Giờ cơm chiều, ở các viện những tứ đẳng đệ tử được phân công sẽ đúng giờ đem đồ ăn đưa đến trong phòng, nửa canh giờ lại đến thu thập. “Vô Minh, ngươi phụ trách cấp khách nhân ở Thiên Quyền Cư đưa cơm.” “Vâng!” Ngoài viện một mảnh tạp thanh, tại sự yên lặng của một ngôi sao trong viện nghe được phá lệ rõ ràng. Hùng Đại chúc vu cần cù, không đợi tiểu đạo đưa cơm đến gõ cửa liền mở cửa ngay. “Công tử!” Tiểu đạo tên Vô Minh làm một cái lễ, cùng Hùng Đại đi vào Thiên Quyền Cư. Đem đồ ăn mang lên, Hùng Đại thấy Vô Minh mặc chính là thanh y, cùng y phục màu lam lần trước thấy ở trên điện bất đồng, liền hỏi: “Ai, tiểu huynh đệ, y phục này của các ngươi có chú ý gì sao?” “Ác, màu sắc y phục bất đồng, đại biểu cho thân phận cũng không giống nhau.” Vô Minh nhiệt tâm giải thích: “Áo lam chính là đã bái sư, mà chúng ta còn đang tu hành, phụ trách một vài việc vặt trong sinh hoạt, thẳng đến khi chúng ta tu hành viên mãn mới có thể bái sư và thay y phục.” “Thì ra là thế!” Hùng Đại gật gật đầu hiểu biết. “Ha hả, xem vị công tử này làn da ngăm đen, bàn tay đầu ngón tay lược hậu thô dày, nhất định là đại phu đi? Chỉ có đại phu thường xuyên hái thuốc mới có thể như thế.” “A! Điều này cũng có thể nhìn ra được?” Hùng Đại lộ ra ánh mắt sùng bái, cao hứng nói: “Nhĩ hảo lợi hại nha, ta chính là đại phu.” “Ha hả, chút lòng thành chút lòng thành! Ta còn có bản lĩnh lớn hơn nữa vẫn chưa xuất ra đâu!” Vô Minh cười đắc ý nói, chân hướng trên băng ngồi giẫm một cái, rất có khí thế tái bộc lộ tài năng. “Ngươi tựa hồ thực nhàn?” Thanh âm lãnh khốc vang lên, hai người liền quay đầu lại, lập tức đối diện với ánh mắt hàn băng của Vu Nguyệt Khánh, sợ run cả người, Vô Minh lập tức cười nói: “Hắc hắc, ngượng ngùng ngượng ngùng! Hai vị công tử thỉnh từ từ dùng.” “Ta tiễn ngươi!” Hùng Đại đối Vô Minh rất có hảo cảm, chủ động nói. “Ngồi xuống ăn cơm!” Ngữ khí ra lệnh làm cho khí thế của Hùng Đại biết mất sạch, sau khi thân thủ mở cửa cho Vô Minh liền lập tức ngồi vào trước bàn cơm, ngoan ngoãn đến một cử động cũng không dám. “Tiểu đạo cáo từ !” Vô Minh đối Vu Nguyệt Khánh nháy mắt, trước khi đi bỏ lại một câu: “Phía dưới núi Thái tử có rất nhiều thảo dược quý báu a!” Chỉ cảm thấy hàn quang chợt lóe, cánh cửa phanh một cái đóng lại. “Hừ! Ngươi thôi ý nghĩ đó đi cho ta, chớ quên lời ta nói lúc trước.” “Ác!” Hùng Đại bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: “Không đi thì không đi. . . . . . Bất quá ngươi cũng nói là không chọc tới võ lâm nhân sĩ là được mà, ngày mai vẫn là nên đi xem a!” “Lá gan của ngươi lớn quá ha, cũng không sợ lộ thân phận.” Vu Nguyệt Khánh ở bên trong gian phòng lầm bầm tự nói, nhưng nhìn lại, trong góc phòng còn có một người đang ngồi! Người này chính là tiểu đạo vừa rồi đưa cơm tới, Vô Minh. “Hắc hắc, đừng nói như thế!” Vô Minh cười hì hì: “Ta đã lâu không gặp Hùng Đại, còn không chỉnh hắn, xem bộ dạng ngốc nghếch của hắn!” Chỉ cảm thấy dòng khí âm lãnh, độấm lập tức giảm xuống không ít. “Ách. . . . . . Ánh mắt ngươi rất khủng bố a, kính nhờ thu liễm được không? Ta thấy ngươi đối Hùng Đại không phải dùng biểu tình như thế a?” “Hàn Thác!” Một tiếng gầm nhẹ, cái chén Vu Nguyệt Khánh nắm ở trong tay đã hóa thành tro phấn. Vô Minh chính là Hàn Thác dịch dung mà ra! Hắn nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng thầm nói: “Thật là, ta thật vất vả vì giúp ngươi đảm đương làm một tiểu đạo mỗi ngày phải nghe mệnh lệnh người khác, ngươi còn như vậy làm ta sợ. . . . . . Nghĩ ngươi võ công cao thì giỏi lắm sao, hừ!” Gương mặt của Vu Nguyệt Khánh lộ ra vẻ băng lãnh, đột nhiên đứng lên, bước ra ngoài. “Ai ai, ngươi làm gì a?” Hàn Thác ngăn Vu Nguyệt Khánh lại: “Được rồi được rồi, ta sợ  ngươi rồi! Nếu làm cho Hùng Đại biết thân phận của ta, không đến ba ngày, lập tức toàn bộ Vũ Đương Sơn đều biết hết! Ai, ta vào đề ngay đây, được rồi đi!” “Nói đi!” Vu Nguyệt Khánh lại ngồi xuống, nhàn nhã nói. “Vũ Đương chưởng môn Huyền Nhược đạo trưởng đang bế quan, sẽ vào trước ngày diễn ra võ lâm đại hội xuất quan, hiện tại mọi sự tình dù to hay nhỏ trong Vũ Đương đều giao cho sư đệ Huyền Vô đạo trưởng xử lý, chính là cái người mà ngươi đã gặp lúc vừa mới tới. Mặt khác Phù Dật Kiếm cùng mấy tên hòa thượng Thiếu Lâm tự đều ngụở Thiên Hành Cư cùng Thiên Dương Cư của Thất Tinh viện. Nghe nói hai đại cô nương Thúy Ngọc Môn kia cùng Phù Dật Kiếm ở tại một nơi trong viện, hoàn hảo viện tử nơi đó đủ lớn, phòng cũng quá nhiều, bằng không thật sự là ~~~” bắt gặp Vu Nguyệt Khánh thần sắc không ổn, Hàn Thác liền tiếp tục: “Gần đây Vũ Đương tạp nhân đặc biệt nhiều, bao gồm hộ vệ kia của ngươi, còn có một người bịt mặt, không biết thân phận của hắn, bởi vì võ công của hắn trên cơ ta.” “Ta cũng đoán được hắn sẽ đến Vũ Đương. Hanh hanh!” Vu Nguyệt Khánh cười tà: “Lần này nhất định một lưới bắt gọn bọn chúng.” “Phải a, cũng phải cấp bọn võ lâm nhân sĩ một chậu nước sạch, để cho đầu óc bọn chúng tỉnh táo lại, cái gì mà trường sinh bất lão! Thật sự là vọng tưởng!” Vu Nguyệt Khánh đứng lên, ánh mắt trầm xuống, nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn trường sinh bất lão?” “Ngươi hoài nghi ta?” Hàn Thác tương đối chịu đả kích, nhưng lập tức khôi phục lại: “Ta biết, điều này thực mê người, nhưng trên đời này căn bản là không có khả năng trường sinh bất lão. Hơn nữa ta cảm thấy cả đời thật dài quá, nếu còn bất tử, không thấy quá thừa thải a? Ta cùng Triệt chỉ cần sống hết kiếp này, chuyện kiếp sau để kiếp sau tính. Chúng ta muốn chính là tự do, chứ không phải là bị toàn bộ người trong võ lâm đuổi giết vì bất lão dược! Ai ~~~ nghĩ tới đó liền sợ a.” Vu Nguyệt Khánh nghiêng người, câu xin lỗi hắn chưa bao giờ nói, cao ngạo như hắn, không hề dùng ngôn ngữ đã là biểu hiện xin lỗi lớn nhất. Hàn Thác cũng hiểu điều đó, cười cười: “Tốt lắm, trước như vậy đi, có tin tức ta lại đến tìm ngươi.” “Vu Nguyệt Khánh, ngươi đã ngủ chưa?” Lúc này tiếng đập cửa từ Hùng Đại vang lên. “Chưa.” Vu Nguyệt Khánh không để ý Vô Minh còn chưa rời đi, tiến lên chuẩn bị mở cửa. Vô Minh sắc mặt đại biến, trong lòng đem Vu Nguyệt Khánh ra mắng trăm ngàn lần, dùng khinh công cực nhanh nhảy qua cửa sổ. “Có chuyện gì?” Sau khi cho Hùng Đại tiến vào, hắn đóng cửa lại hỏi. “Ách. . . . . . Ta, ta muốn ngủ cùng ngươi!” Hùng Đại hết sức không được tự nhiên nói. Vu Nguyệt Khánh cả kinh, ánh mắt đảo qua nét e lệ phiếm ra trên gương mặt ngăm đen kia.