CHƯƠNG 34: LẠI BỊ NHẬN NHẦM Tác giả: Luna Huang Trương Niên hoàn toàn nghe hiểu được ý nghĩa xâu xa trong câu nói của Tiết Nhu, thế nhưng hắn cũng không chút lưu tâm mà mở miệng, nói ra được sở thích chung của cả hai: “Ta còn nhớ rõ, tam biểu muội cực kỳ thích phối sức, vì vậy muốn đến thỉnh giáo tam biểu muội.” Lời còn chưa rơi hết, đã thấy hắn từ tay áo không rộng không hẹp của mình lấy ra một hộp gấm hồng sắc cực bắt mắt. Mở ra, lại đưa đến trong đường nhìn của Tiết Nhu, như thể muốn để nàng nhìn cho rõ hơn. Bên trong hộp gấm chính là một cây trâm bằng gỗ, bên trên còn có đóa trà hoa bằng ngọc trong suốt đạm tử lam. Dưới đóa hoa còn có vô số lá xanh cũng bằng ngọc trong suốt, kéo theo ba dây lưu tô bằng hạt nhỏ li ti vô cùng thanh thoát. “Cây trâm này có tên là Thuần Tử, ta muốn dùng làm lễ vật trong hôn lễ của đại biểu ca, không biết biểu muội cảm thấy thế nào?” Trương Niên nói rất đúng, Tiết Nhu cũng như những nữ nhân khác cực kỳ yêu thích phối sức, lại còn từng gả vào Bình An bá phủ, vì vậy đối với phối sức trong phủ này khó có người hơn được nàng. Thế nhưng đây là chuyện của đời trước, hiện tại Trương Niên đột nhiên chạy đến hỏi một thứ nữ không được sủng như nàng, quả thực rất khả nghi. “Biểu ca nói đùa, là nữ nhân người nào không thích phối sức a. Bất quá nói đến am hiểu, biểu ca nên tìm biểu tỷ, hoặc đại tỷ, mẫu thân mới đúng a. A Nhu còn chưa từng nhìn qua đồ tốt làm sao có thể giúp huynh được.” Lời nói của Tiết Nhu để đôi mày của Trương Niên bất giác động, một chút kinh ngạc thoát khỏi mắt hắn rồi lại rất nhanh thu trở về. Lúc nghe hạ nhân miêu tả cây trâm kia, hắn vốn nghĩ đó là do Chung Hạng Siêu tặng cho Tiết Nhu a. Bởi trong tưởng tượng của hắn, cây trâm đó rất thanh thoát, tên gọi cũng mỹ miều lộ được hết vẻ đẹp của trâm, một quan viên nhỏ bé như Tiết Triệt làm sao đủ mua, lại còn mua cho cả bốn nữ nhi a. Trương Niên vờ đỡ trán cười, như là bản thân hồ đồ vậy, nói: “Là ta nghĩ không cẩn thận, còn mong tam biểu muội lượng thứ. Bất quá, ta cũng muốn nghe nhận xét của tam biểu muội, có được không?” Tiết Nhu khẽ gật đầu, nàng nhìn qua trâm rồi nhíu mày như là suy nghĩ gì đó, cuối cùng bật thanh nói: “Nhìn rất đẹp, ngoài từ này ra A Nhu thực sự không biết dùng từ nào để hình dung nữa. Thế nhưng A Nhu tin chắc đại tẩu tương lai nhất định sẽ rất thích.” Nói xong, nàng ngu ngốc cười, bày hết vẻ hoàn khố như Tiết Tinh Vân. Sau khi thu thập được những thông tin mình cần, Trương Niên cũng không tiếp tục lưu lại nữa, phản chính Tiết Nhu ngốc ngốc mới dễ lợi dụng, dễ lấy lòng. “Nghe tam biểu muội nói như vậy ta liền cảm thấy an tâm rồi, vậy không trở ngại tam biểu muội thưởng trà nữa, cáo từ.” Hắn đứng lên khách sáo một ít chữ liền xoay người rời đi. Tiết Nhu đứng lên nói với theo bóng lưng của hắn, “Biểu ca thông thả, A Nhu không tiễn a.” Vừa nói, mông nàng cũng vừa chạm ghế, không hề có chút khách sáo nào. Ai. . .làm người thật khổ ai, suốt ngày chỉ tính kế lẫn nhau, không phải lợi dụng người chính là bị người lợi dụng. Nếu sau này nàng chấp chưởng nhất định phải dẹp bỏ loại chướng khí này, sống bình yên thanh thản một chút a. Hy vọng đại tẩu tương lai không phải loại tâm cơ, như vậy nàng cũng bớt đi một ít gánh nặng. Về phần nhị ca, nàng nhất định tìm một nữ nhân ngốc ngốc lại hung dữ chút, vừa quản lý hắn, vừa tiện cho nàng quản lý luôn nàng ta. —Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển— Ngay khi Tiết Nhu đang nhập tâm nghĩ ngợi thì hai hạ nhân kia mang theo dáng vẻ mệt mỏi trở về hội báo. Một mắt nàng cũng không nhìn bọn họ, chỉ bảo mất thì thôi cũng không muốn tìm lại nữa, bảo bọn họ trở về chăm sóc Tiết Tinh Vân. Ngồi thêm một lúc, bụng nàng bắt đầu sôi, để nàng đứng lên phủi phủi qua váy liền chậm rãi bước về Yên Hà trai. Thanh Sơn đứng ngoài nguyệt môn, mang tâm trạng sốt sắn liên tục nhìn hai bên, rồi lại đi tới đi lui hệt như có chuyện gì khẩn cấp vậy. Khi xa xa thấy được Tiết Nhu, nàng vội vã chạy đến, từ trên xuống dưới nhìn Tiết Nhu một lần. Sau khi phát hiện người bình an vô sự, mới thở phào nhẹ nhõm, chấp hai tay trước ngực, “Tạ ơn bồ tát, tạ an di nương phù hộ tiểu thư bình an vô sự a.” Lúc nãy có nghe Thu Thủy kể lại nên nàng cũng biết tiểu thư an toàn, thế nhưng tiểu thư còn chưa trở về nàng không thể nào an tâm cho được. Tiết Nhu đưa tay véo gò má ửng hồng vì đứng ngoài trời se lạnh của Thanh Sơn, xúc cảm lạnh lẽo truyền xuyên qua vải của ống tay áo để nàng đoán được nàng ta đứng ngoài này có bao lâu rồi. “Tiểu thư nhà ngươi đương nhiên là không sao rồi, trái lại, nếu ngươi còn đứng ở ngoài này nữa nhất định người có chuyện là ngươi nha.” Thanh Sơn ôm gò má, nhăn mặt khẽ hô: “Đau. . .đau, tiểu thư, người mau buông tay a.” Mỗi lần triệu tập hết đám chủ tử là y như rằng người xảy ra chuyện không may là tiểu thư a, nàng chỉ là lo lắng thôi mà, thế cũng bị véo mặt a, thật là bất công. Tiết Nhu cười khánh khách buông tay, khẽ giọng kể lại chuyện cây trâm, sau đó còn bảo là chơi đùa hạ nhân một chút để Thanh Sơn thay mình giữ bí mật. Nàng đương nhiên không để Thanh Sơn biết chuyện mình làm rồi, nàng ta đã từng vì nàng mà bỏ lỡ không ít thứ, nàng không thể tiếp tục liên lụy nàng ta nữa. Thanh Sơn nghe vậy liền đáp ứng, sau lại nói: “Người không biết thôi, lúc nãy đại thiếu gia hùng hùng hổ hổ mang người xông vào Yên Hà trai, nô tỳ lo sợ lại xảy ra chuyện gì a. Suýt chút nữa là bỏ hết tất cả mọi chuyện mà chạy đi tìm người rồi.” Tiế Nhu chỉ trán nàng ta một cái, nhíu mày không vui nói, “Nhiệm vụ của ngươi lúc đó chính là canh giữ Yên Hà trai, nếu lúc nãy ngươi rời đi, vậy ta nhất định sẽ xảy ra chuyện a. Sau này, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra, đều phải nhớ kỹ nhiệm vụ ta giao cho ngươi, có nhớ chưa?” Lúc nãy nàng cố ý mang Thu Thủy đi rồi lưu Thanh Sơn ở lại không phải vì không xem trọng Thanh Sơn, mà là chính vì xem trọng nên mới lưu lại. Nếu người ở lại là Thu Thủy, sợ nếu chuyện có sơ xót, nghiên mực kia nhất định xuất hiện trong Yên Hà trai, nói chính xác hơn chính là từ phòng của nàng rồi. “Sẽ không có nghiêm trọng như vậy chứ?” Thanh Sơn ôm trán, thấp giọng nghi vấn câu nói của Tiết Nhu. Yên Hà trai là nơi nào a, nào có ai sẽ đến, cho dù có thì cũng nào có thứ gì để mà trộm chứ. Tiết Nhu túc mục, nghiêm túc nhìn Thanh Sơn nói: “Rất nghiêm trọng, tuyệt đối không được xem nhẹ.” Bỏ lại lời này, nàng tiếp tục bước vào Yên Hà trai, “Ta đói rồi, dọn thiện.” Thanh Sơn lập tức chạy theo sau, nghe Tiết Nhu bảo đói nàng chính là vui nhất. Chỉ là còn chưa kịp dọn thức ăn Tiết Vân Lãng liền đăng phỏng. Hắn vừa bước vào Yên Hà trai chính là mở miệng muốn đưa Tiết Nhu ra ngoài. Nói là hỷ nương bảo hắn đi lấy y phục nhân tiện chọn ít trang sức cho tân nương, hắn là một đại nam nhân không am hiểu chuyện này vì vậy muốn Tiết Nhu đi cùng. Tiết Nhu đối với xuất phủ cũng không mặn mà như đời trước nữa, thế nhưng hiện tại tâm trạng cũng có chút tốt, vì vậy cũng không có từ chối. Nàng mang theo cả Thanh Sơn lẫn Thu Thủy đi theo. Nàng biết trong Yên Hà trai toàn bộ đều là tai mắt của Trương Thiên Hồng, cả Thu Thủy cũng không ngoại lệ. Thế nhưng đột nhiên bài xích xa lánh Thu Thủy, rất dễ khiến người khác nghi ngờ. Ngoài phố xá lúc qua giờ ngọ thưa thớt vắng vẻ, ánh nắng có chút chói mắt, hai huynh muội chậm rãi thả bộ trên đường cái, Thanh Sơn Thu Thủy mỗi người một bên đi ở sau lưng Tiết Nhu. Tiết Nhu cầm cây ô cũ bạch sắc đã ngã vàng của mình chậm rãi bước, ánh mắt nhìn thẳng không hề có chút hứng thú của đi dạo. Tiết Vân Lãng nhìn Tiết Nhu lạnh nhạt như vậy nhất thời không giải thích được, chẳng phải tiểu nữ nhi khi đi dạo phố phải rất cao hứng sao? Cho dù là thiên kim khuê các phải trang thục nữ đi nữa thì trên mặt vẫn lộ ra sự hưng phấn, thế nhưng Tiết Nhu lại không hề như vậy. Cảm nhận được ánh mắt quái lạ của người bên cạnh, Tiết Nhu cũng không có quay đầu nhìn lại, chỉ đơn giản hỏi: “A Nhu rất lạ?” Xấu hổ, Tiết Vân Lãng ho khan hai tiếng chữa ngượng, “Không có, chẳng qua đang nghĩ có phải A Nhu không vui không, hay là đang khổ sở vì bị ta hạnh hạ mà thôi.” Tiết Nhu nhún vai, bày vẻ rất hợp tác, “Đương nhiên không có, được đại ca xem trọng A Nhu còn vui không lời diễn tả làm sao lại không vui. Chỉ là A Nhu đang nghĩ, không biết sở thích của đại tẩu tương lai thế nào, tránh chọn phải trang sức đại tẩu không thích.” “Nàng rất dễ tính, A Nhu không cần suy nghĩ nhiều.” Tiết Vân Lãng nói xong liền nở một nụ cười rất hạnh phúc, chỉ cần nhắc đến thê tử tương lai hắn liền sẽ như vậy. “Vậy A Nhu cũng an tâm không ít a.” Tiết Nhu khẽ gật đầu. Hai người đến thử y phục xong liền chọn phối sức. Tiết Nhu phải mất rất nhiều thời gian để chọn ra được phối sức hợp túi tiền lại hợp với y phục vừa lấy. Loay hoay hơn nửa ngày, khi bọn họ bước ra khỏi y trang thì mặt trăng cũng lên rồi. Tiết Vân Lãng vì để đa tạ Tiết Nhu ra sức vì mình nên đề nghị mời nàng dùng một bữa. Tiết Nhu đương nhiên sẽ không từ chối, cũng biết bổng lộc của đại ca còn ít hơn cả phụ thân nên vốn nghĩ sẽ bảo hắn đưa mình đến ăn mỳ ở quán ven đường lần trước. Như vậy vừa tiết kiệm bạc, vừa không có cảm giác bản thân lợi dụng đại ca một bữa ăn. Ai biết hắn không chịu, kiên quyết kéo nàng vào một quán ăn hơn tầm trung một chút. Chỉ là, trên đường đến đó, đi ngang một tửu trang có rất nhiều người xếp hàng chờ lấy số thứ tự để vào trong ăn. Nhìn tấm biển dát hoàng kim xa hoa lộng lẫy trong đêm đã thấy được mấy chữ to “Tẫn Hưởng Nhân Gian Chi Vị”, ý nghĩa bá đạo như trên mặt chữ vậy. Tửu trang này to nhất kinh thành, và cũng là nơi mọi người ở khắp nơi hễ có cơ hội đến kinh thành đều sẽ dừng chân. Nơi này không chỉ là một tửu trang còn có thanh lâu, khách điếm, và là địa điểm quen thuộc của những tầng lớp quý tộc. Nói vậy Tiết Nhu ở đời trước cũng ra vào không ít lần, nên nàng tuyệt đối là am hiểu vô cùng. Dừng chân lại, hai người nhìn dòng người xếp hàng dài không thấy đích liền có thể biết được sinh ý tốt bao nhiêu. Vài tiểu nhị đang đứng sau một mộc bài thật to đặt trước dòng người đang xếp hàng thấy được Tiết Nhu, người này nhìn người kia một mắt, lập tức có một người rời khỏi vị trí, chạy đến trước mặt của Tiết Nhu, đầy siểm nịnh cung kính nói: “Vị tiểu thư này lại đến a, có phải cũng như mọi khi hay không?” Tiết Vân Lãng trợn to mắt nhìn Tiết Nhu, gương mặt hiển đầy biểu cảm không tin tưởng. Mỗi món trong tửu trang này đều là hơn ngàn lượng, mà nghe nói hai người muốn ăn no thì ít nhất cũng phải hơn sáu bảy món a. Tiết Nhu làm sao có nhiều bạc mà vào đây ăn, lại còn để tiểu nhị quen mặt đến nỗi không hỏi đã đặt trước hay bảo xếp hàng mà trực tiếp mời vào? Tiết Nhu không lưu ý đến mọi thứ xung quanh, bổn ý của nàng nào phải vào đây thế nhưng người ta tự tìm đến nha, không lý nào nàng lại từ chối không nhận, đúng không? “Như mọi khi đi.” Nói xong nàng quay đầu nói với Tiết Vân Lãng, “Hôm nay liền vào đây ăn đi.” Tiết Vân Lãng sớm mở miệng đòi mời khách, Tiết Nhu muốn đi đâu ăn liền tùy ý nàng rồi, nào có lý do thấy đắt mà từ chối chứ. Vì vậy hắn nén cơn uất ức sắp khóc mà theo nàng bước vào, trong đầu không ngừng suy nghĩ xem có đủ bạc để trả hay không, hay chút nữa bản thân ăn ít một chút để đỡ phải mất mặt hồi phủ lấy bạc. Thu Thủy cùng Thanh Sơn đều là lóa mắt với mọi thứ trước mắt, các nàng là lần đầu vào những nơi xa hoa thế này a. Vì vậy vẻ không tiền đồ hiện hết lên trên mặt không chút che giấu nào.