“Này! Thật sự không cần mua thêm quà khác sao? Thế này có phải quá ít không? Nếu không chúng ta lại mua nhiều thêm chút rồi qua đó… Như vậy, mẹ anh mới có thể thấy thích em nha.” “Không cần mua thêm nữa, mẹ anh chỉ nói đưa em về nhà là được rồi.” Lí Ước nhìn hai cái túi to bự mà Hà Cạnh đang cầm trên tay, muốn xách hộ lại bị cậu né tránh. “Ở yên đi! Em tự mình cầm!” “Được rồi.” Lí Ước cười xoa xoa tóc Hà Cạnh. “Bỏ ngay cái móng heo của anh ra! Tóc đã bị anh xoa rối tung rồi! Hình tượng hình tượng! Chú ý! Đợi lát nữa còn phải gặp mẹ anh nữa!” “Tiểu Cạnh không cần phải khẩn trương như vậy, mẹ anh cũng xem qua ảnh chụp của em rồi, bà thật sự vừa lòng với con dâu nha.” “Ai… Ai mà khẩn trương chứ!” Hà Cạnh đã bắt đầu nói lắp, sau đó một cước phi qua “Cái đầu nhà anh mới là con dâu!” “Ôi! Là ai vừa rồi còn nói phải chú ý hình tượng hả!” Lí Ước rú lên oán giận.