Biên tập: Nami-chan “Anh ta là một người phóng túng, nhất định sẽ khiến cho lòng người tan vỡ.” “Ám chỉ ai? Trịnh Nguy?” Hạ Vũ Vân hơi hơi nghiêng đầu nhìn Lăng Phi Dương. “Không phải sao? Cậu nhìn xem bên kia…” Lăng Phi Dương chỉ chỉ bóng hình cô độc của Trịnh Nguy ẩn trong đám người ở phía xa, “Nếu đột nhiên nghe tin Trịnh Nguy kết hôn, những người yêu anh ta sẽ rất đau khổ. Có lẽ Trịnh Nguy rất coi trọng vị hôn thê này, nghe nói anh ta đã xử lý hết những chuyện phong lưu trước kia, chuẩn bị tu tâm dưỡng tính làm người chồng tốt.” “Trịnh Nguy? Có thể sao?” Hạ Vũ Vân nhướng mày, nhếch môi cười mang theo chút chế nhạo. Nếu Trịnh Nguy thật sự có thể bỏ được thói phong lưu, thì sẽ không nói với cậu rằng cho dù kết hôn cũng muốn duy trì quan hệ. Có lẽ là khi ấy hắn đang tức giận nên thuận miệng nói vậy thôi. Hạ Vũ Vân không thể dứt khoát phủ nhận nhưng trên gương mặt tái nhợt vẫn trưng ra vẻ không thèm quan tâm. Từ trái tim truyền tới cơn đau đớn lúc mạnh lúc nhẹ, khiến cho cậu buồn bực không nhịn được mà hừ một tiếng. Trái tim lại khó chịu rồi. Thật… đáng chết! Tự nhiên lại tái phát lúc này… “Vũ Vân, sắc mặt của cậu rất khó coi. Xảy ra chuyện gì vậy?” Lăng Phi Dương cuối cùng cũng phát hiện vẻ mặt bất thường của cậu. “Không sao, bệnh cũ tái phát thôi.” “Bệnh gì? Nhìn có vẻ nghiêm trọng vậy, cần tôi đưa cậu đi bệnh viện không?” Sắc mặt Hạ Vũ Vân trầm xuống, “Là bệnh tim, tôi quên mang thuốc theo, phiền anh mang tôi về nhà… Tôi tạm thời không lái xe được…” Ngực nổi lên một cơn đau đớn gần như thấu xương, khiến cậu kể cả nói cũng không được rõ ràng. “Nguy, anh đang nhìn cái gì vậy?” Dương Anh phát giác tay Trịnh Nguy đang cầm tay mình có chút run rẩy. “Không có gì.” Trịnh Nguy thuận miệng trả lời, nghiêng mình che khuất tầm nhìn của Dương Anh. Rồi đưa tay vuốt mái tóc hơi hơi rối loạn của cô, ngăn lại sự tò mò, còn ánh mắt vẫn không kiểm soát được mà hướng về Hạ Vũ Vân bên kia. Hắn chau mày. Tuy cảm thấy không vui khi thấy cậu đứng cạnh Lăng Phi Dương, nhưng điều khiến hắn lo lắng hơn chính là động tác cậu ôm lấy ngực. Chẳng lẽ bệnh tim của cậu lại đang tái phát? Đáy lòng mơ hồ hiện lên một cỗ bất an. “Hình như anh đang bất an phải không? Có chuyện gì vậy? Em biết bắt anh phải cưới một người sắp chết như em là rất thiệt thòi…” “Em sẽ không chết.” Trịnh Nguy chau mày, ngắt lời cô, “Không nên suy nghĩ lung tung, anh không thiệt thòi chút nào. Sau này không được nhắc đến từ chết nữa.” “Em biết mình thật tùy hứng, thật vui vì anh vẫn luôn bao dung em.” Dương Anh cười nhẹ, “Mặc dù thời gian của em không còn nhiều, nhưng trước khi chết, tên của em đã có thể nằm trong gia phả dòng họ của anh. Với em, vậy là đủ rồi…” “Đừng nói nữa.” Trịnh Nguy nhắm mắt lại, “Anh tin bác Dương cũng không hi vọng nghe em nói như vậy đâu.” Hai người đứng ở phía sau người chủ trì, mặc cho người chủ trì nói đến mức hoa bay đầy trời. “Để cho em nói, mỗi một ngày đối với em mà nói cũng chẳng còn bao nhiêu, nếu như không nói, em sợ sẽ không có cơ hội.” Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, “Nguy, em… cám ơn anh, em biết anh vẫn chỉ xem em là em gái, cho dù em với anh kết hôn cũng chỉ là muốn chiều ý em, nhưng mà không sao, bởi vì giờ phút này em cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ ai.” Nhìn Dương Anh mỉm cười rạng rỡ nhưng vẫn mang theo vẻ u buồn, hắn trầm mặc. “Từ nhỏ em đã rất thích anh, bây giờ anh làm em hạnh phúc, cho nên em cũng hi vọng anh sẽ hạnh phúc.” Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt lờ mờ hơi nước, “Nếu như em chết… Anh phải vươn tay nắm lấy hạnh phúc của mình, đừng quan tâm đến ánh mắt của người khác, em không muốn sau này ở trên trời gặp lại trong mắt anh vẫn toát lên vẻ cô quạnh… Anh có thể đồng ý với em không?” Cô biết Trịnh Nguy đau lòng vì cô, nhưng không phải là yêu, cô hiểu rất rõ. Đây chẳng qua là sự quan tâm của anh trai đối với em gái mà thôi. Nhừng mà cô xác định mình yêu Trịnh Nguy, hơn nữa yêu đã nhiều năm. Bởi vì yêu hắn, cho nên hi vọng sau này hắn có thể tìm được hạnh phúc của chính mình. “Đồng ý với em, được không?” Cô khẩn cầu lần nữa. Trịnh Nguy nhìn một chút, người chủ trì đứng bên đang giới thiệu quá trình quen biết của hai người, lại nhìn Dương Đổng với vẻ mặt an ủi đang mỉm cười nhìn bọn họ. “Anh đồng ý.” Hắn cố gắng trả lời thật rõ ràng, thần sắc ngưng trọng. Cho tới bây giờ hắn chưa từng từ chối yêu cầu gì của Dương Anh, bởi cô giống như là người thân, là em gái của hắn. Hơn nữa cô rất thiện lương khiến người ta không đành lòng từ chối. “Nguy, cám ơn anh.” Cô an tâm nở ra một nụ cười rạng rỡ. Hắn cưng chiều xoa xoa đầu cô, ánh mắt lần nữa quét qua đám người đang xôn xao dưới khán đài, lông mày không khỏi cau chặt. Bởi, chỗ Hạ Vũ Vân vừa mới đứng chợt trở nên náo loạn. Quá nhiều người, hơn nữa hắn lại không nhìn thấy cậu, cho nên cũng không xác định được đã xảy ra chuyện gì. Đột nhiên một nhân viên phục vụ vội vàng chạy lên khán đài, nói thầm vào tai Dương Đổng. Nghe xong mặt Dương Đổng trở nên nghiêm túc, rồi bước lên phân phó cho người chủ trì nói mấy câu. Chẳng biết tại sao, đáy lòng Trịnh Nguy chợt nổi lên một trận lạnh lẽo. “Dưới khán đài hình như xảy ra chuyện gì đó.” Dương Anh cũng nhìn theo ánh mắt hắn. Trịnh Nguy không trả lời, hai mắt vẫn cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Hạ Vũ Vân trong đám người phía dưới. “Mọi người bình tĩnh một chút, vừa mới xảy ra một chuyện thật không may… Có một vị tân khách đột nhiên tái phát bệnh tim… Nhưng chúng tôi đã gọi xe cấp cứu…” Vừa nghe nói, trái tim Trịnh Nguy đột nhiên thắt chặt. Đáng chết! Hắn thấp giọng nguyền rủa một câu. Tiếp theo, trong nháy mắt, hắn đã buông tay của Dương Anh ra, muốn xoay người định xuống dưới khán đài… Dương Đổng dường như sớm đoán được ý đồ của Trịnh Nguy, khi hắn vừa buông tay Dương Anh ra, ông ta đã giữ lấy vai hắn, ngăn hành động tiếp theo. “Cháu trai, cậu là người có thân phận có địa vị, nhất cử nhất động của cậu đều là tiêu điểm của mọi người. Ta không quan tâm đến cuộc sống phóng túng của cậu trước kia, chỉ hi vọng sau khi cậu kết hôn với con gái ta sẽ thay đổi. Thời gian của nó không còn nhiều, sức khỏe ngày càng không ổn, lúc nó còn sống, ta không muốn nó chịu bất cứ đả kích gì. Mong rằng cậu đừng làm ra chuyện khiến nó thất vọng. Ta đã nhìn cậu từ nhỏ đến lớn, biết cậu là người thông minh, chuyện gì không nên làm, chính cậu tự suy xét đi.” Dương Đổng thấp giọng cảnh cáo bên tai hắn. Nói xong, ông ta cười cười vỗ bả vai Trịnh Nguy. Dương Đổng đi đến bên cạnh người chủ trì, tiếp lấy micro, ổn định đám người náo loạn phía dưới. Đúng là gừng càng già càng cay. “Nguy, anh sao vậy?” Dương Anh nhận thấy trán hắn đang cau chặt, hiển nhiên, hắn đang rất không vui. “Không có chuyện gì.” Hắn xua xua tay. Nghe thấy tiếng xe cấp cứu từ xa tới gần, sau đó nghe tiếng rời đi từ gần tới xa. Trịnh Nguy không tự chủ được, tay nắm chặt thành quyền. *** “Bác sĩ, cậu ta có sao không?” Ý thức mê man đang dần dần trở nên rõ ràng, bên tai truyền tới tiếng nói chuyện lúc gần lúc xa. Cố gắng chuyển động mí mắt, nhưng gắng mấy cũng không thể mở đôi mắt đang nặng trĩu. Tiếng nói chuyện xì xào thật khiến người ta chán ghét, cứ mãi ong ong bên tai cậu. Muốn lên tiếng ngăn lại, nhưng lại lực bất tòng tâm, chỉ có thể bất đắc dĩ nghe những thanh âm ồn ào hỗn tạp kia liên tiếp truyền vào tai. “Xin hỏi, anh có phải là người nhà của bệnh nhân không?” “Không phải, chúng tôi là bạn.” Giọng nói này quen quen, hình như đã nghe ở đâu đó rồi. “Bệnh nhân tên gì?” “Hạ Vũ Vân.” Ai đang gọi tên của cậu? Đây là đâu? Đã cố hết sức mở mắt ra, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng hé  một chút. Mắt vừa mới hé mở, lại bị ánh sáng mãnh liệt chiếu thẳng vào mắt, hại cậu một trận đau đầu, lại muốn ói. “Địa chỉ liên lạc với người nhà bệnh nhân?” “Tôi… không rõ lắm, việc này có lẽ phải đợi cậu ấy tỉnh lại.” Giọng nói quen thuộc có chút ấp úng. “Các cậu có phải là bạn bè không vậy? Cách liên lạc với người nhà bệnh nhân cũng không biết?” Giọng nói này hơi mất kiên nhẫn. Lại cố gắng một chút, cuối cùng cũng động đậy được mí mắt, ánh sáng chói lòa lập tức đập thẳng vào mắt, khó khăn chớp mắt vài lần, mới thích ứng được với ánh sáng. Phải một lát sau, cậu mới mở hẳn mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn chăm chú trần nhà màu trắng, sau đó thấy một người xa lạ tiến vào trong tầm nhìn của mình. Lại chuyển động con ngươi một chút, vách tường bốn phía đều là màu trắng, còn có mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, ngoại trừ bệnh viện ra, không thể có nơi nào thế này. “Bác sĩ, bác sĩ mau khám đi, cậu ấy tỉnh rồi.” Hạ Vũ Vân trừng mắt nhìn, còn đang ngây ngốc một chút. Lại là giọng nói quen thuộc đó, ánh mắt cậu nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy một người đàn ông tuấn mỹ, rất quen mắt. Nhíu nhíu lông mày, là Lăng Phi Dương. Tại sao hắn lại ở đây? Đúng rồi, tại tiệc rượu, hình như mình té xỉu… Ký ức như một cuộn phim chậm rãi ùa về. “Ai đưa… tôi đến bệnh viện?” Bởi vì mới tỉnh nên giọng nói có chút khô khốc, khó nghe đến mức ngay cả cậu cũng thấy không chịu được. “Là tôi. Báo tin cho người nhà cậu thế nào bây giờ?” Lăng Phi Dương lo lắng hỏi. “Tốt nhất là nhanh chóng báo tin cho người nhà của cậu ta để xử lý thủ tục nhập viện. Cậu bị bệnh tim bẩm sinh phải không? Có phải một thời gian dài không tái phát bệnh đúng không? Hiện tại lại tiếp tục tái phát, bệnh tình có thể sẽ chuyển biến theo chiều hướng xấu.” Bác sĩ kiểm tra thân thể cậu một lần, khách quan phân tích tình trạng sức khỏe của cậu. Hạ Vũ Vân buông mắt xuống, không nói gì. Cậu đã quen nghe bác sĩ nói như thế này rồi, từ nhỏ tới lớn, đã nghe không biết bao nhiêu lần. Dù sao cũng chẳng quan tâm, ít nhất còn chưa chết được, đối với cậu mà nói thì cũng chẳng có gì quan trọng. “Vũ Vân, trông nom cậu một đêm mệt muốn chết. Giờ tôi phải đi, hôm nào đó sẽ đến thăm cậu. Đúng rồi, điện thoại nhà cậu là bao nhiêu? Cả đêm không về, tôi nghĩ người nhà cậu sẽ rất lo lắng…” Lời nói của Lăng Phi Dương, từng chữ từng từ tiến vào tai cậu. [Cả đêm không về, tôi nghĩ người nhà cậu sẽ rất lo lắng…] Ai sẽ lo lắng cho cậu đây? Đã dọn ra sống riêng lâu như vậy, cậu cơ hồ hoài nghi có khi nào cha cũng đã quên luôn đứa con này rồi không. Dưới đáy lòng Hạ Vũ Vân nổi lên một trận cười chế nhạo. “Vũ Vân? Cậu có sao không? Sao lại không nói gì?” Lăng Phi Dương nhẹ nhàng lay lay cậu. Chậm rãi ngước mắt lên, nhàn nhạt nói ra mấy con số mà cậu cảm thấy có chút xa lạ, là số điện thoại nhà cậu. Cậu không để ý đến Lăng Phi Dương cùng bác sĩ rời đi lúc nào. Lờ mờ nhớ lại một câu nói của bác sĩ, tốt nhất là nên cố gắng khống chế cảm xúc của mình, bệnh của cậu không thích hợp để cảm xúc dao động quá nhiều, nếu không… Hay nói cách khác, cậu không nên vướng vào chuyện tình cảm. Điều này cậu luôn luôn rõ. Ái tình là thứ cả đời cậu không thể vướng vào, bởi vì những loại kích thích giống như đang bay trên mây ấy, không phải là thứ trái tim cậu có thể chịu được. Phòng bệnh đã đóng lại, bên trong là một mảnh yên tĩnh. Nghe thấy tiếng kim đồng hồ kêu tíc tắc tíc tắc, mí mắt dần dần trĩu xuống, cơn buồn ngủ từng đợt từng đợt ập đến… Lại chìm vào giấc ngủ… Trong cơn mê man, cảm giác cha dường như đã đến, ở bên cạnh cậu nói rất nhiều, rằng lần này tái phát bệnh cơ hồ rất nghiêm trọng, có thể ảnh hưởng đến tính mạng và vân vân, rồi còn khẳng định những bác sĩ lang băm kia đã nói khoa trương sự thật, cái gì mà phẫu thuật rồi sẽ không tái phát bệnh nữa chứ. Chính cậu hiểu rõ tình trạng của bản thân, rõ ràng hơn bất cứ ai, muốn chết cũng không phải bây giờ… Hình như cha có nói thêm, đã báo cho mẹ đang ở nước ngoài. Mẹ, một từ thật xa lạ. Cho dù mẹ trở về thì có thể làm gì? Gặp mặt cậu lần cuối sao? *** Trong cơn mê man… Tại bệnh viện, đâu đâu cũng là mùi thuốc khử trùng gay mũi. Chợt Hạ Vũ Vân dường như ngửi thấy mùi thuốc lá hòa lẫn trong đó, và phảng phất mùi hoa mộc hương cùng nhiều loại hương cỏ khác là thành phần của nước hoa. Cái mùi vị nhàn nhạt, chỉ có ở Trịnh Nguy… Trong số những người đang ông cậu quen biết, cũng chỉ có hắn dùng nước hoa, là Christian Dior Higher. Trước kia, trong ấn tượng của cậu, đàn ông dùng nước hoa là rất ẻo lả và quá chải chuốt, sau này Trịnh Nguy cho cậu biết, bởi vì hút thuốc nhiều, cho nên cần dùng nước hoa để che giấu mùi thuốc lá nồng nặc trên người. Thực sự là như vậy sao? Cậu cũng hiểu được nước hoa chẳng qua là để che giấu đủ loại mùi vị hỗn tạp mà quá nhiều người lưu lại trên người Trịnh Nguy. Chậm rãi mở mắt ra, trần nhà cùng ga trải giường đều là màu trắng, có thể xác định cậu còn đang ở trong bệnh viện. Chuyển động mí mắt một chút, không hề ngạc nhiên khi thấy Trịnh Nguy đang ngồi bên cạnh giường. Mặc dù hắn ăn mặc quần áo chỉnh tề nhưng thoạt nhìn có chút tiều tụy. Không phải giờ hắn nên chìm đắm trong hạnh phúc vì sắp kết hôn sao? Vậy mà bây giờ lại trông tiều tụy thế này? Hạ Vũ Vân hơi hơi nghi ngờ, lại nhìn khuôn mặt hắn một lát. Ánh mắt giao nhau, cậu cảm giác được trong đôi mắt đen thâm trầm của hắn như có điều gì đó muốn nói. Trái tim dường như nóng lên, hẫng đi một nhịp. Rồi với vẻ mặt vô biểu tình, cậu dời ánh mắt đi. Đem tất cả những tâm tư tình cảm vừa dao động trong lòng, một phát đánh gãy. “Vũ Vân, tim cậu hiện tại còn đau không?” Trịnh Nguy dịu dàng vuốt nhẹ hai má cậu. Sự tiếp xúc của hắn khiến Hạ Vũ Vân không khỏi nhíu mày. “Cậu còn thấy khó chịu sao? Cần tôi đi gọi bác sĩ không?” Trịnh Nguy khẩn trương nắm lấy tay phải cậu. “Phó tổng… anh làm ơn đừng có siết chặt tay phải của tôi như vậy. Ngoại trừ khiến tôi cảm thấy đau, còn cản trở sự tuần hoàn của máu cùng thuốc, nếu như anh thực sự muốn nắm, thì nắm tay trái ấy. Cơ mà nhẹ nhẹ thôi, tôi sợ đau.” Giọng của cậu lãnh lãnh đạm đạm, giống như người dưng. Nghe nói, Trịnh Nguy có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn rất nghe lời cầm lấy ghế vòng qua bên trái giường, rồi ngay lập tức nắm lấy tay trái của cậu. Nhìn động tác của hắn, trong đầu Hạ Vũ Vân chỉ nghĩ đến một câu. Đồ thần kinh! Cậu chỉ thuận miệng nói bậy mà cũng tin, không biết suy nghĩ cho cẩn thận, không phải là bệnh thần kinh thì là cái gì? Có lẽ người nên nằm viện chính là hắn chứ không phải cậu. Đương nhiên nơi hắn nên nằm chính là bệnh viện tâm thần. “Như vậy được chưa?” “Tàm tạm.” Hạ Vũ Vân thuận miệng trả lời một câu, sau đó uể oải trở mình, tìm tư thế nằm thoải mái nhất. Im lặng một hồi, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp: “Cậu vì tôi nên mới tái phát bệnh đúng không?” Nghe Trịnh Nguy nói, Hạ Vũ Vân đột nhiên quay người lại, trừng mắt liếc hắn một cái, “Ít tự mãn một chút đi, ai là vì anh?” “Không phải sao? Nhưng tôi lại vì cậu mà bất an thật lâu, nếu như nguyên nhân cậu tái phát bệnh là vì tôi, cũng rất công bằng mà.” Sắc mặt hắn u ám lại có chút buồn bực, giống như một đứa trẻ đang nhõng nhẽo đòi ăn kẹo. “Anh muốn nói cái gì?” Con ngươi đen láy khó che dấu sự ngạc nhiên ngoài ý muốn. “Rất kỳ quái, tôi chợt nhận ra cậu đặc biệt dễ dàng khơi dậy cảm xúc của tôi, rốt cuộc là vì sao?” Trịnh Nguy giống như đang tự bạch, còn có câu hỏi mang chút ngu ngốc khiến cậu cảm thấy buồn cười, nhưng đáy lòng lại không tự chủ được mà chảy qua một dòng nước ấm. “Nếu muốn hỏi, trở về trường học hỏi thầy giáo ấy.” “Vũ Vân, sau này phải coi trọng thân thể mình, không được vào bệnh viện lần nữa. Tôi rất ghét mùi vị ở đây.” Trịnh Nguy trầm tư, một lát sau mới ấp úng phun ra một câu. “Xin anh, đừng nói với tôi giống như đang dặn dò di ngôn như vậy, cha tôi sẽ rất uất ức.” Cậu trừng mắt, “Tôi so với anh lại càng chán ghét mùi vị bệnh viện hơn.” Đây là nói chuyện kiểu gì? Nghe mà toàn bộ lông tơ trên người đều dựng đứng, cậu đang nằm trên giường bệnh, mọi người còn chưa khấn trương, hắn khẩn trương cái gì? Sau khi xuất viện, không phải lại là một lần thoát khỏi tai họa sao? “Tôi cảm thấy bây giờ đầu óc cực kỳ hỗn loạn, dường như có rất nhiều chuyện không rõ ràng, cậu có thể cho tôi một chút thời gian không?” “Cho thời gian làm gì? Anh đang nói về chuyện gì?” Mới không gặp mấy ngày mà hắn còn ăn nói nhảm nhí hơn cả cậu nữa. Nghe một hồi cũng không hiểu nổi hắn đang muốn nói điều gì? “Ngày kết hôn của tôi đã định vào cuối tháng này.” Hắn trầm giọng nói. “Muốn tôi chúc mừng anh sao?” “Tại sao cậu lại không hỏi tôi, vì sao lại đột nhiên kết hôn?” “Anh muốn nói, tự nhiên sẽ nói.” Hạ Vũ Vân không biết nói gì, trả lời qua loa một câu. Cậu vốn không thích nghe ngóng chuyện bí mật của người khác. Sự thật, là không có hứng thú với ba cái trò đoán mò tới lui kia. Nếu như người khác muốn cho mình biết bí mật, cho dù mình không hỏi thì cũng sẽ nói cho mình biết. Có thể nói lòng hiếu kỳ của cậu không cao, cũng có thể nói cậu cậu thờ ơ với chuyện của người khác. “Tại sao đến bây giờ cậu còn có thể dửng dưng như không liên quan đến mình như vậy? Tôi hoài nghi cậu thuộc dạng máu lạnh, không có điều cơ bản nhất của con người là tình cảm.” Giọng nói Trịnh Nguy u ám hàm chứa một tia uất giận. “Có lúc tôi thật không rõ, vì sao người hơn cậu rất nhiều, mà tôi chỉ quan tâm duy nhất mỗi cậu? Tôi như vậy mà lại để ý một người còn máu lạnh hơn hơn cả mình, đi bày tỏ người ta cũng không tin. Cậu nói, tôi phải làm sao bây giờ? Cậu mau nói cho tôi biết đi!” Thanh âm Trịnh Nguy đã có chút méo mó, từ trên đầu cậu truyền tới. Không phải chứ? Cậu có nghễnh ngãng nghe nhầm không vậy? Hạ Vũ Vân không dám cử động, duy trì nguyên bộ dạng ngây ngốc. Giương mắt nhìn gương mặt Trịnh Nguy lúc trắng lúc xanh, xác định hắn kích động nhưng không có khóc thành tiếng, mới dám thở nhẹ ra một hơi. “Cậu trả lời tôi đi, tại sao lại không nói gì!!” “Anh muốn tôi nói cái gì?” Cậu sửng sốt một chút, lập tức lấy lại bình tĩnh, trả lời hắn. “Những người trước kia có dính dáng với tôi, hiện tại tất cả đều đã rời đi. Chỉ mình cậu, tôi còn muốn cùng cậu một chỗ, không muốn buông tay. Bởi vì tôi muốn hiểu rõ một số chuyện.” “Anh nói vậy là có ý gì?” Cậu tiếp lời. “Mặc dù tôi sẽ kết hôn, nhưng vẫn hi vọng cậu ở lại bên cạnh tôi.” Trịnh Nguy đứng lên, đi tới cạnh cửa sổ. Từng câu từng chữ của Trịnh Nguy, kiên định tiến vào trong tim Hạ Vũ Vân. Cậu bắt đầu cảm giác được trái tim giá băng của mình đang từng chút, từng chút vỡ ra. “Xin lỗi, tôi không thể.” Hạ Vũ Vân hít một hơi rồi lạnh nhạt nói, sau đó thong thả nhắm mắt lại. Cậu rất bội phục dũng khí của Trịnh Nguy, bởi vì ít nhất hắn có thể thẳng thắn thừa nhận cảm giác chân thật của mình ở trước mặt cậu. Còn cậu thì sao? Ngay cả một cơ hội cũng không muốn cho cả hai, rốt cuộc là sợ bị tổn thương, hay là sợ trầm luân? “Vì sao?” Trịnh Nguy nhướng mày, đôi mắt tràn ngập thắc mắc. “Tôi sẽ không xen vào cuộc hôn nhân của người khác.” “Tôi sẽ chờ đến khi cậu tỉnh táo hơn.” Giọng hắn nhẹ nhàng mềm mại một cách đáng sợ. “Cha mẹ ly hôn năm tôi 12 tuổi, nguyên nhân là vì có người thứ ba chen vào. Tôi rất khinh thường những kẻ phá hoại hạnh phúc nhà người khác. Anh cảm thấy rằng tôi sẽ làm những chuyện mà mình thấy ghê tởm sao?” Hạ Vũ Vân đạm mạc trần thuật. Cứ mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, trong thâm tâm vẫn mất mác đau đớn như ngày nào. “Tại sao cậu lại cực đoan như vậy?” “Vậy vì sao anh lại không chịu buông tay?” Hạ Vũ Vân phản bác. “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?” Hắn buồn bực hừ một tiếng. “Quan hệ bình đẳng. Tôi đã nói rồi. Hiện tại đã mất đi sự bình đẳng ấy, tôi thà khôi phục cuộc sống trước đây còn hơn.” Giọng cậu thanh đạm, giống như mùi vị thuốc sát trùng trong bệnh viện, không có vướng một tia tạp chất ái muội nào. “Không cần nói nữa. Cậu mạnh mẽ, cậu tiêu sái. Nếu như cậu không phải ngu ngốc trong tình cảm, thì chính là cao thủ tình trường.” Trịnh Nguy trừng mắt nhìn cậu, trong mắt không giấu được lửa giận. Sau đó chuyển động, xoay người rời đi. Hắn tức giận, cũng không ảnh hưởng đến Hạ Vũ Vân. Ngược lại cậu âm thầm suy nghĩ, rốt cuộc cậu thuộc loại người trước hay sau? Nên là loại trước đi, vì loại này chiếm đa số. Nhưng ngay cả Trịnh Nguy cũng cho cậu thêm một khả năng, vậy có thể tựa hồ cũng có một chút tính cách của loại sau. Muốn nói cậu ngu ngốc trong tình cảm thì cũng có thể, bởi vì cậu xác thực không hiểu lắm người yêu là như thế nào, hơn nữa cũng e sợ tình yêu. Nhưng Trịnh Nguy cũng không tốt hơn cậu được bao nhiêu, nói thẳng ra, hắn không có tư cách gì để mắng chửi cậu. Có lẽ trong mỗi giai đoạn của tình cảm, cậu đều không toàn tâm toàn ý cho nên mỗi lần đều có thể thuận lợi dứt ra, khiến cho người khác thoạt nhìn cũng thấy có chút lợi hại, miễn cưỡng cũng xứng với danh hiệu cao thủ tình trường. Gió nhẹ nhàng lay động rèm trắng bên cửa sổ, bên trong phòng lại khôi phục sự tĩnh lặng vốn có. Lúc cậu bình tĩnh trở lại, trong phòng ngoại trừ mùi vị của bệnh viện, còn thoang thoảng mùi nước hoa, chứng tỏ hắn từng đến đây.