Mất hết nửa ngày năn nỉ đến gãy lưỡi tên Thiên biến thái kia mới chịu cho cô thoát khỏi hắn, bất quá cũng chẳng được đi đâu xa, phải ngồi kế bên hắn. (Pisces: phái muốn chết bày đặt *cười đểu* HTD: chết đi -- *phóng phi tiêu* Pisces: Hự . . .)
Cô cũng không quá bận tâm vẫn tiếp tục nhấm nháp ly rượu Whiskey của mình, nhưng lại có chút liếc nhìn về phía mỹ nam còn lại trong bàn --Mộ Dung Thiên Hàn.
Mộ Dung Thiên Hàn trông cực kì cool với chiếc áo sơ mi đen tôn lên làn da trắng noãn, và chiếc quần jean đắc tiền.
Tống Ngạo Thiên thì lại năng động một chút, hắn vận chiếc áo thun xám và quần jean ngắn đến đầu gối.
Có phải quá bất công không chứ, hai tên đẹp trai đến cực hạn như thế này lại rơi vào tầm tay của nữ chính xấu xa đội lốt đáng yêu kia.
Cô ghen tỵ a!
Cơ mà cô chẳng phải là kẻ hám trai gì, chỉ là bình luận xíu thôi ^^
Đột nhiên từ bên ngoài, một cô gái xinh đẹp diễm lệ trang điểm rất tỉ mỉ, ăn vận thiếu vải khoe ra thân hình bốc lửa khiến đám đàn ông liều mạng lau nước miếng. Cô ta chuẩn xác hướng đến bàn cô mà bước đến.
Cô ta không báo trước mà đem cặp mông tròn trịa đặt lên đùi Tống Ngạo Thiên, nũng nịu ôm lấy cánh tay rắn chắc của hắn cọ cọ với bộ ngực cup D mà cô ta tự hào nhất.
Là bò sữa nhà ai xổng chuồng a!
Anh Thiên, người ta thật là nhớ anh nha.
Cô ngồi bên cạnh mà không ngừng nổi da gà, thảm hơn là bị mùi nước hoa nồng đậm thái hóa của cô ta làm cho nhảy mũi liên hồi, ghét bỏ liếc xéo một cái.
Dường như Mộ Dung Thiên Hàn cũng đồng cảm giác với cô, khuôn mặt tuấn mỹ cau lại khó chịu, quăng ánh mắt giết người đến Tống Ngạo Thiên quăng cô ta nhanh!
Tống Ngạo Thiên cười trừ, lần đầu tiên hắn cảm thấy ác cảm với những đứa con gái như thế này, trước đây hắn tiếp xúc không biết bao đứa con gái như thế này, chỉ sợ là không nhớ hết.
Chán ghét đẩy mạnh cô ta ra khiến cô ta ngã nhào ra đất, mắt trợn tro không thể tin nhìn Tống Ngạo Thiên.
Cô là ai ? Tống Ngạo Thiên ghét bỏ lên tiếng hỏi.
Cô ngồi bên cạnh mà bị hành động của Tống Ngạo Thiên làm cho một phen giật nảy mình, trong lòng không biết tặng cho hắn bao nhiêu tràn pháo tay tán thưởng.
Anh Thiên, sao anh lại hỏi như vậy, em là Kiều Ly bạn gái anh đây mà. Kiều Ly khóc đến thương tâm níu kéo cánh tay hắn.
Nhìn khuôn mặt lem luốt phấn vì khóc của Kiều Ly hắn chán ghét không thôi, dứt khoát hất tay cô ta ra, sắc bén nói:
Rất xin lỗi tôi không quen cô, làm ơn cút!
Kiều Ly giật mình, hoảng sợ nhìn hắn đang giận dữ, chạy nhanh ra ngoài, thế nhưng trước khi đi cô ta còn quay lại liếc xéo cô một cái tóe lửa.
Cô vô tội nha!
"Rất xin lỗi, đây mới chính là bạn gái của tôi." Hắn quấn lấy eo cô, thân mật hôn nhẹ lên đôi môi hồng hào đầy đặn.
Ai biết được trong lòng cô dâng lên một niềm vui không tên, đến ngay cả cô cũng hoài nghi, mình bị bệnh sao ?
Khó chịu đẩy hắn ra, thế nhưng đẩy mãi cũng không được.
Anh thích ôm tôi lắm hả ? đây câu hỏi mà cô rất muốn hỏi.
Kề khuôn mặt yêu nghiệt của mình vào sát cô, thích thú ngửi hương thơm dìu dịu, tự nhiên của cô.
Rất thích và còn thích nhiều cái nữa
Bị khuôn mặt tà mị phóng to của hắn át hết tầm mắt, đột nhiên cô lại cảm thấy tim đập nhanh hơn bình thường. Sợ rằng sẽ bị đắm chìm trong vẻ tuấn lãng của hắn, cô liền đẩy hắn ra, thở hổn hển nói.
Anh . . . anh tránh xa tôi ra một chút đi . . . nếu không . . . tôi -- cô giơ nấm đấm lên đe dọa.
Nếu thích thì em cứ đánh tôi. hắn cười đến vô lại, không nói một lời cúi đầu chuẩn xác hôn lên môi đỏ mọng ướt át của cô.
Tham lam mút lấy, cậy hàm răng đăng nghiến chặt của cô, đầu lưỡi linh hoạt liền luồng vào quấn lấy cái lưỡi thơm tho phấn hồng xinh xắn của cô. Bá đạo tham quan, càng quét hết mật ngọt trong khoang miệng. Đến khi nhận thấy cô không còn dưỡng khí hắn mới lưu luyến rời đi.
Hắn cư nhiên lần thứ hai hôn cô trước bàn dân thiên hạ ?!
Nhìn ánh mắt ái muội của mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào hai người, da mặt cô thật mỏng, nhanh chóng phiếm hồng hai má.
Cô, Hàn Tử Du, một nữ vương ngạo nghễ, không sợ trời không sợ đất, lạnh lùng tàn nhẫn, khi xuyên qua cư nhiên lại làm trò cười cho thiên hạ, mất mặt đến tận hai lần, đả kích lớn a! Cô ngất!
Hận không thể đem tên đầu sỏ đang thích thú tươi cười vô tội bên cạnh băm vằm thành trăm mảnh, quăng cho chó ăn.
Nhận thấy có cỗ sát khí hừng hực bên cạnh, Tống Ngạo Thiên nhịn không được run lên, bất quá đáy lòng lại thập phần hứng thú, cô ngày càng khiến hắn thích thú, hoàn toàn gỡ bỏ chán ghét trước kia, ngược lại bây giờ người muốn tiếp cận, theo đuổi đối phương lại chính là hắn.
Tất nhiên những thay đổi của cô cũng không qua được cặp mắt tinh tường của Mộ Dung Thiên Hàn.
Truyện khác cùng thể loại
400 chương
2 chương
7 chương
11 chương
5 chương
69 chương
10 chương