Thời gian trôi đi, cho tới khi Tống Nghiêm Tịch thấy trong người mình khó chịu, một thứ gì đó rất nóng đang ở trong người anh, khuôn mặt anh bỗng nhiên đỏ, suy nghĩ thoáng qua, anh biết mình bị tính kế liền vội vàng rời khỏi bữa tiệc đi ra xe của mình.
Bỗng cánh tay anh bị giữ lại, nhìn sang bên cạnh thấy đó là Diệp Hi Nghi, anh liền khó chịu hất tay cô ta ra, lại không ngờ cô ta vẫn túm chặt tay anh. Cảm giác mát lạnh từ tay cô ta làm anh thấy dễ chịu, thế nhưng, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, anh lạnh lùng nhìn Diệp Hi Nghi, chỉ thấy cô ta cúi mặt xuống nói:
- Nghiêm Tịch! Anh đi đâu vậy?
- Buông!- giọng lanh lạnh lẽo vang lên.
- Không, em không buông, hôm nay anh phải là của em! Anh... trong người anh khó chịu thì để em giúp anh được không?- Diệp Hi Nghi liền ôm chặt Tống Nghiêm Tịch.
- Khoản nợ này tôi nhớ kỹ, cô cứ chờ đấy!
- Hai năm này, em thực sự đợi không được, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã biết mình yêu anh rồi, càng ngày càng lún sâu, em đã cố gắng làm mọi điều, chỉ mong anh nhìn em một lần, cho em một cơ hội. Nhưng anh lại lạnh lùng với em, vì sợ mất anh cho nên hôm nay em buộc phải bỏ thuốc vào rượu của anh! Đừng từ chối em, có được không anh?
- Tôi nói lại lần cuối cùng, buông tôi ra, nếu không, đừng trách tôi không thương hương tiếc ngọc!
- Không, em không buông! Hôm nay, em sẽ không buông anh, chỉ cần qua đêm nay, em sẽ thuộc về anh!
Tống Nghiêm Tịch không còn đủ bình tĩnh, anh đưa tay đẩy mạnh Diệp Hi Nghi ra ngoài khiến cô ta bị ngã xuống dưới đất.
- Á!
Nghe tiếng hét của cô ta, mọi người đang dự tiệc liền vội chạy lại, thấy cảnh tượng Tống Nghiêm Tịch khuôn mặt đỏ bừng như lửa nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, từ người anh toả ra khí lạnh khiến ai cũng giật mình lui lại mấy bước chân.
Dưới đất là Diệp Hi Nghi bị ngã, mọi người nhìn vậy trong ánh mắt tỏ ra đau xót cho cô ta, một số người trong họ lên tiếng:
- Chuyện gì vậy? Sao Diệp tiểu thư lại bị ngã?
- Không biết! Cái cậu kia cũng kỳ cục, phụ nữ người ta bị ngã vậy mà cũng không nâng người ta dậy!
- Đúng vậy!
- Nghe nói cậu kia là chủ tịch tập đoàn gì ấy!
- Dù là chủ tịch mà khi thấy phụ nữ người ta ngã thì cũng bên lịch sự mà nâng người ta dậy chứ? Chủ tịch mà như này thì tôi sẽ không thèm hợp tác cùng anh ta!
- Đúng vậy!
Mọi người đứng xúm lại bàn tán, Diệp Hi Nghi thấy mọi người nói vậy liền khóc, cô ta ngẩng đầu nhìn Tống Nghiêm Tịch nói:
-Nghiêm Tịch! Em chỉ muốn giúp anh thôi mà, anh uống rượu nhiều quá nên muốn đưa anh về phòng nghỉ tạm thôi, sao anh... sao anh có thể hiểu lầm ý tốt của em? Hu hu!
Diệp Hi Nghi nói xong liền ôm mặt khóc, lúc này một giọng nói trầm ấm nhẹ vang lên:
- Hi Nghi! Sao con lại bị ngã vậy? Mau, mau đứng lên, con không sao chứ???- giọng lo lắng của Diệp Hoành Nghị vang lên, sau đó ông ta nhìn sang Tống Nghiêm Tịch thấy mặt anh đỏ bừng, trong lòng ông ta biết thuốc đã có tác dụng, nhưng vẫn giả vờ như không biết gì, nói tiếp- Nghiêm Tịch, cháu nâng Hi Nghi lên giúp chú!
Tống Nghiêm Tịch không nói gì, anh cất bước đi, trước khi rời đi chỉ để lại một câu:
- Khoản nợ này, tôi nhất định sẽ đòi lại!
- Đứng lại!- Diệp Hoành Nghị tức giận vang lên- Cậu làm con gái tôi bị ngã thì thôi đi, đằng này nó có ý tốt muốn đưa cậu tới phòng dành cho khách để nghỉ ngơi, không ngờ cậu không nhận ý tốt của con bé thì thôi, lại còn làm nó bị ngã. Tôi và cậu vẫn còn đang hợp tác, cậu làm vậy có phải là vuốt mặt không nể mũi không?
- Con gái của tôi, sao con lại bị ngã vậy?- Diệp phu nhân vội chạy tới ôm Diệp Hi Nghi khóc.
- Á!- Diệp Hi Nghi kêu lên một tiếng.
- Con gái, con... con bị thương ở đâu? Đừng làm mẹ sợ!- Diệp phu nhân đau đớn nhìn Diệp Hi Nghi lo lắng hỏi.
- Mẹ, con... con không... không sao ạ!- Diệp Hi Nghi cố gắng tỏ ra không sao nhưng khuôn mặt của cô ngày càng nhăn lại.
- Cậu, cậu đã làm gì con gái tôi???- Diệp phu nhân lúc này túm tay Tống Nghiêm Tịch lay lay
- Tôi cần một lời giải thích từ cậu!- Diệp Hoành Nghị nghiêm giọng chất vấn anh.
Tống Nghiêm Tịch không nói gì, anh cất bước đi, trước khi rời đi chỉ để lại một câu:
- Khoản nợ này, tôi nhất định sẽ đòi lại!
- Đứng lại!- Diệp Hoành Nghị tức giận vang lên- Cậu làm con gái tôi bị ngã thì thôi đi, đằng này nó có ý tốt muốn đưa cậu tới phòng dành cho khách để nghỉ ngơi, không ngờ cậu không nhận ý tốt của con bé thì thôi, lại còn làm nó bị ngã. Tôi và cậu vẫn còn đang hợp tác, cậu làm vậy có phải là vuốt mặt không nể mũi không?
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
28 chương
81 chương
58 chương
15 chương
10 chương
12 chương
50 chương