Triệu Hạ Nhiên nhớ lại trước kia, khi công ty của cô đứng đầu trong nước thì những lão già trong ngân hàng đều nói khi nào cô cần cứ tới tìm họ, họ sẵn sàng giúp đỡ cô. Vậy mà giờ đây, khi cô cần sự giúp đỡ từ họ thì họ lại quay lưng với cô, may mắn một người bạn đã chỉ cho cô tới ngân hàng M.A để vay vốn. Lại gần quầy làm thủ tục, Triệu Hạ Nhiên nói: - Xin lỗi! Nữ nhân viên ngẩng mặt lên nhìn cô hỏi: - Quý khách cần giúp gì? - Tôi muốn vay vốn ngân hàng! Ngồi xuống ghế Triệu Hạ Nhiên trả lời. Nhân viên nghe cô nói vậy khẽ gật đầu nói: - Quý khách vay bao nhiêu? - Tôi muốn vay 100 nghìn vạn nhân dân tệ!(tự nghĩ cho nên nếu không đúng mọi người đọc thông cảm cho tg, tg bị mù về giá trị tiền bạc). - Vậy xin quý khách đợi chút để tôi gọi cho chủ tịch, sau đó quý khách nói chuyện với chủ tịch!- nữ nhân viên từ tốn nói. - Dạ vâng!- Triệu Hạ Nhiên gật đầu đồng ý. Ngồi chờ đợi, Triệu Hạ Nhiên lo lắng không thôi, hai bàn tay cô ta nắm thật chặt, nhìn đồng hồ từng giây từng phút trôi đi, cho tới 30 phút sau, nhân viên quay lại nhìn Triệu Hạ Nhiên hỏi: - Xin lỗi có thể cho tôi coi chứng minh nhân dân của cô được không? - Dạ được! Triệu Hạ Nhiên mở cặp ra lấy chứng minh nhân dân của mình đưa cho nhân viên, cầm chứng minh trên tay, nữ nhân viên nói tiếp: - Cô Triệu, cô chờ một chút tôi sẽ quay trở lại báo cho cô biết! May hôm nay chủ tịch có mặt ở công ty! Gật đầu đồng ý, Triệu Hạ Nhiên tiếp tục chờ đợi, thời gian tích tắc trôi qua đã là 4 giờ chiều vẫn chưa thấy gì. "Reng... reng" tiếng chuông điện thoại reo lên, vội vàng mở điện thoại cô nói: - Anh à! Em đang ở ngân hàng M.A! -.... - Những ngân hàng trước kia chúng ta quen họ không cho vay, cho nên em tới ngân hàng M.A! -.... - Ừm! Em đang đợi, có gì em sẽ nói cho anh biết sau! Cúp điện thoại, ngẩng mặt nhìn đồng hồ đã 4 giờ 30 phút mà vẫn không thấy nữ nhân viên đó trở lại.