Không khí ấm áp trong xe dần dần lan tỏa, tay của anh vẫn đang nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, Tống Giai Nam cảm thấy như một giấc mộng, cô rất muốn hỏi gì đó, nhưng môi lại không thể nói thành lời. Cô không thể làm gì khác hơn là ngây ngốc hỏi: "Ở trường chúng ta có ai tên là Trần Tiêu Văn không?" Tô Lập cười nói: "Có, sau đó anh có điều tra, nhưng đó là tên của một nam sinh". "Sao lại là một nam sinh, cái tên này rõ ràng là tên của một nữ sinh mà?" Tống Giai Nam cảm thấy mạch suy nghĩ của cô hoàn toàn bị khống chế, vô cùng hỗn loạn, chẳng qua từ đáy lòng có một mong đợi vô cùng sống động, thật ra rất nhiều năm về trước, không phải chỉ có một mình bản thân cô. "Đúng vậy, cho nên anh mới bị lừa dễ như vậy". "Anh ngốc quá!" Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại hỏi Tần Viện Viện, quan hệ của hai người tốt lắm à?" Skip in 7...Ad finishes in 30 seconds Cô dùng ánh mắt bất an như thế nhìn anh, dè dặt dõi theo anh tìm cách chứng thực, còn anh, ngay cả ý nghĩ nói đùa cũng không có, Tô Lập chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Em ngốc quá, chẳng phải anh vừa mới nói sao, không có bất kỳ quan hệ nào, nếu có chỉ là trong lòng có hận". "Cô ấy... Sao cô ấy lại hận anh, cô ấy rõ ràng là thích anh mà". Ánh mắt đó là nhìn người mình thích, chắc chắn không sai, Tống Giai Nam hiểu rất rõ mỗi một người phụ nữ khi sinh ra đều có đối thủ trên tình trường của mình, hiểu rõ tất cả về đối thủ. "Cho nên mới hận anh, đã hận anh từ lâu rồi". Anh mỉm cười, trên mặt có nét dịu dàng và thản nhiên, vẻ mặt xa cách lạnh lùng thời niên thiếu kia, càng lúc càng mỉm cười thật nhiều trước mặt cô, nhưng đó rõ ràng là anh, vô cùng rõ ràng. Trong lòng cô khẽ động, Tống Giai Nam rút tay của mình ra khỏi tay anh, sau đó chậm rãi ôm lấy bờ vai của Tô Lập, nhiệt độ từ cơ thể anh trực tiếp truyền đến, còn có nhịp tim, có cả hô hấp, tất cả đều chân thật, cô khẽ nói: "Tô Lập, anh có biết cảm nhận của em không, cuối cùng em vẫn không thể tin được, cho rằng tất cả những đều này chỉ là giấc mộng". Bên tai cô có tiếng cười khe khẽ, "Tống Giai Nam, em là người viết báo phải chú ý cách dùng từ chứ, cái gì mà cuối cùng, đoạn kết của chúng ta hiện nay vẫn còn rất sớm". Cô xấu hổ tranh luận: "Đâu có, em chỉ nói sai có một chút". Bỗng nhiên cô nhìn vào mắt Tô Lập, ánh mắt kia như biển đêm, đen nhánh, nhưng nó lại mờ ảo không giống như trong đó có tình cảm hỗn loạn, cô vẫn chưa rời khỏi vòm ngực của anh, bỗng nhiên có một nụ hôn lặng lẽ không tiếng động đặt trên trán của cô. Giống như gió mát trong lành tháng ba thổi vào mặt, giống như ánh nắng ban mai khi mở mắt vào sáng sớm, dịu dàng đến mức khiến cho trái tim người ta rung động, như một cách hoa sen trong hồ nước ngày hè, rơi rụng trên mặt nước lăn tăn, từng gợn từng gợn sóng vỗ vào trái tim. Tống Giai Nam ngây người, một lúc lâu sau cô mới phản ứng kịp: "Ừ..." Sau đó trên mặt của cô như có một áng mây đỏ bay qua, cánh hoa anh đào màu nhạt lướt qua rồi biến mất, động tác thân mật như vậy, đã lâu như vậy chỉ có động tác này, cho dù là như vậy, cô vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Dường như nhìn thấu tâm tư của cô, người đàn ông kế bên khẽ cười rồi nói nhỏ: "Nhìn em kìa, từ nay chúng ta sẽ dần dần làm quen". Những lời này vốn dĩ có ý nghĩa thâm sâu, hơn nữa còn có nụ cười của anh, mặt của Tống Giai Nam càng ửng đỏ, trong lúc vội vàng, cô chỉ còn cách dời tầm mắt ra ngoài cửa xe, bên tai lại vang lên tiếng cười khẽ, gương mặt cô lại nóng lên một lần nữa. Tô Lập đưa cô về nhà, cũng giống như những buổi chia ly thường ngày, nhưng dường như nụ hôn kia giống như chiếc chìa khóa mở ra một bước ngoặt mới cho bọn họ, không khí hơi khác biệt, hai người có phần quyến luyến, đi bộ dọc theo đường mòn đến cửa nhà. Tay cô vẫn được anh nắm thật chặt, vùng thế nào cũng không buông ra, Tống Giai Nam có chút tức giận, nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng, đêm tối, hơi thở của bọn họ nhẹ nhàng nhưng lại giống như tràn ngập trong không khí, phiêu tán trong không trung. Tô Lập nới lỏng tay cô, cười nói: "Giai Nam, anh cảm thấy giống như chúng ta đang trở về thời trung học". "Hử?" "Khi đó nhìn người ta yêu sớm, hai đứa trẻ ngây ngô không hiểu gì, nắm tay đi một vòng lớn trên sân tập, nhìn cảm thấy rất ngốc, anh còn không thèm nhìn nữa..." Cô không khỏi bật cười, "Bây giờ chúng ta cũng rất ngốc". "Đúng là rất ngốc, nhưng cuối cùng cũng biết cảm giác là như thế". "Cảm giác gì?" Anh bật cười, cố ý thừa nước đục thả câu, "Được rồi, em biết cảm giác gì mà, mau lên đi, ở đây gió lớn lắm, sẽ cảm đấy". "Ừh, được rồi, anh lái xe cẩn thận, về nhà thì nhắn tin cho em". Về đến nhà, hiếm khi Tống Giai Nam nhìn thấy bố và mẹ xem tivi, lúc cô đi qua bà Tống bắt chuyện, "Nam Nam, ngày mai đi dùng một bữa cơm". Giọng điệu kiên quyết, không hề mang theo một chút ý thương lượng nào. Cô hỏi ngược lại ngay lập tức: "Sao vậy? Chuyện gì?" "Có một người bạn của ba con từ Mỹ về, đã lâu không gặp mặt rồi, cũng cần phải mời ăn một bữa cơm chứ". Cô ngẫm nghĩ thấy cũng hợp tình hợp lý, liền nhận lời mẹ cô, sau đó đi tắm, tắm xong nằm trên giường, điện thoại di động vang lên, là tin nhắn của Tô Lập: "Anh về đến nhà rồi, em yên tâm nhé". Trái tim cô khẽ buông lỏng, thân thể nằm cuộn tròn theo thói quen cũng mở ra thành một tư thế thoải mái, cô chậm rãi phản hồi: "Ừh, anh nghỉ ngơi sớm một chút đi, tối ngày mai em đi dùng cơm với bố mẹ". Không bao lâu sau đã có tin nhắn phản hồi: "Biết rồi, anh gọi điện thoại cho Tô Cẩn, lát nữa sẽ trả lời cho em". Máy điều hòa trong phòng phả ra làn khí ấm áp, cô vừa tắm xong nên đầu tóc còn ẩm ướt, cô vùi cả người trong chăn đệm mềm mại, ngửi mùi hương bột giặt hoa nhài, cô ôm chăn thật chặt, nhìn màn hình điện thoại đến ngây cả người. Thích một người tâm trạng có chút cô đơn, nhưng tâm trạng khi yêu một người lại vô cùng ngọt ngào. Những suy nghĩ cứ lan tràn, cô tắt đèn đóng cửa, trong bóng tối, màn hình của chiếc điện thoại di động phát ra ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, Tống Giai Nam đặt điện thoại trong lòng bàn tay, cô thầm nghĩ, nếu Tô Lập gửi tin nhắn cho cô, ánh sáng sẽ làm cô tỉnh giấc. Cô ngây ngốc nhìn màn ảnh một lúc lâu, mí mắt càng lúc càng nặng, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Còn Tô Lập vừa về đến nhà, trên điện thoại đã hiện lên vài cuộc gọi nhỡ của Tô Cẩn, anh cảm thấy có chút kỳ lạ, quan hệ của anh và Tô Cẩn cực kỳ thân thiết, nhưng từ trước đến nay, anh không gọi cô ấy là chị, mà chỉ gọi thẳng tên. Anh không thể nói nguyên nhân cụ thể, nhưng đối với anh, nếu gọi Tô Cẩn là "chị" thì đó là một áp lực, là một gánh nặng, như vậy sẽ chỉ khiến cho cô ấy trở thành một người xa lạ đối với anh, điều đó hoàn toàn dựa theo ý nghĩ bản năng của anh. Cho nên khi về, anh gọi cho Tô Cẩn, giọng nói lười biếng của cô ấy vang lên: "Hẹn hò về rồi đó à? Quấn quýt không chịu rời khỏi?" Anh khẽ nhíu mày, "Phương Ngôn Án nói với chị?" "Ai nói không quan trọng, chị nói này Tô Lập, em nghĩ thông suốt chưa, chị biết cô gái kia rất tốt, nhưng em cũng đừng hại người ta, chẳng lẽ em không biết mẹ đã dự định để em..." "Mẹ thích ai thì thích, không liên quan đến em". Bên kia cười khẽ, "À, đúng rồi, Tần Viện Viện về rồi, em biết không?" "Biết, vừa mới dùng cơm với cô ấy". "Hả! Em vừa ăn cơm với cô ấy?" Anh đành phải bổ sung: "Còn có Tống Giai Nam nữa, ba người cùng ăn". "Ôi, tình địch nhìn nhau bằng ánh mắt ghen tuông đây, ha ha, chị nói đùa đấy, Tần Viện Viện không bắt nạt Tống Giai Nam đấy chứ? Em cũng không bắt nạt Tần Viện Viện đó chứ?" Tô Cẩn chuyển đề tài: "Tạch tạch, em thật là rộng lượng nha, nhưng đây đúng là phong cách của em, dù có chán ghét người ta em cũng đâu biểu hiện ra mặt, cho nên đến bây giờ Tần Viện Viện vẫn còn hy vọng có được trái tim của em". "Cô ấy thích tự làm khổ mình là chuyện của cô ấy, không liên quan đến em". Tiếng cười hì hì truyền đến, "Tô Lập, cái thằng nhóc khốn khiếp này, thật là bực bội đến mức muốn đè bẹp em. Haizzz, sao Tống Giai Nam có thể chịu được tính tình của em nhỉ, không bị lạnh cóng thì đúng là chuyện may mắn mà". "Cô ấy không giống". Rốt cục cũng không kiên nhẫn được nữa anh hỏi thẳng: "Có chuyện gì nói nhanh đi". "Nếu như trong mắt em chuyện yêu đương là chuyện của mẹ và Tần Viện Viện thì không có chuyện gì cả", Tô Cẩn cười vui vẻ: "Ngày mai bác Tần mời gia đình chúng dùng cơm, em không thể từ chối được, đã hiểu chưa?" Tô Cẩn vừa lòng cúp máy, để lại một mình Tô Lập bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc nửa đêm, trong lúc trở mình, Tống Giai Nam cảm thấy dưới bờ vai có vật đó gì cứ cộm vào vai làm cô không thoải mái, trong lúc mơ mơ màng màng lục lọi, cô mới giật mình ngồi dậy, hóa ra là điện thoại di động. Đèn trên màn ảnh không ngừng phát sáng, cô vội vàng mở ra xem, có hai tin nhắn của Tô Lập: "Anh vừa nói chuyện điện thoại với Tô Cẩn xong, em ngủ chưa?" Và một tin nhắn nữa: "Em ngủ rồi à, ngủ ngon, có giấc mơ đẹp". Tin nhắn cuối gửi đến cách đây một giờ. Cô cảm thấy buồn chán, lại có chút áy náy, ngẫm nghĩ hay là sáng sớm ngày mai hẵng trả lời, cho nên cô đóng điện thoại lại. Ngày hôm sau là một ngày bận rộn, vốn là nhớ đến tin nhắn, nhưng khi cầm điện thoại trên tay cô lại không biết nên nói gì, mãi cho đến lúc tan sở Tô Lập gọi điện thoại cho cô. "Tống Giai Nam, tối qua có phải em ngủ quên không?" Cô đang uống nước, không chú ý một chút thì nước bị nghẹn trong cổ họng, tiếp theo đó là ho đến trời đất u ám, cô cảm thấy quá mất mặt, vội vàng nhịn xuống, "Uhm, không cẩn thận nên ngủ thiếp đi, gần đây làm thêm giờ nên rất mệt, cho nên..." Cô biết anh ở bên kia đang cười thầm, người đàn ông này càng ngày càng không hề che giấu tâm trạng ở trước mặt cô, vẻ lạnh lùng vốn có trên mặt cộng thêm ở giữa hàng lông mày thể hiện sự xa cách kia, chẳng qua chỉ là một loại bản năng che giấu bản thân. "Được rồi, anh không trách gì em cả. Ăn cơm nhanh đi, tối nay anh gọi điện thoại cho em, em nhớ đừng ngủ quên đấy nhé". Tống Giai Nam vừa cảm thấy áy náy, vừa cảm thấy vui mừng, sau đó cô cúp máy, sửa sang lại quần áo rồi đến nhà hàng dùng cơm theo buổi hẹn. Nói là gia đình họp mặt bình thường, nhưng cả quá trình không giống như bạn bè lâu năm gặp mặt, vị bác gái xinh đẹp mới về nước kia, thao thao bất tuyệt kể về những chiến tích tự hào của con trai mình, còn con trai của bác ta vừa nhìn qua có thể xác định là lúc còn bé chắc thường hay bắt nạt bạn học, gương mặt tròn trĩnh, mang theo hương vị của quê cha đất tổ. Anh chàng mập mạp kia lại có thể ngồi một cách nhàn nhã, còn nhìn Tống Giai Nam cười ngây ngốc. Cô cũng cười, nhưng cô đang nghĩ không biết nên mở miệng nói với Tô Lập như thế nào về buổi gặp mặt hôm nay, lúc này, anh chàng mập mạp kia mở miệng: "Tống Giai Nam tiểu thư đang cười gì thế, có thể nói ra để chia sẻ với tôi không". Bị sự bất ngờ làm hoảng sợ, ánh mắt của mọi người cũng tập trung trên người của cô, "Không có gì, chỉ là muốn cười". Lời nói ngốc nghếch như vậy, hàng lông mày trên mặt vị bác gái xinh đẹp kia khẽ cau lại, Tống Giai Nam nhìn một cái là nắm bắt được, trong lòng cô đắc ý, mượn cớ đi nhà vệ sinh rửa tay, vừa đẩy cửa bước ra đã nhìn thấy Tô Lập đứng ở cửa. Cô thật sự sợ đến hết hồn, không suy nghĩ một giây nào mà bật hỏi: "Anh cũng đến dùng cơm à?" "Uhm, vừa rồi lúc ở tầng trên anh đã thấy em, cho nên xuống đây để xem một chút". Tư duy của cô không kịp xoay chuyển đề tài, chỉ còn cách đành phải ngốc nghếch hỏi: "Anh ăn xong chưa? Ăn ngon không?" Anh khẽ cười nói: "Như đứng đống lửa, như ngồi đống than, còn em?" "Em cũng vậy!" Trên lầu, có một phòng mở cửa ra, tiếng giày cao gót lanh lảnh dần dần đến gần, một giọng nữ quen thuộc vang lên bên tai: "Tô Lập... Ối, thật là đúng lúc, hai người bạn nhỏ chuẩn bị bỏ trốn à?" Tô Lập quay mặt sang hướng khác, "Chị anh, Tô Cẩn". Tống Giai Nam nhận ra cô, hơn nữa ở tòa soạn, cô không chỉ một lần nhìn thấy nữ cường nhân này ở trên báo, nhưng lần này lại hơi khác biệt, Tô Cẩn nghiêng người dựa vào cầu thang, cười đến mức vẻ mặt lộ nét giảo hoạt, "Em là Tống Giai Nam à, chị đã thấy em rất nhiều lần". Trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, cô không thể làm gì khác hơn là nở một nụ cười lễ phép, rất nhanh, cách đó không xa lại vang lên tiếng giày cao gót, rất nhẹ nhàng và cẩn thận, Tô Cẩn lập tức cười nói: "Tô Lập, muốn đi thì đi nhanh lên, vừa rồi thấy em thì đã biết trong lòng có vấn đề, hóa ra là thấy người quen". Bỗng nhiên cửa phòng bị mở ra, chàng trai mập mạp trợn mắt há hốc mồm nhìn ba nữ một nam trước mắt, ánh mắt nhìn từ mặt Tống Giai Nam chuyển sang nhìn mặt Tô Lập, bị bất ngờ đến mức nói ấp úng: "Việc này..." Tống Giai Nam chú ý đến phần tóc mai bay vào khóe mắt Tô Lập, đôi mắt kia cực kỳ cao ngạo và lạnh lùng, nhưng rất ít người có thể nhận ra, anh cố ý ghé vào tai cô, cúi đầu hỏi ngược lại: "Hẹn hò hay là gì vậy?" Sau đó đầu ngón tay anh lần đến cổ tay cô, ấn vào mạch đập của cô, "Bất luận là gì cũng rất đúng lúc, Tần Viện Viện cũng ở trên lầu, chúng ta huề nhau, nhưng em muốn tiếp tục chờ, hay là đi theo anh?" Lời của anh vẫn chưa dứt, cửa phòng lại mở ra một lần nữa, bà Tống kinh ngạc nhìn bọn họ, nhưng ngay sau đó lại ngầm hiểu: "Ôi, Nam Nam, con nha đầu này, nói chuyện với bạn cũng không nói cho mọi người biết..." Trước mắt bà, chàng trai tuấn tú này và anh chàng mập mạp kia quả thực là một trời một vực, khiến trên mặt mẹ vợ tương lai hiện lên ánh sáng rực rỡ. Sau đó chính là gương mặt của Tần Viện Viện, không thể nhìn ra biểu cảm trên gương mặt của cô ta, dưới ánh sáng u ám, cô ta đang đứng trên lầu, một vùng u tối. Tiếp theo một phụ nữ trung niên cao quý ăn vận sang trọng bước ra, giọng nói trầm thấp mang theo sự uy nghiêm vang lên: "Tô Cẩn, Tô Lập, sao các con ra ngoài lâu vậy, có chuyện gì à!" Trên lầu, Tô Cẩn day day lông mày, vung tay lên, tay Tô Lập chộp ngay một chiếc chìa khóa, "Cho mượn xe đấy, ngày mai nhớ trả". Lúc cô ấy nhìn hai người họ, ánh mắt tràn đầy ý cười. Vì thế, trước mắt bao nhiêu người, hai người bọn họ tay trong tay, giống như hai đứa trẻ quậy phá thời còn trung học, trong tầm mắt của mọi người, không hỏi cũng không quan tâm đến những lễ nghi phức tạp, những sợi dây ràng buộc. Lên xe, khởi động động cơ, chiếc xe Audi vẽ một vòng đẹp mắt, chạy tốc độ trên đường, trên mặt đất tuyết nhanh chóng bay về phía sau, giống như ngay cả bóng tối cũng bị vứt lại. Anh điều khiến xe với tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn rất ổn định. Nhưng Tống Giai Nam lại cảm thấy có chút mơ hồ và bất an, quả nhiên điện thoại di động của anh bắt đầu không ngừng vang lên, Tô Lập lấy ra đưa cho Tống Giai Nam, anh cười nói: "Giúp anh tháo pin ra". Cô nhìn thấy cái tên đang hiển thị trên màn hình là ---- Mẹ. Tất cả sự ồn ào đều hóa thành yên tĩnh, trở nên nhạy cảm như cô đã biết được một bí mật khó mở lời, quan hệ giữa gia đình Tần Viện Viện và Tô Lập, thái độ của bà Tô, còn có chị Tô Cẩn cố tình bảo vệ bọn họ. Hóa ra trong lúc vô tình, dây cung của cuộc chiến thầm lặng này đã được kéo căng, còn cô vẫn được bảo vệ quá tốt. Bỗng nhiên từ đáy lòng cô dâng lên một cảm giác cảm động cùng với dũng khí, cô mấp máy môi, ra vẻ thoải mái nói: "Tô Lập, hai người chúng ta có giống như bọn trẻ học sinh trung học, người nhà không đồng ý thì lại bỏ trốn ngay hay không?" Chân mày đang nhíu chặt lại của anh bỗng nhiên giãn ra, "Trẻ con cũng đơn thuần, có gì không tốt". Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, cô ngẩng đầu nhìn những đốm ánh sáng nhạt ở nơi xa xăm, vô số bóng đen đang di chuyển trước mặt cô, cô có chút lo sợ bất an, nhưng lại không thể nhịn được mà suy nghĩ đến Tần Viện Viện, cô ta sẽ đứng ở trước mặt cô, nói cho cô biết, cô ta sẽ không bao giờ thỏa hiệp trong cuộc chiến giữa hai người. Cô không khỏi bật cười, sau đó tiếng nhạc nhẹ nhàng truyền đến, một giọng nữ dịu dàng vang lên: "Trương tiên sinh muốn tặng ca khúc này cho người anh ấy yêu, muốn mượn tần sóng của chúng tôi để nói với cô ấy, chúng ta khi yêu cần phải có dũng khí, tin tưởng sẽ ở bên cạnh nhau". Lúc này Tô Lập nói: "Đồng chí Tống Giai Nam, cách mạng chưa thành công, xin tiếp tục cố gắng". Bỗng nhiên, trái tim cô ấm áp, hốc mắt cũng nóng lên.