Một tháng sau, lễ cưới của Diệp Hi Nghi cùng Thẩm Thiếu Tuân được diễn ra trong lặng lẽ với lý do: Diệp phu nhân còn ở bệnh viện cho nên không thể tổ chức lễ cưới to lớn được. Trong ngày cưới của Diệp Hi Nghi, cô ta gửi thiệp mời tới An Diệp Lạc, với lời nhắn: dù gì cũng là chị em cùng cha, nên mong rằng Diệp Lạc Nguyên cô tới để chung vui cùng mình, chuyện cũ trước kia bỏ qua cho nhau, Diệp Hi Nghi cô sắp phải theo chồng về bên MâCo, cũng không ở đây nữa, chuyện gì đã qua thì cho qua! Nhìn tấm thiệp mời đỏ tươi An Diệp Lạc không cần thấy Diệp Hi Nghi lúc viết thì cô cũng nghĩ ra được tâm trạng của cô ta khi đó là như thế nào. Gấp tấm thiệp mời lại, An Diệp Lạc bước ra ngoài, cô nên chuẩn bị thật kỹ quà mừng tặng Diệp Hi Nghi mới được. Ngày cưới cuối cùng cũng đã tới, tối hôm đó, An Diệp Lạc cùng Tống Nghiêm Tịch cùng khoác tay nhau tới, Diệp Hoành Nghị kinh ngạc nhìn hai người, ông ta không nghĩ rằng chỉ trong vòng một tháng mà An Diệp Lạc lại có thể cùng sánh bước với Tống Nghiêm Tịch tới dự lễ cưới của Diệp Hi Nghi. Nhìn hai người, trong ánh mắt của Diệp Hoành Nghị dấy lên tia tính toán. Lão ta tươi cười bước lại gần nhìn An Diệp Lạc nói: - Lạc Nguyên! Con đã về! - Tôi không nhớ rằng mình vẫn còn là con của ông! Nói xong, An Diệp Lạc bước vào trong, Tống Nghiêm Tịch không nói gì, anh im lặng bước vào cùng cô. Diệp Hoành Nghị nhìn theo bóng dáng hai người, ông ta không nói gì, chỉ là lúc này trong đầu ông ta đã lên kế hoạch tính toán tất cả. Diệp Hi Nghi sau khi nhìn thấy hai người An Diệp Lạc và Tống Nghiêm Tịch cùng khoác tay nhau tới, trong mắt cô ta lại là một mảnh bình tĩnh, bên ngoài tỏ vẻ bình thường, cô ta cười nói: - Cám ơn chị đã tới trong ngày cưới của em! Bước lại gần, cô ta nắm tay An Diệp Lạc tỏ vẻ chị em thân thiết, vui mừng. An Diệp Lạc cũng khẽ cười nói: - Đương nhiên! Ngày em gái lấy chồng, chị và anh rể đương nhiên phải tới chúc mừng rồi! Đây là món quà nhỏ anh chị tặng em, hi vọng nó sẽ giúp em hạnh phúc! Đặt vào tay Diệp Hi Nghi hộp quà nhỏ, cô nhìn thấy ánh mắt coi thường của Diệp Hi Nghi nhưng cô cũng không để ý bởi vì cô biết cô ta dù có coi thường khinh bỉ thì cũng sẽ mở hộp quà của cô ra thôi. Giờ thành hôn đến, Diệp Hi Nghi khoác tay Thẩm Thiếu Tuân bước ra, khuôn mặt cô ta cười tươi và tỏ ra mình rất hạnh phúc, lúc lướt qua An Diệp Lạc, khuôn mặt cô ta vẫn là nụ cười tươi. Chỉ có cô ta biết mình đã cố gắng kìm nén như thế nào. Một lễ cưới kết thúc khi nhà trai chỉ có mình Thẩm Thiếu Tuân, cũng không hề có lấy một nhà báo hay phóng viên. Bên nhà gái cũng chỉ có mình Diệp Hoành Nghị, An Diệp Lạc và Tống Nghiêm Tịch được gọi là hai vị khách mời duy nhất. Vậy mà nhìn biểu hiện của Diệp Hi Nghi lại không có một chút khó chịu, nếu là trước kia An Diệp Lạc chắc chắn cô ta sẽ chẳng bao giờ chịu hạ mình lấy một lão già đáng tuổi cha mình, đã vậy cưới lại không có bất kỳ một người nào của giới truyền thông. An Diệp Lạc biết, bởi vì Diệp Hi Nghi không còn con đường nào, cô ta sợ mình ở đây sẽ có một ngày những tấm hình hay đoạn phim của cô ta cùng những người đàn ông kia bị phát tán ra ngoài, như vậy cô ta làm sao có thể cam lòng? Diệp Hi Nghi là một kẻ có tham vọng, cô ta sẵn sàng đánh đổi tất cả để có được thứ mình muốn. Cho nên cô ta hiện giờ có thể nhẫn nhịn, chờ cơ hội sẽ quay trở lại trả thù Duệp Lạc Nguyên.