Khí Người Cũ, Đón Người Mới
Chương 41
Trong lòng Lục Nhược lảo đảo “Ba” một tiếng có chút mất mát.
Lục Đào nhìn sang Lục Nhược, lại ngẩng đầu lên nhìn Mộ Tây, khuôn mặt biểu tình rất là rối rắm, áp a ấp úng: “Kia không phải là bố sao?… Là dì nhỏ nói cho con biết.” Thấy bộ mặt trắng bệch khác thường của Mộ Tây cậu bé nhanh chóng trốn tránh trách nhiệm.
“Thực.. tốt mà!” Mộ Tây tức giận đến giọng cũng phát run, Tiểu Mộ Nam, chị nguyền rủa người đàn ông của mày vĩnh viễn đứng trong phòng thí nghiệm không về nhà.
“Đào Đào, lại đây bố ôm một cái!” Lục Nhược mở tay ra mời gọi, tư thái chậm rãi nhưng thật cường thế.
Lục Đào Đào trông bố nhóc thật sự rất mong đợi, nhưng lại thật sự không đành lòng nhìn mẹ mà rút ra được bàn tay của mình, kết quả đôi mắt nhất thời cúi xuống, hai con mắt liền bị nước mắt nhanh chóng nhuộm đầy, khuôn mặt nhìn đáng thương hề hề nói: “Cụ nói đúng, Đào Đào quả thật là mệnh sát rất lớn, vừa sinh ra suýt khắc tử cha, tiện đà chặt đứt luôn nhân duyên của cha mẹ, có lẽ Đào Đào cả đời này không được nhìn thấy cha mẹ ở cùng một chỗ!”
Nhìn dáng vẻ bên ngoài của Đào Đào, thằng bé là hình ảnh thu nhỏ của bố lại có hình dáng mập mạp, tính tính còn nhỏ còn chờ quan sát. Đứa nhỏ này quả thật cũng làm cho người ta bớt lo chẳng qua bây giờ nhìn thật đáng thương. Nốt ruồi mị hoặc lòng người trên khóe miệng anh nay được di truyền cho cậu lại chạy thẳng đến dưới khóe mắt, một đúa bé trắng trẻo mập mạp lại cứ như vậy đứng khóc mãi không thôi. Cảnh này làm cho Tiểu Đào Đào so với những đứa trẻ cùng tuổi có nét khí chất bất đồng. Hình dạng đáng thương như vậy đối với Mộ Tây lại chính là đòn sát thủ.
“Không thể nào, cụ lớn tuổi nên ăn nói hồ đồ, bố con đứng kia kìa mau chạy lại đi!” Trong lòng Mộ Tây chua sót vô cùng, vỗ vỗ mông con đem cậu bé hướng tới bên người Lục Nhược. Tiểu Đào Quân thường thường được Mộ Nam mang tới nhà ở một thời gian, tinh thần có lẽ đã bị cụ đầu độc không ít.
Lục Đào Đào chạy tới, vô cùng thân thiết ôm chân Lục Nhược lại còn nịnh bợ không ngừng cọ sát. Mộ Tây ứa nước mắt, đứa nhỏ này xem như cô không nuôi!
Có một đứa trẻ mập mạp bị mẹ nó nắm tay đi qua, nhìn chằm chằm vào người Lục Nhược.
Lục Đào Đào đắc ý khoe khoang: “Đại Mập, thấy chưa Lục Nhược chính bố mình, mình không lừa cậu!” Nói xong hai tay lai ôm một chân Lục Nhược, ôm thật chặt.
Đứa bạn học Mộ Tây cũng biết nó luôn chơi cùng một chỗ với Đào Đào. Lục Đào Đào kêu lên như vậy xong, Đại Mập liền giãy ra khỏi tay mẹ, chạy đến trước mặt Lục Nhược ngửa đầu cẩn thận đánh giá: “Ôi là chú Lục Nhược” Đại Mập lại ghen tị nhìn Đào Đào: “Đào Đào bảo bố cậu cũng làm cho mình người máy đi, như cái lần trước cậu mang đến đó!”
“Còn lâu.” Mộ Tây lần đầu phát hiện con cũng rất bá đạo: “Ai bảo cậu không tin mình có bố, xem như quan hệ của chúng ta không tồi, mình cho cậu mượn con cũ chơi!”
Đại Mập mở con mắt to tròn, đảo một vòng, lấy từ trong quần ra hai tờ 100 tệ: “Bảo chú Lục Nhược kí tên cho mình, cái này là của cậu!”
Aiz, ai dạy dỗ đứa nhỏ này thành con buôn vậy?
Mẹ Đại Mập vừa thẹn vừa giận, đánh vào mông cậu nhóc hai cái: “Ai cho con lấy tiền hả?”
Đại Mập lại chẳng thèm để ý: “Chị bồi bố uống rượu cho con, cái kia là do chị đó cho con!”
Mẹ Đại Mập hoàn toàn nổi giận: “Cha con các ngươi thật muốn làm ta tức chết mà! Đi về nhà!” Đại Mập khóc lóc bị mẹ lôi đi.
Này rốt cuộc là….. Mộ Tây tự hỏi chính mình, lại có mấy đứa trẻ hô gọi Lục Nhược, nhìn về phía anh. Có đứa bé gái còn đỏ mặt đem hoa giấy màu đỏ đặt vào lòng bàn tay Lục Nhược, Lục Nhược còn ngồi xuống chạm vào trán cô bé kia. Cô bé liền đỏ mặt.
*
Trên đường về nhà, Đào Đào hưng phấn hỏi Lục Nhược: “Bố sẽ làm người máy cho bọn nó sao?”
Làm thương nhân không có lời đương nhiên không làm: “Gần đây không phải có triển lãm sao? Cho bạn học của con thẻ ưu đãi có thể được rồi!”
“Keo kiệt!” Mộ Tây nhịn không được bình luận.
Lục Nhược lạnh lùng nhìn cô một cái, từ chối đưa bình luận.
Thừa dịp Lục Nhược chuyên tâm lái xe, Mộ Tây ôm con hỏi: “Làm sao các bạn của con đều nhận ra bố con vậy?”
“Bạn muốn người máy tiên tiến nhất sao? Bạn muốn có búp bê xinh đẹp nhất sao? Vậy tìm Lục Nhược, Lăng Hiên Lục Nhược sẽ đưa cho bạn,…” Lục Đào Đào đắc ý rung đúi ngâm nga đoạn quảng cáo. Cậu bé ở nhà trẻ xem tivi. Lăng Hiên có một cái quảng cáo như vậy chiếu lên, hơn nửa năm không ai là không biết.
“Bố, bố quả thực rất lợi hại!” Lục Đào Đào như vậy tổng kết. Mộ Tây im lặng không nói gì.
Tạo ra sự sùng bái của con cái với cha mẹ chính là con đường ngắn nhất giúp ra tăng tình cảm phụ tử. Nửa năm trước Lục Nhược chạy đến Mộ gia tìm Tiểu Đào Đào, dỗ nó nửa ngày nó cũng không thèm hứ lấy một tiếng. Sau nửa năm quan hệ hai người tiến triển tốt, Lục Nhược vững vàng lái xe, nghe được đoạn hội thoại của hai mẹ con đằng sau xe, nội tâm phong phú không kìm lại được.
*
Đến dưới lầu nhà của Mộ Tây, Lục Nhược để ý dáng vẻ bất mãn của cô nhưng lại được con trai chính kéo tay đi vào cửa.
Vừa vào cửa liền cảm nhận được hơi thở cuộc sống của cô, khắp nhà đều là không khí ấm áp của gia đình.
“Bố nhanh lên!” Lục Đào Đào lấy từ trong tủ ra một đôi dép lê to đại. Lại “Tạch tạch tạch” chạy lại bên máy nước lấy cho anh một cốc nước.
Kiểu của đàn ông? Lục Nhược cau mày thay dép.
Lục Đào Đào đưa cho Lục Nhược cốc nước, lại thực ngoan đem cái cốc Mộ Tây hay dùng tráng sạch rót nước.
Mộ Tây uống nước xong liền trốn vào phòng bếp nấu cơm. Lục Nhược cầm chiếc cốc trong tay nhìn con nhanh chóng chạy về phòng cất sách vở thay quần áo trong lòng có chút ê ẩm. Bố không phải là khách a! Có lẽ trong lòng Tiểu Đào chưa hiểu ý nghĩa thật sự của một người cha.
Ba món mặn một canh.
Lục Nhược nhìn đều là những món anh thích ăn. Nhất là cơm với thịt nướng. Anh còn chưa kịp cảm động, Mộ Tây liền hung hăng nói: “Anh đừng hiểu lầm, đây là Tiểu Đào thích, cùng anh không quan hệ, ăn xong liền bước.”
Lục Đào Đào buồn không hé răng cúi đầu ăn cơm.
Mộ Tây cảm thấy nghẹn hoảng, Tiểu Đào giống anh không chỉ một hai điểm. Ngày thường, những đứa trẻ bình thường thích ăn KFC, McDonalds nhưng Đào Đào lại ghét nhất bị ăn cơm bánh tây gì đó. Sau khi cai sữa xong, Mộ Tây tốn rất nhiều công với việc ăn uống của Đào Đào.
“Mẹ, ngày mai bố cùng chúng ta đi chơi sao?” Tiểu Đào Quân chờ mong hỏi.
“Đương nhiên!” Lục Nhược gắp cho con một miếng thịt nướng. Trù nghệ của cô so với lúc mới kết hôn tiến bộ nhiều lắm.
Cơm nước xong xuôi, lúc Mộ Tây đang rửa chén Đào Đào chạy lại kéo tạp dề Mộ Tây lại nói: “Mẹ nếu mẹ không thích con sẽ không để bố đi theo.”
Lập tức nước mắt rơi xuống.
Mộ Tây lau khô bàn bếp, cúi đầu nhéo nhéo khuôn mặt bầu bĩnh của con: “Không thể nào, bố mẹ sẽ đi cùng con!” Dù sao đi chăng nữa Đào Đào còn nhỏ, cô không có tư cách cướp đi quyền được cha mẹ yêu thương cho nên mỗi lần Mộ Nam đưa Đào Đào về Thành phố S dù biết nó sẽ đi gặp anh nhưng cô vẫn mắt nhắm mắt mở coi như không biết.
Buổi tối Lục Đào lần đầu tiên cùng bố đi ngủ. Chẳng những vậy sau khi nghe Lục Nhược kể một chuyện cổ tích chán như nước ốc cậu lại cảm thán vẫn là chuyện của mẹ nghe hay hơn.
Dỗ cậu bé ngủ xong, Lục Nhược kéo Mộ Tây vào phòng khách đòi nói chuyện: “Nhị Tây chúng ta cùng nhau nói chuyện được không?”
Lục mẹ cũng đã biết chuyện của Lục Nhược và Lục Hi. Ngày đó trước mặt Lục mẹ Mộ Tây đánh Lục Nhược một cái tát, Lục mẹ rất là phẫn nộ, trước mặt Mộ cha Mộ mẹ oán giân Mộ Tây không hiểu chuyện. Dù sao cũng là người làm mẹ nhìn con mình bị bắt nạt cũng khó có thể chấp nhận được.
Lục Hi biết Mộ Tây phải rời bỏ Lục Nhược, áy náy nên đem tất cả chuyện tình kể lại cho Mộ cha mẹ cùng Lục mẹ nghe. Lục mẹ chịu đả kích rất lớn, Mộ Trung cùng Mộ mẹ đau lòng, nhưng vẫn còn giữ được chút lí trí nói hai người bọn họ trước tách nhau ra một đoạn thời gian.
“Khi nào thì về nhà?” Lục Nhược hỏi.
“Không biết.” Mộ Tây không chịu nhìn anh. Đến bây giờ cô nhìn anh vẫn thấy đau, thật vất vả mới có thể thích ứng với cuộc sống mới, cô thật sự không muốn lại tim đập chân run mỗi lần nhìn thấy anh nữa. Dù tách nhau ra họ vẫn có thể sống tốt.
Lục Nhược hận nghiến răng nói: “Em muốn ồn ào đến khi nào?” Anh đối với cô yêu đến thâm tình, toàn tâm toàn ý đặt trái tim tại nơi cô, lại bị cô một cước đá văng ra. “Con mẹ nó, em biết chuyện đó xong liền không tin anh nữa! Cho dù anh có nhiều con gái theo đổi đi chăng nữa cùng chỉ có mình em thôi. Anh phải làm sao bậy giờ?”
“Anh mắng em?” Mộ Tây tức giận chỉ tay ra bên ngoài: “Anh đi đi! Tính tình hư đốn, lạm tình, biến thái. Em mắt mù mới gả cho anh!”
Nói đến kết hôn, Lục Nhược lại tức giân, miết lên bàn tay phải của cô: “Chúng ta còn chưa li hôn, nhẫn của em đâu?” Anh đá đôi dép lê kiểu nam xuống: “Em phạm tội trùng hôn!”
Mộ Tây không nói một lời nào, nhìn thấy bộ dạng đố kị của anh trong lòng cô lại âm thầm thích thú: “Nhẫn đổi thành sữa bột nuôi Đào Đào rồi. Còn nữa, ai quy định kết hôn xong không cho phép làm vậy?”
Lục Nhược tà ác nhìn cô, nói cái gì tiểu biệt thắn tân hôn, nói cái gì tách ra xong thì tình cảm hai người sẽ tốt hơn, đều là gạt người cả mà! Anh không nên để cô có cơ hội ra đi để bậy giờ ngược lại không kéo về được.
Anh hít một hơi thật sâu: “Từ nay về sau ba người chúng ta ở cùng một chỗ, ba năm cũng là đủ cho em rồi!”
“Không đủ!” Xa nhau như vậy cũng không đủ, cô nhìn thấy anh vẫn cảm thấy đau lòng. Cô nghĩ cô có thể tách ra yên lặng sống một cuộc sống bình yên với con của anh nhưng là vết thương ấy dường như càng theo thời gian lại càng sâu. Anh cùng cô ngày đó, những kỉ niệm của hai vẫn còn tồn tại bên cô, nói như vậy nhưng chẳng qua là chính cô ích kỉ không thể tha thứ cho thứ tình yêu không trọn vẹn.
“Mộ Tây, em có phải muốn tức chết anh không vậy?”
Mộ Tây đem anh ném ra khỏi cửa: “Phanh” một tiếng đóng cửa lại. Dựa lưng vào cửa ngồi xuống, qua một lát cô bắt đầu khóc thút thít. Cô đáng lẽ không yêu anh như vậy, anh sao lại có thể anh hưởng tới cảm xúc của cô như vậy, ở cạnh anh liền cảm thấy không thể chịu đựng được.
Ba năm đã trôi qua, công việc bận rộn, ngày kéo theo đêm dần dần trôi qua.
Cô không biết chính mình là đang giận hay còn là cái gì khác, cô biết rõ anh không làm sai cái gì, biết rõ nguyên nhân tại sao nhưng lại không thể quay lại, biết rõ như vậy làm hao phí thời gian của cả hai người, làm liên lụy đến con cái nhưng cô vẫn không thể quay lại. Có lẽ tại cô cố chấp song bản chất anh không hề sai.
Truyện khác cùng thể loại
539 chương
572 chương
12 chương
308 chương
755 chương
33 chương
165 chương