Vân Cửu Anh khó khăn chống đỡ tấn công của quỷ nhỏ trong đại điện.
Phẩm cấp của những con quỷ kia không cao, kể ra cũng không gây tổn thương cho thần quan trên Thượng Thiên Đình được.
Nhưng số lượng của chúng quá nhiều, tấn công Vân Cửu Anh liên tiếp không biết mệt khiến nàng đỡ không xuể.
Vân Cửu Anh đánh một chưởng hất văng một con quỷ nhỏ trước mặt ra, tiếp đó nghiêng người né tránh công kích hai bên trái phải, lại có một con quỷ nhỏ khác xuất hiện phía sau muốn nhào tới gắn vào gáy nàng.
Lúc này, đột nhiên có tiếng sáo vang lên, quỷ nhỏ kia lập tức rút về, thành thật đứng sang một bên.
“Ngụy Vô Tiện” đập đập cây sáo trong tay: “Quỷ sáo Trần Tình, đúng là rất khá.”
“Ngụy công tử?” Vân Cửu Anh thở phào một hơi: “Cảm ơn.”
“Ngụy Vô Tiện” nhìn nàng, nở nụ cười tà ác nói: “Ta không phải Ngụy công tử gì đó đâu.”
Vân Cửu Anh sửng sốt.
Đâu phải là giọng nói của Ngụy Vô Tiện nữa, rõ ràng là giọng trẻ con bập bẹ của một đứa bé.
“Sao thế? Mẹ không nhận ra giọng nói của con mình luôn à?”
Lời này vừa nói ra, Vân Cửu Anh cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh như giảm xuống mười độ khiến cả người nàng ngã vào hầm băng, lông tơ trên người đều dựng thẳng.
Lần này nàng đã thấy rõ rồi, miệng của “Ngụy Vô Tiện” vốn không hề mấp máy.
Người nọ dùng mặt của Ngụy Vô Tiện cười tà, nụ cười vặn vẹo đến dữ tợn, còn dùng giọng nói mềm mại của trẻ con nói:
“Mẹ, Đậu Tử rất nhớ người.”
Vân Cửu Anh lùi về sau vài bước, xoay người muốn chạy.
“Người cho rằng người chạy thoát được ư?”
…
Phía Tạ Liên.
“Tư Truy, ta biết gương mặt ta anh tuấn tiêu sái, mi mục như họa, nhưng có phải là lần đầu tiên ngươi nhìn thấy đâu.
Sao cứ nhìn chằm chằm vào ta thế?” Sư Thanh Huyền vừa đào động vừa nói với Lam Tư Truy.
“Ngữ Huyền, ngươi vừa đi đâu vậy?” Lam Tư Truy hỏi.
“Không phải ta kể một lần rồi à? Ta bị một vị Quỷ vương Tuyệt cảnh khác đưa đi.” Sư Thanh Huyền trả lời.
“Không phải, ý ta là…” Lam Tư Truy ngập ngừng: “Vậy đai trán của ngươi cũng bị vị Quỷ vương các hạ kia lấy đi?”
“Đai trán?” Sư Thanh Huyền giật mình, sờ tay lên trán mới nhận ra không thấy đai trán đâu nữa.
“Đai trán? Đai trán của ngươi có gì đặc biệt à?” Tạ Liên tò mò hỏi.
“Tạ đạo trưởng không biết, đai trán của Cô Tô Lam thị chúng ta là… ứm ưm ưm!” Lam Tư Truy đang định giải thích, Sư Thanh Huyền dùng một tay bịt miệng cậu lại.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha một cái đai trán thì có gì đặc biệt chứ.” Sư Thanh Huyền buông Lam Tư Truy ra: “Không phải hắn cởi, có thể là bị nước biển cuốn trôi.”
“Thật thế hả?” Lam Tư Truy nghi ngờ: “Nhưng ta rơi xuống biển nhiều lần như vậy đai trán cũng chưa rơi lần nào.”
“Thế chắc do ta buộc quá lỏng.” Sư Thanh Huyền nói.
“Là vậy à?” Cuối cùng Lam Tư Truy cũng tin tưởng: “Nhưng mà Ngữ Huyền này, kiếp trước ngươi là thần tiên thật hả?”
“Chính xác.
Thế nào? Ta có lợi hại không? Có phải vô cùng sùng bái bản công tử rồi không?” Sư Thanh Huyền thấy cuối cùng thì trọng tâm câu chuyện cũng bị dời đi, thở phào nhẹ nhõm nói.
“Lợi hại.” Lam Tư Truy thẳng thắn.
Sư Thanh Huyền nghe vậy, cầm xẻng Địa Sư nhét vào ngực Lam Tư Truy: “Nếu vậy thì để biểu đạt lòng tôn kính của ngươi với bản công tử, từ bây giờ trở đi ngươi đào thay bản công tử đi, mệt chết ta rồi.”
“Hả?” Lam Tư Truy nhìn xẻng Địa Sư trong ngực.
“Được, được thôi.”
“Nói xem…” Tạ Liên lên tiếng: “Ngươi làm thế nào tìm được chúng ta?”
“Ta thông minh mà.” Sư Thanh Huyền tự tin.
Nhìn vẻ mặt của Tạ Liên, y thở dài rồi thành thật khai báo: “Địa cung này nhìn là biết chính là anh trai ta xây.
Toàn bộ kết cấu giống y hệt với địa đạo bên trong ngọn núi chúng ta tu đạo khi còn bé.”
“Ngọn núi các ngươi tu đạo hồi còn bé có địa đạo?” Lam Tư Truy hỏi.
“Đúng vậy.” Sư Thanh Huyền giải thích: “Nghe nói triều đại trước từng có thổ phỉ lên núi đóng quân, đào rất nhiều địa đạo để chạy trốn, trên dưới mấy tầng đan xen khắp nơi, còn có cái chuyên để cất giữ lương thực và kho vàng bạc.
Người bình thường tuyệt đối không tìm thấy đường ra.
Sau đó thổ phỉ bị tiêu diệt, qua nhiều năm sau mới xây đạo quán nhưng vẫn giữ nguyên địa đạo.
Năm đó ta lười biếng nên chui vào địa đạo cùng đám sư huynh đệ, thế là anh trai ta cũng chui vào đuổi theo ta, ra vào vài lần dần dà hai chúng ta đều quen thuộc nơi đó.”
“Thì ra là thế, lát nữa còn phiền ngươi chỉ đường.” Tạ Liên hỏi: “Đúng rồi, Hắc Thủy không làm gì ngươi chử?”
Suy nghĩ của Tạ Liên rất trong sáng, dù sao kiếp trước cũng là kẻ thù, Hắc Thủy không làm gì để trả thù Sư Thanh Huyền mới tốt.
Nhưng lúc nãy Sư Thanh Huyền bị Hạ Huyền ấn lên tường hôn cuồng nhiệt một trận, giờ nghe thấy câu này không tự chủ được vô thức hiểu lệch sang vài chuyện không thể miêu tả.
“Không có.
Ha ha ha ha ha, không làm gì hết.” Sư Thanh Huyền nói: “Ta và hắn có thể làm gì chứ ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Tạ Liên không biết trong đầu Sư Thanh Huyền đang hiện ra hình ảnh không trong sáng, cũng không biết vì sao đang yên đang lành y lại cười như vậy bèn nghiêm túc hỏi tiếp:
“Vậy ngươi trốn ra kiểu gì?”
“À cái đó…” Sư Thanh Huyền nói: “Hắc Thủy ngất xỉu rồi.”
“Hắc Thủy ngất xỉu?” Hoa Thành ôm Hoa Thành trong ngực: “Vì núi Đồng Lô.”
“Ta nghĩ là vậy.”
Sư Thanh Huyền sợ Tạ Liên nhanh nhạy hỏi y mấy câu kiểu “Thế các ngươi giải quyết vấn đề bùng nổ pháp lực của Hắc Thủy như thế nào?” bèn nhanh chóng chuyển đề tài:
“Đúng rồi, anh trai của ta đâu?”
Mọi người nhìn nhau.
Sư Thanh Huyền đưa ra một vấn đề mấu chốt.
Nếu nói nơi này là hang ổ của Sư Vô Độ sau khi hóa quỷ thì vì sao họ đến đây lâu như vậy rồi lại chỉ có một con quỷ nhỏ đoạt xá Ngụy Vô Tiện chơi đùa, chẳng thấy bóng dáng của Sư Vô Độ đâu?
Người khác thì thôi không tính, Sư Thanh Huyền trở về, chẳng lẽ Sư Vô Độ không xuất hiện chào hỏi ư?
Giấu đầu lòi đuôi như vậy cũng không quá phù hợp với tính cách của hắn.
“Các ngươi nhìn ta làm gì?” Sư Thanh Huyền mờ mịt: “Chẳng lẽ các ngươi chưa nhìn thấy anh trai ta?”
Tạ Liên gật đầu.
Sư Thanh Huyền nhíu mày lại: “Anh trai ta làm việc luôn thích kiểu ra tay trước chiếm lời, bỏ các ngươi ở lại đây rồi mặc kệ không giống với phong cách của huynh ấy.”
“Có lẽ Thủy Hoành Thiên không ở nơi này?” Úc Hoài Hiên đưa ra ý kiến.
Sư Thanh Huyền khó hiểu: “Không ở đây thì huynh ấy có thể đi đâu?”
“Núi Đồng Lô.” Tạ Liên nói.
Núi Đồng Lô mở, vạn quỷ hướng về.
Nếu Sư Vô Độ đã hóa thành quỷ, tất nhiên cũng sẽ tuân theo bản năng của quỷ đi đến núi Đồng Lô.
Hơn nữa dù không có vạn quỷ nóng nảy, với tính cách của Thủy Hoành Thiên, hắn sẽ không bằng lòng chịu thua kém người khác, thành quỷ cũng phải cạnh tranh Quỷ vương mới được.
Sao có thể chịu kẻ thù truyền kiếp Hắc Thủy Trầm Chu đè lên đầu mình.
Hắn đợi lần này đến núi Đồng Lô, phá tan Đồng Lô thành Tuyệt rồi sẽ trở về phân cao thấp với Hắc Thủy.
Sư Thanh Huyền cũng hiểu rõ điều này, y quá hiểu tính cách của anh trai mình.
Nhưng nói như vậy thì bây giờ y nên làm gì đây?
Đang lúc suy ngẫm, Lam Vong Cơ bất ngờ lên tiếng: “Có tiếng nói.”
Mọi người vội vàng nín thở im lặng, láng máng nghe thấy giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền tới.
“Không nghe rõ.” Sư Thanh Huyền đoán: “Chắc là có người đang nói chuyện.”
“Truyền tới từ hướng Tây Nam.” Tạ Liên nói: “Lam tiểu công tử, phiền ngươi đào về phía kia.”
“Được.” Lam Tư Truy trả lời, đào được một lát, giọng nói cũng trở nên rõ ràng hơn, đúng là bọn họ đã ở dưới chân người đang nói chuyện rồi.
[Hết chương 18].
Truyện khác cùng thể loại
112 chương
27 chương
7 chương
185 chương
17 chương
36 chương