Lan Chi bị tiếng động đánh thức khẽ nheo mắt, nhìn thấy Tống Uy Hầu đã ngồi cạnh giường từ bao giờ, y giật mình bừng tỉnh ngơ ngác một hồi mới dám cất tiếng, giọng vẫn còn khàn khàn thấy rõ. "Cha... sao... sao muộn vậy rồi người còn đến đây?" Tống Uy Hầu vội buông tay ra quay mặt sang hướng khác, một lúc sau mới nhẹ giọng trả lời: "Ta đánh thức con rồi hả? Trời chưa sáng, ngủ thêm một lúc nữa đi." "Cha..." Tống Uy Hầu đứng lên, thấy cha mình định rời đi Lâm Lan Chi vội kéo tay ông lại, nhưng đã bao lâu từ khi y trưởng thành, hai người đã chẳng còn có những cử chỉ gần gũi như hồi còn nhỏ. Nếu động đến người đa phần đều là Tống Uy Hầu ra tay đánh, y sợ cha mình tức giận vội vàng buông tay ra. Tống Uy Hầu phát hiện hành động trong vô thức này của y trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, quay người lại ngồi xuống ngập ngừng hỏi: "Có chuyện gì sao?" Lâm Lan Chi mím môi tay siết chặt vào chăn hỏi lại: "Câu này con mới là người nên hỏi mới đúng, đã muộn như vậy người tìm con có chuyện muốn nói phải không?" "Ta..." Tống Uy Hầu do dự một lúc rồi thở dài, ông nhìn y chằm chằm rồi cất tiếng hỏi: "Từ Cảnh Hiên đó... con thích hắn như vậy?" Nghe nhắc đến tên hắn Lâm Lan Chi giật mình, một lúc sau mới mỉm cười gật gật đầu đáp: "Con rất thích sư huynh." Tống Uy Hầu im lặng chờ y nói tiếp. "Sư huynh thật sự rất rất tốt. Người không biết đâu con nói gì sư huynh cũng nghe, con có đánh có mắng huynh ấy cũng không ý kiến gì, tuy lâu lâu có trở mặt giận dỗi một chút nhưng cũng rất dễ thương... Không những vậy sư huynh còn nấu ăn rất giỏi." Vừa nhắc đến hắn trong mắt y chứa ngập tràn tình ý, đến giờ phút này sao ông còn không nhận ra, Tống Uy Hầy tỏ vẻ bất ngờ hỏi lại: "Con của lão già vô dụng đấy mà cũng biết nấu ăn?" "Cha cũng không ngờ đúng không?" Lâm Lan Chi cười tươi đuôi mắt cũng cong lên, y vui vẻ nói: "Sư huynh hay nấu ăn cho con lắm, bảo con phải ăn nhiều vào mới có sức, nhiều lúc làm ra nhiều quá không ăn hết huynh ấy lại dỗi nói con mà không ăn lần sau sẽ không bao giờ vào bếp nữa, thật là trẻ con đúng không? À còn nữa..." Chỉ cần nhắc đến hắn là Lâm Lan Chi lại nói liên hồi, vì vết thương trên cổ nên giọng vẫn hơi khàn đặc, nói được một lúc lại ngừng nhưng trông vẫn thực sự vui vẻ. Y chưa từng dám nghĩ qua mình sẽ kể những chuyện này với cha. Mãi một lúc sau y mới nhận ra ngậm chặt miệng lại hơi cúi đầu xuống. Cha đã không thích mà còn lắm lời như vậy. Tống Uy Hầu ngược lại xoa nhẹ lên đầu y, Lâm Lan Chi bất ngờ ngẩng mặt lên thầm quan sát sắc mặt nhưng chẳng thấy cha mình tức giận, ông còn nhìn y bằng ánh mắt ấm áp. Lâm Lan Chi mở to hai mắt không nói nên lời, lại nghe thấy cha thở dài một hơi. "Con của ta cũng lớn từng này rồi..." Tống Uy Hầu vừa nói vừa vỗ nhẹ lên tay y: "Được rồi nếu tiểu tử kia thực sự tốt như lời con nói... thì cứ làm theo ý con đi." Lâm Lan Chi ngạc nhiên không tin vào tai mình, lắp bắp hỏi lại: "Cha... cha vừa nói gì vậy?" "Không nghe thấy thì thôi." Tống Uy Hầu đen mặt muốn đứng lên, quả thật trước nay ông là người rất tự cao tự đại, hôm nay lại vì đứa con làm loạn mà nhường nhịn đến từng này đã thực sự là xuống nước hết mức. Lâm Lan Chi vui mừng ra mặt, vội vàng ôm chầm lấy cha mình nhỏ giọng gọi: "Cha..." "Mau buông tay, lớn từng này ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì nữa!" Tống Uy Hầu lớn giọng mắng nhưng lại mặc cho y muốn làm gì thì làm, Lâm Lan Chi càng ôm chặt hơn từ cười chuyển thành xúc động hai mắt đỏ lên. "Cha con xin lỗi..." "Hừm. Cũng biết là mình có lỗi?" Ông đẩy Lâm Lan Chi ra nhìn thấy y lại nước mắt lấm lem, thở dài nói: "Thực ra... Người xin lỗi nên là ta mới đúng." Như nhớ lại khoảng thời gian trước kia Tống Uy Hầu hai mắt hơi trầm xuống. "Ngày trước ta hy vọng con thành tài, hung dữ, nghiêm khắc với con chỉ mong con sớm trưởng thành. Sau này không những tự bảo vệ được bản thân còn bảo vệ được những người xung quanh, thay ta gánh một phần gia nghiệp. Lại không nghĩ sự nghiêm khắc của ta khiến con chịu nhiều tổn thương như vậy. Lan Chi... Ta xin lỗi." Tống Uy Hầu nói những lời này từ tận đáy lòng, từng ngày trông nom mới chờ được con khôn lớn, làm gì có chuyện không thương không xót. Lâm Lan Chi mắt rưng rưng, muốn nói nhưng lại bị cha cắt ngang. "Nay con cũng lớn thật rồi, ta cũng không giữ mãi bên mình được. Chỉ mong sau này con sống thật tốt, dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng hối hận về quyết định ngày hôm nay, một khi lựa chọn con sẽ không còn cơ hội trở lại, đã chắc hay chưa?" Lâm Lan Chi ở trong lòng ông gật gật đầu nói: "Chỉ khi ở cạnh sư huynh con mới thấy mình là chính mình. Dù sau này có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không hối hận, vì đây là quyết định của con do chính con lựa chọn." Tống Uy Hầu lại thở dài dứt khoát nói: "Nếu đã vậy thì mai cùng ta đến vương phủ." Lâm Lan Chi nghe đến đây giật mình mở lớn mắt kinh ngạc hỏi lại: "Đến... đến vương phủ ạ?" "Không thì thế nào? Ta không thể đến bắt nhà đó chịu trách nhiệm với con ta à?" Nhìn vẻ mặt hoang mang của y, Tống Uy Hầu lại dịu giọng xuống nhưng vẫn khó chịu nói: "Con yên tâm nếu lão già đó dám phản đối, tên tiểu tử kia trở mặt, thì đừng nói là vương phủ kể cả có là hoàng cung đi nữa ta cũng đốt sạch!" Nghe đến đây Lâm Lan Chi bật cười, cha của y vẫn ngang tàn không coi ai ra gì như vậy nhưng lần này ông vì y mà ngoại lệ, cảm giác ấm áp này cứ như là trong mơ y nghĩ cũng không dám nghĩ. Tống Uy Hầu muốn trở về nhưng Lâm Lan Chi không chịu, cứ ôm chặt lấy ông, ở trong lòng ông mà làm nũng như lúc còn nhỏ. Tống Uy Hầu hết cách lần này có mắng y cũng chỉ cười cười như không nghe thấy, ông nhìn bộ dạng này của con mình hiếm hoi nở nụ cười.