Hoàng đế tuyên bố bị thương rất nặng rất cần trợ giúp, hơn nữa một mình không cách nào hành động tự nhiên. Nếu hắn cũng đã thành tâm thành ý cầu xin, ta làm sao không động hợp tác cho được, vì vậy sau khi cúc hoa của Hoàng đế bị tàn, ta bị Hoàng đế thành công dời tầm mắt đi không hề quan tâm tới hoàng huynh đáng thương mới vừa hồi cung không lâu nữa, mà lại quan tâm tới Hoàng đế rồi. Điều này làm cho Hoàng đế mặc dù bị thương, lại chân mày khóe mắt đều mang ý cười, vô cùng hả hê, tựa như thành công tranh thủ tình cảm. Có kịch bản, chính là không giống nhau. Mấy ngày đầu Sẹo ca hồi cung, ta hết sức quan tâm hắn, khiến Hoàng đế ăn dấm đồng thời sinh ra cảm giác nguy cơ, đợi cơ hội liền chạy tới bên này của ta, căn bản một ngày ba bữa cơm đều ở chỗ ta, náo nhiệt cực kì. Mặc dù ta cùng Sẹo ca ở hai nơi khác nhau, nhưng mà ta lại vì quan tâm hoàng huynh luôn sẽ mang hắn tới chăm sóc thật tốt, vì vậy bọn họ mới có thể thường thường ngồi chung một bàn ăn cơm. Khi ngồi cùng bàn ăn cơm, ta thường thường không nhìn Hoàng đế, mà chỉ quan tâm tới Sẹo ca, khiến Hoàng đế càng chán ghét nhi tử ruột thịt hơn, lại hung hăng chà Hoàng đế một cái. Ta làm như vậy khiến cho Hoàng đế cảm giác vô cùng không có cảm giác an toàn, thật vất vả giải quyết Vương Gia, lại chạy ra một kẻ ngu, càng khiến cho hắn trong lòng không cân bằng chính là, kẻ ngu này còn là hài tử của nữ nhân hắn chán ghét, càng thêm hại chết mẫu thân ta. Có thể tưởng tượng tâm tình của hắn có bao nhiêu buồn bực, bao nhiêu rối rắm. Đồng thời, hắn cũng sẽ phi thường mất hứng ta quá mức quan tâm Sẹo ca, thậm chí uyển chuyển để cho ta biết được ân oán gút mắt đời trước của bọn họ. Nhưng ta lại hào phóng mà Thánh mẫu bày tỏ mình không thèm để ý, những chuyện kia là mẫu thân hoàng huynh làm, cũng không phải là hoàng huynh làm, tại sao muốn trách cứ hắn? Hắn lại vô pháp lựa chọn xuất sinh của mình, hơn nữa sau khi sinh liền bị khổ nhiều như vậy, Hoàng đế sống làm cha ruột của hoàng huynh không thông cảm cho hắn còn chưa tính, lại vẫn như vậy trách cứ hắn, quả thật quá ác tâm! Hoàng đế bị ta Thánh mẫu chặn họng một lúc nói không ra lời, hơn nữa còn bị ta trách cứ ngược trở lại, tâm tình trở nên vô cùng không tốt. Nhưng cho dù bị ngược như vậy, hắn vẫn cố định canh giữ bên cạnh ta, theo ý hắn, nhi tử này mặc dù là thằng ngốc, nhưng luôn ăn đậu hũ của nữ nhi, quả thực không thể nhẫn nhịn, nếu không phải biết hắn ngu, đều hoài nghi hắn là cố ý. Trên thực tế, Hoàng đế thật sự có điểm hoài nghi, mỗi lần Sẹo ca muốn giả bộ ngu ăn đậu hũ của ta, ánh mắt của hoàng đế đều rất vi diệu. Nhưng dù là như vậy, hắn cũng sẽ không nghĩ đến nhiều hơn, trong suy nghĩ của hắn, huynh muội là không thể nào đấy! Cho dù thằng ngốc kia thật sự có ý gì với ta, quan hệ huynh muội ở chỗ này liền tuyệt đối không có khả năng, đối với lần này Hoàng đế tỏ vẻ rất yên tâm, vì vậy hắn chỉ vì tranh thủ một chút quan tâm của ta mà cố gắng, mà cũng vì chân chính phòng bị Sẹo ca. Hoàng đế đã bị ta tẩy thành như vậy, theo lý thuyết hành động của ta là rất ghét, nếu có người đang nhìn, thấy kiểu nữ chính Thánh mẫu ta đây, đoán chừng đã chửi mắng một mảnh thảm rồi. Mà ta biểu hiện Thánh mẫu chán ghét như vậy, Hoàng đế lại còn rất ưa thích ta, tình cảm vẫn còn có đột phá. Dường như tất cả đều giống trong nguyên văn, hoặc là ngược, hoặc là ghen tị mà đạt tới đột phá tình cảm. Chủ yếu quá trình đột phá là do bên cạnh nữ chính xuất hiện nam nhân khác, còn quan hệ rất tốt cùng nam nhân khác, thậm chí cảm giác còn tốt hơn so với nam chính, số lượng nam phụ có thể là một người, cũng có thể là hơn vài người. Một người có thể không mãnh liệt như vậy, nếu như là hơn vài người, tính kích thích càng lớn hơn rồi. Hiện tại Hoàng đế đã biết được có mấy nam nhân yêu thích ta rồi, lại bị Sẹo ca kích thích, rốt cuộc vẫn phải đi tới con đường ta đã an bài trong kịch bản. Xin nhất định phải trao cho ta giải thưởng đạo diễn xuất sắc nhất, vai nữ chính xuất sắc nhất, cùng vai nữ phụ kinh nghiệm nhất! Trong loại văn này, nữ chủ hoặc là bị ngược, hoặc là đi ngược nam nhân. Có thể thấy được, trong văn như vậy nhất định phải có một nhân vật M bị ngược. Hơn nữa, nhân vật như vậy nhất định trăm ngược không chịu đi, càng bị ngược càng thích người ngược hắn. Đã như vậy, ta sẽ tuyệt đối không khách khí! Hoàng đế nằm trên Long Sàng, vô cùng suy yếu. Lúc này ta vô cùng dịu dàng trông coi ở bên giường, treo vẻ mặt Thánh mẫu lo lắng, trong tay bưng chén thuốc. Hoàng đế cũng dịu dàng nhìn ta, thâm tình vô hạn, lúc này hắn đã không kháng cự mập mờ giữa chúng ta giống như trước đây nữa, rất dễ nhận thấy là do bị Sẹo ca kích thích, bây giờ hắn đã không quan tâm những thứ này. Trong mắt của hắn tươi cười, nửa nằm ở trên giường, há mồm uống thuốc ta bón. Sau khi cúc hoa của Hoàng đế bị thương, ta liền không nhìn đến Sẹo ca nữa, mà Sẹo ca cũng không thể xuất hiện trước mặt Hoàng đế để đoạt cảm giác tồn tại nữa, ta đối với Hoàng đế biểu hiện ra toàn tâm toàn ý hoàn toàn cảm động đến Hoàng đế. Cho tới khi hắn không phát hiện ra thân thể của mình càng lúc càng suy yếu, mặc dù cúc hoa tốt lắm, nhưng tình trạng thân thể lại không bằng lúc trước. Xem như ta mang theo bề ngoài nhu nhược, nhưng bây giờ không sai biệt lắm có thể ỷ vào hoàng đế sủng ái một tay che trời, quả thực là nhân vật phản diện tốt nhất! Hoàng đế hiện tại đầu mê tai mê, mà ta cũng không có biểu hiện ra chỗ nào có nguy hại, dĩ nhiên không có ai nói xấu ta trước mặt hắn. Coi như hắn phát hiện ra cái gì không đúng, cũng sẽ không hoài nghi đến trên người ta. Hơn nữa, ta dùng kinh nghiệm hạ độc của nhiều năm làm nữ phụ, thuốc vô sắc vô vị làm cho người ta không phát hiện được quả thật không nên quá dễ dàng. Nhớ năm đó, mặc kệ thủ vệ sâm nghiêm như thế nào, tăng lực bảo vệ như thế nào, đám nam chính vẫn luôn bị ta hạ độc, còn sống chết không phát hiện được là ta hạ, đều đến cuối cùng muốn sống muốn chết mới phát hiện bị trúng độc, nếu không phải do tác giả không phải là mẹ ruột của ta luôn an bài cùng một kết cục cực phẩm, ta căn bản có thể tập kích ngược lại rồi. Ai kêu năm đó ta không phải nhân vật chính đây? Nhưng bây giờ ta liền bất đồng! Hiện tại ta là nữ chính, nhưng lại còn có đặc chế của nữ phụ ác độc! Sau khi Hoàng đế uống thuốc xong, ta vô cùng thân thiết lau miệng cho hắn, cuối cùng, tay của hai người không cẩn thận đụng vào nhau. Ta lập tức lộ ra vẻ mặt thẹn thùng tim đập như hươu chạy súng bắn, thật nhanh rút tay lại, hai gò má ửng hồng, đôi mắt loạn phiêu không biết nên để chỗ nào, trong sợ hãi mang theo một chút u buồn, trong u buồn lại dẫn một tia vui mừng, nhưng trong vui mừng vẫn còn thoáng ánh lên phiền muộn, trong phiền muộn còn bao quanh một chút tuyệt vọng. Diễn xong hệ liệt cảm xúc ở trên, ta thật nhanh trong lòng cho mình điểm khen. Điểm hết liền đứng lên, bưng chén u buồn, vẫn là kiên quyết quyết định lập tức rời đi. "Phụ hoàng, chỗ của ta còn có chút việc, ta về trước đây." Ta hốt hoảng nói, chén cũng cầm có chút không vững, giống như là phạm vào sai lầm rất nặng. Sắc mặt Hoàng đế lập tức biến trắng rồi, hắn đại khái cũng đã nhận ra cái gì, đôi mắt trống rỗng ngây người một lát, thật lâu mới có thể tìm về âm thanh của mình. Hắn há mồm, vừa muốn nói chuyện, ta rất không có trách nhiệm nhất định đợi đến 1 giây trước khi hắn muốn nói chuyện mới thật nhanh xun xoe cút đi. Ta cầm chén trở về thật nhanh, trong cung điện của ta tất cả mọi người đang chờ, Lục Trúc vừa thấy ta trở lại, lập tức đỏ mắt chờ mong xông tới. "Tình huống thế nào? Tiến hành đến đâu rồi?" Ta hả hê hất đầu: "Không sai biệt lắm!" Trước khi cúc hoa của Hoàng đế bị tàn tật, mỗi lần hắn tới ăn cơm, đều hạ dược, mà bây giờ ngày ngày chiếu cố hắn, một ngày ba bữa, bỗng nhiên dừng bỏ thuốc, hắn quả thật không nên quá thảm. Hạ dược nhiều lần như vậy, dù là độc dược tính chậm hiện tại cũng đã hiệu quả ra ngoài. Thân thể của hắn hiện tại đang từ từ yếu đuối đi, hoàn toàn không nhìn ra vì sao, cũng tra không ra là bị hạ độc, chỉ là thân thể càng ngày càng không được, sức miễn dịch càng ngày càng kém, rất nhanh hắn cũng chỉ có thể nằm ở trên giường không thể động rồi, còn tựa như trúng gió, có thể nghe có thể nhìn chính là không thể nói không thể động. Dĩ nhiên, mặc dù ta là nữ phụ, ta cũng có kiên trì của mình, ta sẽ không giết hắn, cũng sẽ không khiến hắn thật sự tê liệt, trên thực tế, hắn vẫn có khả năng được chữa trị hết, dĩ nhiên, ta không có sẵn kỹ năng này. Thế giới này, người y thuật cao minh đương nhiên là có. Chỉ là, chờ hắn tìm được, ta đã kết thúc công việc ngược rồi! Ta ngồi vào trên ghế dựa, mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp của mình, mới suy nghĩ trong chốc lát, một nam tử cao lớn tuấn mỹ liền chạy chậm vào, nhào tới trước thân thể của ta, hình tượng đặc biệt tan vỡ quyệt miệng: "Hoàn thành nhiệm vụ!" Ta vô cùng không khách khí một cước nâng lên, đạp về phía mặt của hắn. Nam tử thân kinh bách chiến chợt lóe về phía sau, một hai bổ nhào lại lên, rất dễ nhận thấy chuyện này sớm có kinh nghiệm, tuy ra tránh trái tránh phải cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ bị vô lại ôm trọn trong lòng, nếu không phải là liều chết dùng hai tay đẩy khuôn mặt kia ra, đã sớm dính một mặt nước miếng. Lục Trúc ở bên cạnh gấp đến độ mặt đỏ rần, theo ở phía sau kéo mạnh tóc nam tử. Nhưng nam tử này uy vũ bất khuất chết sống bất động, chính là dính chung một chỗ với ta, quả thật không có cách nào nhẫn nại, kéo tóc có bao nhiêu đau đớn a? Chúng ta giằng co như vậy, cho đến khi một thị vệ mặt không biểu tình đi vào, thị vệ nhìn thấy chúng ta biến thành một đoàn, ánh mắt lóe lóe. "Ngươi chợt lóe chợt lóe sáng lóng lánh sao! Thấy tiểu thư gặp nạn còn không mau một chút tới đây giúp một tay!" Lục Trúc quát lớn. Thị vệ nam quả nhiên hỏa tốc tiến lên, ôm lấy eo Lục Trúc hướng ra ngoài luôn. Đám người kia thông minh! Quả thật khiến ta đây thân là chủ nhân hổ thẹn! Lục Trúc bị nâng lên nói: "Ta không phải bảo ngươi kéo ta, A Tam ngu xuẩn." Bị ngu xuẩn chiếm tiện nghi, đừng thấy A Tam như vậy ngây ngô như vậy ngu xuẩn, thật ra thì đầu người ta rất là linh hoạt, mặc dù rất hi vọng bọn họ có thể thành chuyện tốt kia nhưng tiếp tục như vậy cũng không được, ta không thể làm gì khác hơn là ngược lại uy hiếp Sẹo ca sống chết ôm lấy ta muốn hôn. "Ta dứt lời một giây kế tiếp em trai ngươi sẽ gặp nguy hiểm!" Sẹo ca tròng mắt hơi híp, đột nhiên buông tay, cái mông còn bỉ ổi hướng về phía Lục Trúc và A Tam huých một cái, sau đó một bộ cái gì cũng chưa phát sinh vẻ mặt nghiêm túc nghiêm chỉnh, hắn đi tới mép bàn ngồi xuống, hơn nữa rót cho mình một ly trà, bộ dáng mình mới vừa tới. Ta rất không chịu được đối diện với hắn. Lục Trúc cùng A Tam bị Sẹo ca một huých, toàn bộ ngã xuống trên mặt đất rồi, nửa ngày mới bò dậy, một trái một phải đứng ở bên cạnh ta, làm hộ pháp. Ta đưa tiểu móng ra, gõ gõ mặt bàn: "Nhiệm vụ hoàn thành như thế nào?" Sẹo ca giống như lơ đãng để ly trà xuống, lúc thu tay trở về giống như lơ đãng đưa tay chạm qua móng ngọc hoàn mỹ của ta, quả thật hạ lưu không chừa thủ đoạn nào không chỗ nào không cần, thật khiến cho người ta nổi giận, hết lần này tới lần khác vẻ mặt hắn còn trấn định, thời điểm phát hiện đụng phải ta, còn ra vẻ vô cùng "Kinh ngạc" thêm "Xấu hổ". "Sau khi Hoàng đế bị bệnh, ba bữa cơm mỗi ngày ta đều quấn bên cạnh cung nữ đi thỉnh an, trên thực tế là muốn tìm muội muội, mỗi lần đều bị ngăn trở lại, dù là một khóc hai nháo ba thắt cổ cũng không hữu dụng, mà chuyện này xem ra cũng hoàn toàn không có truyền tới trong tai ngươi, Hoàng đế làm được thật sự là quá rõ ràng rồi!" "Ưmh. . . . . . Xem ra là như vậy, về ngươi sau không cần đi." Đã làm đến mức này không sai biệt lắm đủ rồi, kế tiếp Sẹo ca liền cần từ từ trở nên bình thường, nhưng lại không thể lập tức làm cho người ta phát hiện, hắn phải chầm chậm, chậm đến khi đám người đó phát hiện ra, hắn đã là một nam nhân vô cùng bình thường. Hiện tại Hoàng đế bị hắn phiền đến căn bản không muốn phản ứng đến hắn, chú ý đến hắn, lại có ta ở bên cạnh ngăn cản, chờ khi Hoàng đế gặp chuyện không may, hắn sẽ vô cùng khiếp sợ phát hiện, vị trí cái mông của mình ngồi lên có thể phải chuyển cho kẻ đáng ghét nhất rồi. Cái kế hoạch này quả thật hoàn mỹ, nhưng vẫn phải cẩn thận, không thể ở thời khắc mấu chốt gặp chuyện không may, hơn nữa kinh thành còn có nhiều người dư thừa như vậy, cũng không thể khinh thường. Ta nghĩ vậy, ý vị sâu xa liếc mắt nhìn cái rương chứa quạ đen, cũng không thể khiến nó quấy rối nữa, bị nhốt thời gian dài như vậy cộng thêm ngược đãi tinh thần, nó cũng đã vô cùng không xong, coi như muốn làm gì cũng không còn sức lực đi? Thương lượng xong chính sự, vì không để người phát hiện cái gì, ta lại để cho hai nam nhân bọn họ trở về vị trí của mình. Hai nam người do dự một chút, mới lặng lẽ đi ra ngoài, vừa đi, A Tam vừa hỏi: "Ngươi quá khoa trương." Sẹo ca ưỡn ngực: "Điểm này cũng không quá đáng, nàng bình thường ngay cả tay nhỏ cũng không cho động vào." Tất nhiên, tay của ta rất là đắt tiền! Còn nữa, thanh âm của các ngươi quá lớn, ta thật sự là không muốn nghe trộm, ta cùng Lục Trúc không tự chủ được sờ sờ tai. Sẹo ca suy nghĩ một chút: "Vì tiến bộ, ta đây cũng là bất đắc dĩ, tối hôm nay nên dùng biện pháp gì lẻn vào phòng đây." Nghe câu đó, ta nhắc băng ghế ngồi ném qua. Mẹ kiếp, mỗi tối tới bò giường lại bị đạp xuống hết lần này tới lần khác chơi rất khá sao? Ảnh hưởng nghiêm trọng đến giấc ngủ của ta, nếu không phải hắn nhiễu dân như vậy, ta sẽ tuyệt đối không mệt mỏi như lần trước thật sự để cho hắn ngủ một đêm trên giường, để cho hắn lấy được ảo giác mình thành công quyết định không ngừng cố gắng, hướng giường càng tiến một bước, như vậy là không đúng! Truy cầu cuộc sống rốt cuộc kém bao nhiêu, khí tiết rốt cuộc rất không có chừng nào, mới có thể đem chuyện bò giường làm thành sự nghiệp cả đời? Ta suy nghĩ, có chút cảm thấy bi thương, quyết định đến ngự thư phòng của hoàng đế một cái, ngọc của hắn còn chưa có tìm đấy. Lục Trúc thấy ta đứng lên, cũng biết có việc phải làm rồi, đột nhiên xoàn xoạt đứng lên, một bộ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng. Ta bị hù giật mình, bề ngoài cực kỳ bình tĩnh. "Đi thôi Lục Trúc, vì tương lai tốt đẹp của chúng ta." "Đúng! Công chúa." "Không nên gọi ta công chúa, gọi ta công chúa đại nhân!" "Đúng, công chúa đại nhân!" Ta hài lòng gật đầu, ta cùng Lục Trúc quả nhiên là người cộng tác tốt thế kỷ!