nàng cũng không có nói cho Bích Thanh biết nàng đi nơi nào, nhưng nàng ta lại tìm tới nơi, chỉ sợ là phó thái y nói cho nàng ta biết, cũng giúp nàng ta xuất cung, nếu như bị người nào đó biết được một thái y như hắn lại trợ giúp cung nữ xuất cung sẽ bị tử tội. Ngay cả phó thái y cũng ra hạ sách này, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, xem ra lần này nàng lại gặp phải chuyện phiền phức lớn rồi. "Nương nương của ngươi không có ở nơi này, nàng nhờ ta nói với ngươi một chuyện." Hạ Phù Dung ra ý bảo những tên thị vệ kia để Bích Thanh đi vào. Hạ Phù Dung dùng ánh mắt ra hiệu cho Bích Quỳnh, nàng vội vàng kéo Bích Thanh đi vào trong nội đường (phòng khách), nếu để cho Bích Thanh nói tiếp ở nơi này, thân phận của Hạ Phù Dung nàng sớm muộn gì cũng bị nàng ta phơi bày. Vào trong nội đường, Bích Thanh vội vàng nói, "Nương nương, người hãy nhanh chóng trở về! Bân hộ tướng bị người đầu độc rồi." Bân hộ tướng bị người đầu độc? Làm sao bị đầu độc? Người nào hạ độc? Bân hộ tướng là ai? Hạ Phù Dung không cắt đứt lời Bích Thanh, ra hiệu bảo nàng tiếp tục nói. "Cũng không biết vì lý do gì, hoàng thượng cho người đến Dư Điệp cung mời nương nương, ta vội vàng hỏi phó thái y nương nương ở nơi nào, phó thái y nói nương nương có chuyện đã xuất cung. Khi ta trở lại Dư Điệp cung, liền nghe thủ vệ nói Lệ phi nương nương đã tới, nàng luôn miệng nói nương nương hạ độc hại Bân hộ tướng quân, nha hoàn ở Dư Điệp cung đều là đồng đảng, muốn bắt chúng ta đi thẩm vấn." Nói như vậy, Lệ phi lần này lại chụp hụt. Bích Quỳnh theo nàng xuất cung, Bích Thanh lại tìm đến đúng lúc. Tiểu Cúc! Tiểu Cúc vẫn còn ở trong cung! "Tiểu Cúc đâu?" "Tiểu Cúc bị Lệ phi nương nương bắt đi, vừa đúng lúc nàng ấy đang chơi đu dây." "Ngươi có biết Tiểu Cúc bị Lệ phi bắt nhốt ở chỗ nào không?" Bích Thanh lắc đầu một cái, "Lệ phi nương nương nói chỉ muốn dẫn đi thẩm vấn, không có nói ở chỗ nào." "Nói như vậy hoàng thượng cũng biết chuyện này?" Bích Thanh gật đầu một cái. Hạ Phù Dung cảm thấy chuyện này rất kì lạ, cái tên Bân hộ tướng gì đó nàng cũng không biết hắn, sao chuyện hắn bị hạ độc lại liên quan đến nàng? Nếu như là Lệ phi hãm hại nàng, tại sao lại chọn một người không có chút quan hệ nào với nàng? Nếu làm thế nàng căn bản không có động cơ gây án, hay là, chủ nhân lúc trước của khối thân thể này cùng Bân hộ tướng gì đó có quen biết hay sao? Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Hạ Phù Dung lập tức gọi hai tỷ muội Bích Quỳnh nhanh chóng hồi cung. Nàng cùng Bích Quỳnh vào cửa cung trước, sau đó Bích Thanh mới đi vào, tránh làm cho người khác nghi ngờ. Trở lại Dư Điệp cung, Hạ Phù Dung vừa thay đổi xiêm y xong, Bích Thanh cũng vừa về tới. Hạ Phù Dung ăn mặc chỉnh tề, liền dẫn hai tỷ muội Bích Quỳnh đi về hướng Yến Ninh cung của Thái hậu. Trực tiếp đi đến chỗ của Lệ phi không chỉ không thể cứu được tiểu Cúc, chỉ sợ bản thân nàng cũng khó bảo toàn, chỉ là nàng ta cũng đã quên Hạ Phù Dung nàng còn có một con át chủ bài, đó chính là Thái hậu. Trải qua sự thông báo, Hạ Phù Dung tiến vào trong điện. Vừa thấy Thái hậu, nàng liền lấy khăn tay xoa xoa nơi khóe mắt, nàng chưa nói đã bật khóc nức nở. Thái hậu thấy Hạ Phù Dung như vậy, lập tức từ trên điện đi xuống, "Dung nhi, con lại bị uất ức gì thế? Sao lại khóc sướt mướt như vậy." "Mẫu phi, người phải làm chủ cho Dung nhi ~" lời thoại cũ rích vừa nói xong, câu nói kế tiếp lần lượt mà đến, "Nghe nói Bân hộ tướng bị người đầu độc, Lệ phi tỷ tỷ cứ kiên quyết đổ tội danh lên đầu của con, còn phái người đi bắt con, cũng may nhờ lúc ấy Dung nhi đi ra ngoài ngắm hoa, nếu không, chỉ sợ lúc này không còn cơ hội nhìn thấy được mẫu phi người ~~" nàng đang chờ Thái hậu an ủi nàng mấy câu, sau đó sẽ đem chuyện Lệ phi bắt tiểu Cúc nói ra. Nào ngờ chuyện lại nằm ngoài dự đoán của Hạ Phù Dung nàng, Thái hậu chỉ ngạc nhiên hỏi, "Bân hộ tướng bị người đầu độc? Hắn lúc này sao rồi?" Không nghĩ tới Thái hậu càng tỏ ra quan tâm cái tên Bân hộ tướng gì đó, hắn ta rốt cuộc là ai, tại sao có thể làm cho Thái hậu luôn luôn thiên vị nàng trong lúc này cũng đứng về phe hắn. "Bẩm mẫu phi, Dung nhi không biết." "Bãi giá Thái Càn cung ~" Hạ Phù Dung nhìn theo bóng lưng Thái hậu, ngu người đứng ở nơi đó. Thái hậu cứ thế mà đi sao? Vì cái tên Bân hộ tướng gì đó lại bãi giá đến chỗ của Tu Hồng Miễn hỏi cho rõ ràng? Vậy nàng phải làm thế nào? Hai tỷ muội Bích Quỳnh cũng thấy không hiểu nhìn Hạ Phù Dung, tình cảnh bây giờ đi cũng không được, ở cũng không xong. Hạ Phù Dung cất bước đi theo sau Thái hậu. Nàng ta không để ý tới nàng...nàng càng phải quấn lấy nàng ta, lúc này tình thế của Tiểu Cúc như ngàn cân treo sợi tóc, nàng không thể lùi bước trong lúc này.