Tần Hạ Nhiên ôm lấy thân thể đầy máu của Diệp Khả Thư, máu cô nhiểm đỏ chiếc váy trắng của nàng. Diệp Khả Nhi lập tức gọi cấp cứu, lại cùng Tần Hạ Hạ và Đường Hoa chạy đến bên cạnh Diệp Khả Thư. Nàng nức nở nói " Tỷ tỷ, cố lên. Cấp cứu sắp đến rồi." Tần Hạ Nhiên không ngừng rơi lệ. Cảm nhận được từng giọt lệ nóng hổi của Tần Hạ Nhiên rơi xuống mặt, Diệp Khả Thư cố đưa tay giúp nàng lau đi " Đừng khóc." Tần Hạ Nhiên nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Diệp Khả Thư " Tại sao lại cứu tôi? Tại sao em lại ngu ngốc như vậy?" Diệp Khả Thư mỉm cười, khó khăn nói ra từng chữ " Vì...tôi...yêu...chị..." Nói được lời muốn nói cô liền hôn mê. Không lâu sau cấp cứu đến, Diệp Khả Thư được đưa đến bệnh viên Thiên Y. Diệp ba mẹ nhận được tin cũng lập tức đi đến bệnh viện. Bên ngoài phòng cấp cứu một đoàn người bất an chờ đợi. 2 tiếng sau, Trình Dịch Ân đi ra với vẻ mặt căng thẳng " Bệnh nhân cần phẩu thuật thay phổi, đã có phổi thích hợp nhưng lượng máu dự trử của bệnh viện không đủ. Tiểu Nhi, em đi xét nghiệm rồi cho máu đi." " Dạ." Tần Hạ Hạ và Diệp Khả Nhi đi theo y tá để cho máu. Trình Dịch Ân nhìn Diệp ba mẹ, lại nhìn chiếc váy bị máu nhuộm đỏ của Tần Hạ Nhiên, đắn đo một lúc, cuối cùng cũng nói tiếp " Do Tiểu Thư sử dụng thuốc ngủ trong thời gian dài, nên tỷ lệ thành công của ca phẩu thuật sẽ giảm xuống." Tần Hạ Nhiên cuối đầu siết chặt bàn tay. Diệp ba cố bình tĩnh hỏi " Tỷ lệ thành công là bao nhiêu?" " Khoảng chừng bốn mươi đến năm mươi phần trăm." Một tỷ lệ không lớn cũng không nhỏ. Bây giờ đành phải chờ vào số mệnh của Diệp Khả Thư thôi. Diệp mẹ đôi mắt rưng rưng " Tiểu Ân, hãy cứu Tiểu Thư." Trình Dịch Ân gật đầu " Con sẽ cố gắng hết sức." Y tá đến thông báo việc lấy máu hoàn tất, Trình Dịch Ân đi vào, cánh cửa phòng cấp cứu lần nữa được đóng lại. Diệp Khả Nhi cho máu hoàn tất liền trở lại trước phòng cấp cứu với sắc mặt trắng bệch. Diệp mẹ lo lắng nói " Tiểu Nhi con trở về nghĩ ngơi đi. Ở đây có bọn ta được rồi." Diệp Khả Nhi lắc đầu " Con ở đây đợi tỷ tỷ." Thấy nữ nhi cố chấp, Diệp mẹ cũng không nói thêm gì. Tần Hạ Hạ rời đi, không lâu sau đem vài lon nước trái cây và sửa đến. Đưa nước cho Đường Hoa, An Vi, Tiểu Lục và Diệp ba mẹ, lại đưa sửa cho tỷ tỷ và Diệp Khả Nhi. Tần Hạ Hạ dổ ngọt Diệp Khả Nhi để nàng uống hết lon sửa, lại nhìn sang Tần Hạ Nhiên lên tiếng " Tỷ tỷ, chị uống ít sửa đi. Cứ như vậy chị sẽ không chịu nổi mất." Nghe Tần Hạ Hạ nói vậy, Tần Hạ Nhiên cố uống lon sửa trên tay. 10 tiếng sau cửa phòng cấp cứu lại được mở ra, Trình Dịch Ân vừa bước ra, Diệp mẹ đã chạy đến hỏi " Tiểu Thư thế nào rồi?" " Phẩu thuật thành công, nhưng Tiểu Thư phải ở phòng chăm sóc đặc biệt trong ba ngày. Sau ba ngày mọi người mới được vào thăm." Tin tức này khiến những người phải chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu thở phào nhẹ nhỏng. Diệp Khả Thư được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt. Mọi người cũng yên tâm rời đi. Tần Hạ Nhiên trở về tắm rửa thay đồ liền trở lại bệnh viện. Một tuần trước sinh thần của Tần Đức Huy, Tần lão gia tử đã đưa chứng cứ Tần Đức Huy buôn bán ma túy cho nàng, nhưng vì nghĩ đến thân tình nên nàng muốn cho Tần Đức Huy cơ hội. Không ngờ hắn vẫn cố chấp làm những việc này. Tần Hạ Nhiên giao lại chứng cứ cho cảnh sát, lại để Tần Hạ Hạ thông báo mọi việc với Tần gia. Bây giờ nàng chỉ muốn ở đây với Diệp Khả Thư thôi. Tần Hạ Nhiên ngồi bên ngoài nhìn Diệp Khả Thư, nàng lặng lẽ rơi lệ. Diệp Khả Thư luôn âm thầm bảo vệ nàng, tại sao lúc trước nàng lại nở đẩy cô ra? Tại sao nàng lại ngu ngốc như vậy? Nàng muốn dùng phần đời còn lại để ở bên tên tiểu ngu ngốc này. Từ lúc Diệp Khả Thư được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt đến lúc chuyễn sang phòng bệnh thường, Tần Hạ Nhiên  không rời khỏi cô nữa bước. Diệp ba mẹ lần nào đến thăm Diệp Khả Thư cũng thấy Tần Hạ Nhiên, lúc đầu họ còn trách nàng, nhưng sau đó bị tình cảm nàng dành cho Diệp Khả Thư làm cảm động. Lúc Diệp Khả Thư tỉnh lại, trong phòng bệnh có nhiều người nhưng người đầu tiên cô nhìn đến chính là Tần Hạ Nhiên. Diệp mẹ trách cô bất hiếu, bà giận dỗi bỏ đi. Những người khác ở lại một lúc cũng rời đi. Tần Hạ Nhiên đi đến ngồi cạnh Diệp Khả Thư, ân cần hỏi " Còn đau không?" Diệp Khả Thư im lặng quay mặt đi. Cô vẫn còn chưa tha thứ cho Tần Hạ Nhiên vì dám né tránh cô lâu như vậy. Nhìn hành động trẻ con kia, Tần Hạ Nhiên bật cười " Thế nào lại giận dổi rồi?" Diệp Khả Thư lạnh lùng nhìn nàng " Sao không trở về đi? Chị ở đây làm gì?" " Trả nợ cho em." " Chị nợ tôi khi nào?" " Tôi nợ em sự quan tâm, nợ em một tiếng yêu chưa trọn vẹn, nợ em một hạnh phúc, nợ em một gia đình ấm áp." " ...!" " Hãy để tôi dùng phần đời còn lại trả nợ cho em được không?" " Tôi không cần chị trả nợ." Tần Hạ Nhiên mỉm cười, hôn lên mu bàn tay Diệp Khả Thư " Ngốc tử. Chử " nợ " chỉ là cái cớ để tôi được ở bên em thôi." " ...!" " Tôi đã tìm một lý do hoàn mỹ như vậy rồi nên em đừng từ chối tôi nữa." Diệp Khả Thư cứng họng rồi. Từ khi nào miệng lưỡi Tần Hạ Nhiên lại lợi hại như vậy. Đúng là khi nữ vương yêu thì chuyện gì cũng có thể xãy ra a. - Chính Văn Hoàn - ---------------------------------- Tác giả có lời muốn nói: Đa tạ mọi người đã đi đến đây cùng ta. Đã hoàn chính văn. Ta sợ " ngập " nhà nên chẳng dám để Diệp Khả Thư có chuyện. Còn vài cái phiên ngoại. Có phiên ngoại cho cặp Hạ - Nhi nên mọi người tiếp tục hóng đi. Ta lại đi chuẩn bị đào hố mới. Hố này dự đoán sẽ rất cẩu huyết. Hí hí