- Khải Thiệu! Hay chúng ta chia tay đi! - Hi Nghi, em nói vậy là sao?- giọng anh ta lo lắng - Em... em sợ chị ấy biết sẽ buồn!- cô ta cúi đầu nói khẽ. - Hừ! Cô ta buồn thì liên quan gì tới chúng ta!- anh ta khinh thường nói. Trong bóng tối, anh ta không nhìn thấy nụ cười nhếch miệng của Diệp Hi Nghi, chỉ nghe cô nói: - Nhưng em là em gái của chị ấy, em... em... chúng ta như vậy thật sự không nên, mà anh hiện giờ còn là hôn phu của chị ấy! - Em yên tâm, lát nữa quay lại anh sẽ nói với cô ta! - Nhưng, chị ấy rất yêu anh! - Anh nói rồi, em mới là người anh yêu! Ngoài em ra anh không yêu một ai khác! Nói xong, Vương Khải Thiệu ôm Diệp Hi Nghi vào lòng. Trong lòng anh ta nghĩ: "Hi Nghi đáng yêu, dễ thương và thiện lương, người con gái như vậy mới là mẫu con gái anh thích!" Hai người ôm nhau không biết rằng mình bị người phát hiện, phía sau vang lên tiếng nói: - Hai người... hai người các ngươi, đang làm gì??? Cả hai giật mình liền quay lại, phía đối diện họ không ai ngoài Diệp Lạc Nguyên, cô nhìn hai người ngón tay chỉ vào họ. - Hừ! Không phải cô dã thấy rõ rồi sao??? Còn hỏi câu ngu ngốc vậy! - Anh là thằng khốn nạn, dám ở sau lưng tôi yêu đương vụng trộm với người khác!- đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm Vương Khải Thiệu. - Tôi không vụng trộm, Hi Nghi là người con gái tôi yêu, cô tốt nhất nên đồng ý huỷ hôn ước giữa tôi và cô đi! - Tôi không huỷ! Anh là chồng chưa cưới của tôi, tôi không đồng ý! - Cô không đồng ý thì kệ cô, giờ tôi sẽ đi thông báo! Nói rồi Vương Khải Thiệu nắm tay Diệp Hi Nghi kéo đi, lại nghe Diệp Hi Nghi lên tiếng: - Anh, đừng như vậy được không? Để em nói chuyện với chị em! Ngoan, để em nói với chị ấy cho chị ấy hiểu, anh cứ đứng ở đây đợi em! - Vậy được! Em quay lại nói với cô ta đi! Anh đứng đây đợi! Nhẹ gật đầu, Diệp Hi Nghi quay lại chỗ cũ, thấy Diệp Lạc Nguyên còn đang sững sờ, cô ta lại gần nhếch miệng nói: - Diệp Lạc Nguyên, tôi sẽ cướp tất cả những gì của cô! Khải Thiệu yêu tôi, cô tốt nhất nên chúc phúc cho chúng tôi đi! - Cô đã có những gì mình có rồi, vì sao còn cướp Khải Thiệu của tôi chứ???- Diệp Lạc Nguyên nhìn cô ta hỏi. Cô thực sự không hiểu, vì sao cô ta luôn cướp những thứ của cô? - Hừ, tôi nói rồi, tôi sẽ dẫm đạp cô dưới chân, cướp tất cả mọi thứ về cô! - Cô thật giống mẹ cô, luôn đi cướp giật đồ của người khác! - Cô dám nói tới mẹ tôi??? "Bụp!" Một cái tát nảy lửa trên khuôn mặt của Diệp Lạc Nguyên khiến cô tức giận liền vung tay lên tát Diệp Hi Nghi, nói: - Cô là cái thá gì mà dám tát tôi??? Cô chỉ là đứa con dã thú bên ngoài của cha tôi thôi! - Aaaaaa! Chị, chị đừng như vậy được không??? Em xin chị đấy, chị đừng tức giận nữa kẻo ảnh hưởng tới thân thể! Diệp Lạc Nguyên nói xong lại không nghĩ cô ta khóc lóc nói to, cô đang kinh ngạc thì bóng một người xuất hiện, chưa kịp biết là ai thì cô nhận được một cú đá mạnh khiến cô bị té ngã. Giọng nói lạnh lùng vang lên: - Cô dám làm tổn thương Hi Nghi??? - Em không có!- Diệp Lạc Nguyên lắc đầu nói. - Không có? Vậy sao tôi lại nghe được tiếng hét của Hi Nghi??? - Thực sự em không có, là cô ta đánh em trước! - Hừ, cô còn định gạt tôi? Hi Nghi hiền dịu như vậy sao đánh cô được? - Thực sự mà, anh phải tin em! - Từ trước tới giờ, tôi không hề thích cô nên sẽ không tin cô nói! - Khải Thiệu, không phải do chị ấy!- Lúc này giọng Hi Nghi nhẹ nói. - Em còn che trở cho cô ta? Em cứ như vậy rồi bị cô ta hại lúc nào không hay đấy!- Vương Khải Thiệu nhìn Diệp Hi Nghi trong lòng mình nói nhẹ. Tiếng hét khi nãy vang lên khiến mọi người trong sân đều nghe tiếng liền vội chạy tới coi. Trước mặt họ cùng oing bà Diệp là hình ảnh một người đứng hai người ôm nhau, ông bà Diệp nhìn thấy đứa con gái của mình chảy máu miệng đang nằm trong lòng Vương Khải Nguyên liền chạy lại nhìn, Diệp phu nhân kêu khóc: - Nghi nhi, con bị làm sao vậy??? Đừng làm mẹ sợ!!! - Mẹ, con không sao, chị chắc hiểu lầm con nên mới đánh con thôi! Đánh rồi thì chị sẽ tốt lên thôi!- Diệp Hi Nghi khẽ cười nói, lời tuy có vẻ lo lắng cho Diệp Lạc Nguyên, nhưng thực chất là muốn để mọi người hiểu lầm và càng coi thường cô hơn. - Ai, con cái đứa nhỏ này!!! Nói rồi Diệp phu nhân quay lại nhìn Diệp Lạc Nguyên hỏi: - Nguyên nhi a! Con sao lại khiến em gái bị như vậy? Con bé nó rất quý con, đâu đâu cũng đều che trở cho con, con lại... lại... haizzz!