“Cái gì cái gì cơ?” Lam Ngữ Huyền mờ mịt: “Các ngươi đang nói cái gì? Đạo lữ? Không phải anh em à? Nhóc đó còn bé mà.”
“Đây chẳng qua là tấm da giả hắn biến thành thôi.” Ngụy Vô Tiện giải thích.
Tạ Liên thở dài, cuối cùng không che giấu nữa, dù sao cũng bị trừ công đức bèn thẳng thắn khôi phục diện mạo ban đầu.
Tuy mấy người ở đây đều là người tu tiên nhưng dù sao vẫn là người phàm, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện nhìn thấy pháp thuật này còn bình tĩnh chứ Lam Ngữ Huyền và Lam Tư Truy thì vô cùng tò mò.
“Tạ công tử, đây là… diện mạo ban đầu của huynh hả?” Lam Tư Truy hỏi.
“Đúng vậy.” Tạ Liên phát hiện Lam Ngữ Huyền đang nhìn mình với ánh mắt rất kỳ lạ bèn nghi hoặc hỏi:
“Sao vậy? Dáng vẻ của ta rất xấu à? Vì sao lại nhìn ta như vậy?”
Y tự nhận gương mặt mình cũng khá được mà, chẳng lẽ bây giờ thẩm mỹ ở nhân gian thay đổi rồi?
“Không không, đẹp mà, có thể nói dung mạo của huynh rất đẹp trai, chỉ là…” Lam Ngữ Huyền nhìn y:
“Sao ta lại cảm thấy huynh hơi quen quen?”
“Thấy quen?” Tạ Liên nói: “Có phải ngươi đã nhìn thấy tượng thần của ta ở nơi nào đó không? Một số tượng thần của ta được Tam Lang đắp nặn nên rất giống bản gốc.”
Lam Ngữ Huyền ngẫm nghĩ một lát, cậu ta thăm hỏi các nhà, du lịch khắp nơi, ngắm phong cảnh tự nhiên và đặc sắc phong thổ từng vùng.
Đương nhiên cũng đi qua các kiểu thần miếu, hoàn toàn có khả năng này bèn thuận miệng nói:
“Có lẽ vậy.”
So với việc này thì hình như Lam Vong Cơ quan tâm đến câu nói vừa rồi của Ngụy Vô Tiện hơn:
“Ngụy Anh, ngươi từng đến chợ Quỷ?”
“Không tính là đến.” Ngụy Vô Tiện nói: “Trước đây, lúc cộng tình từng nhìn thấy nên có chút ấn tượng.”
Lam Vong Cơ đã hiểu, Ngụy Vô Tiện hỏi: “Sao thế? Lam Nhị ca ca đang lo lắng cho ta, sợ ta đến chợ Quỷ sẽ xảy ra chuyện?”
Lam Vong Cơ: “Ít đến những nơi âm tà.”
Hoa Thành cười mỉa, rất là khinh thường.
“Thật ra cũng không đáng sợ như các ngươi nghĩ đâu…” Tạ Liên bất đắc dĩ nói.
Lúc này, bỗng nhiên phía trước có tiếng kêu cứu của người sống truyền đến, mấy người chạy nhanh đến đó, rẽ qua một khúc cong phát hiện ra có rất nhiều tẩu thi đang tấn công người qua đường.
“Sao gần đây lại có nhiều tẩu thi như vậy?” Lam Ngữ Huyền hơi luống cuống.
Ngụy Vô Tiện huýt sao lệnh cho đám tẩu thi kia: “Qua đây.”
Đám tẩu thi nghe thấy tiếng huýt sáo thì ào ào rời khỏi những người đang bị tấn công, đi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện.
Chúng nhanh chóng đứng thành một hàng.
Một cô gái trẻ tuổi vừa thoát khỏi đám hung thi chạy tới đứng cạnh bị dọa sợ đến mức quỳ sụp xuống, Tạ Liên nhanh chóng đỡ nàng lên:
“Vị cô nương này xin chớ hoảng sợ, cô biết những tẩu thi này từ đâu tới không?”
“Bãi tha ma, bãi tha ma phía Đông con phố, không biết vì sao tất cả thi thể đều sống lại rồi.” Tiểu cô nương còn sợ hãi không thôi.
Tuy rằng Tạ Liên đã biến thành tấm da giả vừa rồi trước khi gặp người, mặt mũi rất phổ thông nhưng khí chất tiên phong đạo cốt trên người y không giấu đi được.
Cô gái vừa nhìn thấy Tạ Liên đã cảm giác được người này phong thái phi phàm, dáng vẻ rất có cảm giác an toàn bèn tiến lên ôm lấy y.
Không ngờ chỉ ôm được không khí, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy đạo sĩ ca ca đã bị một bé trai áo đỏ kéo đi mất.
Tạ Liên vội vàng ôm Hoa Thành lên nói với cô gái kia: “Thật ngại quá, đây là em trai ta, đệ ấy hơi nghịch ngợm.”
Bản thân cô gái kia bị bẽ mặt, không thể làm gì khác đành lúng túng cười cười.
Bên kia, Ngụy Vô Tiện đã hỏi thăm vị trí của bãi tha ma từ người khác, y lấy Trần Tình ra, một đám hung thi xếp thành hàng ngũ tự mình trở về bãi tha ma theo tiếng sáo vang lên.
“Phương pháp kia của Ngụy công tử đúng là vô cùng thuận tiện.” Tạ Liên cười nói.
Đưa thi thể về bãi tha ma, Lam Vong Cơ vẽ rất nhiều bùa trấn tà áp chế những tẩu thi này, đảm bảo chúng duy trì bình tĩnh.
“Lần đầu tiên nhìn thấy toàn bộ thi thể trong nghĩa trang sống lại cùng một lúc.” Lam Tư Truy nói.
“Gần đây đám quỷ đều rất nóng nảy.” Ngụy Vô Tiện nói: “Tẩu thi không có ý thức thì đỡ hơn chút, quỷ có ý thức càng lợi hại hơn.”
“Núi Đồng Lô mở, vạn quỷ nóng nảy.” Tạ Liên giải thích: “Có thể các ngươi không biết, đây là một câu chuyện cũ từ rất lâu trước kia.”
Ngụy Vô Tiện hỏi: “Chuyện xưa gì cơ?”
Thấy mọi người đều không biết, Tạ Liên đành kể qua về câu chuyện về núi Đồng Lô một lần:
“Núi Đồng Lô là một ngọn núi lửa.
Cách mỗi trăm năm, vạn quỷ sẽ tề tựu về núi Đồng Lô tiến hành chém giết lẫn nhau ở trong đó, giết đến khi chỉ còn một con quỷ cuối cùng cũng chính là lúc Quỷ vương được sinh ra.
Tuy bình thường chẳng còn con nào sống sót nhưng chỉ cần một con đi ra được thì đó chính là ma vương có thể nghiêng trời lật đất.”
“Cho nên oán linh chạy trốn là muốn đến núi Đồng Lô?” Lam Tư Truy hỏi.
“Đúng vậy.” Tạ Liên nhẹ nhàng trả lời: “Một khi Quỷ vương Tuyệt cảnh ra đời sẽ cực kỳ khó đối phó.
Lần này ta xuống trần gian chính là để chặn bọn chúng, ngăn cản vạn quỷ chém giết lẫn nhau.”
Lam Ngữ Huyền thắc mắc: “Nhưng có nhiều quỷ trong thiên hạ như vậy, sao có thể ngăn cản được tất cả bọn chúng.”
“Ta chỉ cần ngăn cản ở vùng Cô Tô này là được rồi, những nơi khác sẽ có võ thần khác đi giải quyết.”
“Vậy chúng ta cùng giúp huynh nhé!” Lam Ngữ Huyền nói.
Tạ Liên cười: “Không cần phiền đến các vị, hai chúng ta là đủ rồi.”
“Không phiền đâu, ban đầu chúng ta xuống núi cũng là để trừ ma mà.” Lam Ngữ Huyền vỗ ngực:
“Hơn nữa dù chúng ta là người phàm nhưng tu vi cũng rất khá, đặc biệt là Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối.”
Tạ Liên nhớ lại dáng vẻ Ngụy Vô Tiện thổi sáo ngự thi bèn gật đầu nói: “Vậy được.”
[Hết chương 4].
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
27 chương
7 chương
185 chương
17 chương
36 chương