Dường như lần này lại rơi vào ngõ cụt. Thấy cứng rắn không được, Tạ Liên lại bế Hoa Thành trong ngực Sư Thanh Huyền về. Hoa Thành đã trưởng thành hơn rất nhiều, vóc dáng đã cao hơn y, khoảng chừng không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại, bây giờ nghĩ cách kéo dài thời gian trước đã. “Vị công tử này, ngươi đừng kích động.” Tạ Liên hiền hòa hỏi: “Vì sao ngươi lại nói nàng hại chết cha ngươi?” “Bởi vì đó chính là sự thật.” Đậu Tử đáp: “Bà ta dìm ta chết trên biển, chạy theo tên đàn ông ngu ngốc này. Cha ta chỉ biết bà ta bị quốc chủ coi trọng đưa về kinh thành, còn tưởng rằng ta không cẩn thận bị lạc mất, ôm chút hi vọng nghĩ ta có thể trở về.” “Những năm đó ta vẫn đi theo ông ấy, chỉ là ông không nhìn thấy ta. Sau đó, nghe nói người phụ nữ kia phi thăng lại đến điện Phong Thủy bái lạy, cầu nguyện bà ta có thể phù hộ cho ta trở về.” Đậu Tử nói xong còn cười tự giễu: “Nực cười biết bao, ông ấy thế mà cầu mong hung thủ giết chết ta phù hộ cho ta. Miếu Phong Thủy do Phong Sư và Thủy Sư cùng sở hữu, hai người đều có thể nghe được lời cầu nguyện trong miếu, chỉ là khi đó nhang đèn của tên đàn ông ngu ngốc này vượng hơn nên không chú ý đến ông ấy. Nhưng người phụ nữ này lại nghe thấy được. Bà ta lo cha ta đến nhiều lần sẽ khiến tên đàn ông ngu ngốc này phát hiện ra chuyện năm đó, dứt khoát đã làm thì làm cho trót, trong lúc cha ta ra biển đã nổi bão lật thuyền của ông.” “Kể từ khi đó, ta đốt miếu Phong Thủy ở ven bờ biển Đông Hải quanh năm chính vì để áp chế các ngươi.” Đậu Tử nói: “Ta không có bản lĩnh như Huyết Vũ Thám Hoa đốt miếu của ba mươi ba văn võ thần trong một đêm, ta chỉ có thể đốt từng cái từng cái, đốt được cái nào hay cái đấy.” Chuyện này kể ra, tính chất đã thay đổi hoàn toàn. Sự việc Úc Hoài Hiên và Vân Cửu Anh nó ra trước đó, tuy chính xác là một vụ bê bối nhưng dù sao cũng là chuyện xảy ra trước khi phi thăng. Muốn thành thần quan phải làm người kiệt xuất. Muốn thành công, chảy chút máu là lẽ đương nhiên. Một vài thần quan trước khi phi thăng đã làm những việc vô lương tâm hơn so với chuyện này nhiều, đừng nói giết mấy người, diệt môn đồ thành cũng có hết. Cho nên Thượng Thiên Đình vẫn có một quy định bất thành văn — Khi bàn luận về ưu khuyết điểm của một thần quan, không xuy xét đến hành động của người đó khi còn là người. Cho nên chuyện của Vân Cửu Anh khá lúng túng lại chẳng phải tội gì không thể tha thứ được. Nhưng tính chất của sự việc Đậu Tử nói ra lần này đã hoàn toàn khác biệt. Chuyện xảy ra sau khi phi thăng, dùng pháp lực của thần quan để ức hiếp người phàm, thậm chí khiến người phàm bỏ mạng chính là tội nặng. Bây giờ Vân Cửu Anh không chết trong tay Đậu Tử thì trở về Thượng Thiên Đình cũng sẽ bị trừng trị. Nhưng trừng trị đúng tội đúng mức, trừng trị không đến mức phải tử hình, có thể cứu thì vẫn phải nghĩ cách cứu nàng ta. Chỉ là cơ thể Ngụy Vô Tiện bị vặn một cánh tay, tạm thời Lam Vong Cơ không dám hành động liều lĩnh. Tạ Liên nghĩ việc này cần Tam Lang xử lý mới được. Phải nghĩ cách làm hắn nhanh chóng tỉnh lại. Đậu Tử biết bọn họ lo lắng cho thân thể này, càng không sợ hãi tự mình triệu tập bầy quỷ. Ngụy Vô Tiện vẫn chắn trước đám quỷ không cho tiến lên. Đậu Tử híp mắt nhìn y: “Ngươi không muốn cơ thể này nữa?” Ngụy Vô Tiện bay trên không trung, không biết đang biểu đạt cái gì. “Ngụy công tử, ngươi tránh ra đi.” Vân Cửu Anh chợt lên tiếng: “Ta sống mấy trăm năm đã đủ rồi, đừng liên lụy đến ngươi.” Nàng vẫn ngồi dưới đất, một tay chống đất, trên cổ còn lộ ra dấu tay khi bị Úc Hoài Hiên và Đậu tử bóp ra, giọng nói uể oải yếu ớt. Dáng vẻ này khiến người ta hoàn toàn không cách nào tưởng tượng ra mối liên hệ giữa nàng và nữ ma đầu thủ đoạn độc ác giết chồng hại con kia, chỉ cảm thấy nàng là một người phụ nữ yếu đuối cần người bảo vệ. Có Ngụy Vô Tiện ngăn cản, bầy quỷ không dám làm liều, tất cả đều đứng nghiêm ngay ngắn như huấn luyện quân sự. Thật ra Ngụy Vô Tiện hiểu rất rõ trong lòng, bàn về thực lực, mười Đậu Tử cũng không phải đối thủ của một mình Tạ đạo trưởng. Lợi thế duy nhất mà con quỷ ngang ngược này có được chính là cơ thể của y, cho nên nó tuyệt đối không dám tự sát, cùng lắm chỉ dám vặn một cánh tay của mình mà thôi. Hơn nữa nếu nó muốn làm gì vẫn phải dùng đến tay, vậy nên không thể tiếp tục vặn nữa. “Từng kẻ từng kẻ đều muốn tạo phản rồi.” Đậu Tử nhìn thoáng qua đám quỷ, tức giận nói: “Các ngươi nghe y hay là nghe ta.” Đám quỷ không nhúc nhích. “Ngươi cho rằng ngăn cản bọn chúng thì ta sẽ hết cách ư?” Tay trái của Đậu Tử nhanh chóng tụ lại oán khí màu đen có thể nhìn thấy bằng mắt thường: “Đừng quên ta cũng là quỷ, tự ta cũng có thể.” “Nói xong, nó đánh ra một chưởng về phía Vân Cửu Anh. Vân Cửu Anh ngồi đó nhắm hai mắt lại. Đột nhiên, một bàn tay tóm sau cổ áo kéo nàng ra xa vài mét, cỗ oán khi kia lập tức đánh vào vị trí nàng vừa ngồi. “Ngươi sợ đến ngu người rồi à, sao không biết tránh?” Tay Úc Hoài Hiên vẫn tóm sau cổ áo nàng, giọng nói lạnh lùng nghe không ra tình cảm. Vân Cửu Anh hoàn hoàn ngơ ngẩn, ngẩng đầu mờ mịt nhìn Úc Hoài Hiên: “Ngươi đã cứu ta?” Úc Hoài Tiên thả cổ áo nàng ra, tựa như ghét bỏ lau tay trên người. Đậu Tử đang phẫn nộ, vừa định tấn công thêm một lần lại bị một bàn tay đè lên đỉnh đầu. Tiếng dây xích bạc đập vào bao cổ tay bạc phát ra âm thanh leng keng truyền tới từ phía sau, sự căm phẫn của Đậu Tử bị cứng rắn ép trở về. Lát sau, nó biết mình không có phần thắng đành thở dài nói: “Huyết Vũ Thám Hoa, ngưỡng mộ đã lâu.” “Phụp!” Đậu Tử bị biến thành một con lật đật màu đen. ————— “Bụp!” Thành chủ ra tay là giải quyết trong một nốt nhạc. Thành chủ uy vũ huhuhu [Hết chương 21].