-Lạc Nguyên! Cậu hứa với mình sẽ mời mình một bữa cơm mà, hôm nay có mặt đông đủ vậy chúng ta cùng nhau dùng một bữa cơm nhé! An Diệp Lạc trầm ngâm suy nghĩ, hai người Triệu Hạ Nhiên và Dương Thiên Lỗi nhìn cô đầy hi vọng. - Thôi được rồi! Để nình gọi điện cho một người nữa rồi đi! Nghe An Diệp Lạc trả lời, cả hai cùng vui vẻ, không nghĩ cô lại chấp nhận, đã vậy còn gọi thêm người đi cùng, Diệp Lạc Nguyên là chủ tịch tập đoàn lớn như này thì bạn của cô ấy chắc chắn cũng chẳng kém. Nếu như vậy chẳng khác tạo cho họ cơ hội bược vào giới thượng lưu cao hơn. Cùng lúc đó, tại vông ty R.S, một nữ nhân mặc chiếc đầm đỏ sang trọng bước vào, các nhân viên nhìn thấy người vừa bước vào nhưng không một ai để ý tới cô ta. Nhìn cô ta đi thẳng tới thang máy dùng cho cấp trên các nhân viên cũng không nói gì, bởi họ đã quá quen thuộc với cô gái mặc đồ đỏ kia, cho nên mọi người đều tránh mặt cô ta. Suốt hai năm nay, kể từ cái lần đầu tiên khi công ty họ hợp tác cùng công ty của gia đình cô ta, cô ta đã yêu cầu chủ tịch của họ thay đổi thư ký Trương, chỉ vì thư ký Trương đem trà tới không may khiến nước trà đổ lên áo cô ta, cô ta liền mượn cớ và yêu cầu chủ tịch phải đuổi thư ký Trương rời khỏi công ty. Lúc này các nhân viên mới biết cô ta là con gái duy nhất của Diệp Hoành Nghị, tên là Diệp Hi Nghi. Dựa vào lý do công ty của họ là đối tác của công ty họ, cho nên thường xuyên tìm tới công ty cho nên mới xảy ra chuyện giữa Diệp Hi Nghi và thư ký Trương. Cũng may chủ tịch không đuổi thư ký Trương, cũng sau vụ đó, mọi người trong công ty mới biết được thư ký Trương có bạn trai, nghe nói gia đình người yêu của thư ký Trương là một gia đình đầy quyền lực đứng sau bảo vệ thư ký Trương. Sau vụ đó, mọi người trong công ty nhìn thấy Diệp Hi Nghi cô thì tránh càng xa càng tốt, tuy rằng không ai thích cô ta, nhưng vì cha cô ta là đối tác làm ăn với công ty cho nên họ buộc phải tránh mặt Diệp Hi Nghi khi cô tới công ty. Theo thói quen suốt hai năm nay của mình, Diệp Hi Nghi tới công ty R.S thì cô đi thẳng tới thang máy chuyên dụng dùng cho các giám đốc của từng bộ phận đi thẳng lên tới văn phòng của chủ tịch. Cảm nhận có người nhìn mình với ánh mắt chiếm hữu, Tống Nghiêm Tịch không cần ngẩng đầu lên cũng biết đó là ai, nhưng anh sẽ không nói gi, vì anh biết thế nào Diệp Hi Nghi cô cũng sẽ nói ra. - Nghiêm Tịch! Hôm nay là nhà em tổ chức buổi tiệc, anh tới nhé! Đây là thiệp mời ba em gửi anh! Nói xong Diệp Hi Nghi từ trong túi xách lấy ra tấm thiệp mời đưa cho Tống Nghiêm Tịch. Nhìn tấm thiệp mời đỏ chói, trong lòng anh không biết nói gì hơn, bởi vì một năm trở lại đây, Diệp Hoành Nghị mỗi tháng lại tổ chức tiệc một lần, cũng có khi hai lần. Anh biết vì sao lão cáo già đó lại làm vậy, nhưng anh lại không thể không đi. Nhận tấm thiệp trên tay, Tống Nghiêm Tịch không nói gì liền đặt nó xuống, Diệp Hi Nghi cũng đã quen với hành động đó của anh nên cũng không nói gì, cười nói: - Nghiêm Tịch! Hôm nay anh đi với em được không? Em muốn đi mua ít đồ, anh đi cùng em nhé! - Xin lỗi! Hôm nay tôi bận! - Anh ngày nào cũng bận, chẳng lẽ không thể bỏ ra một chút thời gian dành cho em được sao? Suốt hai năm nay, em là người luôn bên cạnh anh, chẳng lẽ... vẫn không thể khiến anh động lòng sao? - Tôi nói rồi! Tôi không yêu cô!- Tống Nghiêm Tịch lạnh lùng nói. - Vì sao? Vì chị ấy? Chẳng lẽ anh không nhận ra là chị ấy vô tình với anh sao? Người chị ấy yêu là Vương Khải Thiệu a!- Diệp Hi Nghi nhìn Tống Nghiêm Tịch. - Chuyện đó tôi không quan tâm, giờ cô còn việc gì không? Nếu không mời cô rời khỏi phòng cho tôi còn làm việc! - Anh...! Tức chết em mà! - Cô vẫn còn sống, chưa chết. Khi nào chết tôi sẽ mời cô uống bia! - Anh...! Diệp Hi Nghi tức giận dậm chân, lần nào cũng vậy, luôn khiến cô tức đến không thể nói được gì. _________________