Lâm Lan Chi càng nói càng lớn tiếng gần như là hét lên, nhưng lần này Tống Uy Hầu lại không phản bác được câu nào. Hai đệ đệ im lặng không dám nghe cúi gằm đầu xuống, Lâm Lan Chi cố gắng ngồi dậy nói tiếp. "Từ đó về sau con chỉ cần nhìn thấy cung tên là sợ. Con sợ mỗi lần bắn cung trước mặt người ngoài cha lại mất mặt, con sợ cha nhìn con bằng ánh mắt chán ghét, con sợ cha lại đem con ra so sánh với người khác, con sợ người ta nói cha tài giỏi như vậy sao lại sinh ra một đứa vô dụng như con!" Lâm Lan Chi giọng run run vừa nói vừa sờ nhẹ lòng bàn tay của mình, đầu hơi cúi xuống nhìn không rõ mặt. "Mỗi lần bắt buộc phải động đến cung tên con thà chịu phạt nhịn đói cả ngày, thà tự lấy dao rạch tay bị thương cũng không muốn động đến nó... Cha nhìn đi, nhìn xem trên tay con có bao nhiêu vết thương! Mỗi một vết đều là con muốn trốn tránh, là con hèn nhát con không có can đảm đối diện, càng không muốn ai biết con của cha vô dụng như vậy đến bắn cung cũng không biết!" "Con cũng từng nghĩ cả đời này mình không khá lên được, cho đến khi gặp được sư huynh..." "Cha hỏi con vì sao lại thích huynh ấy như vậy?" Lâm Lan Chi mỉm cười, khi nhắc đến hắn giọng nói cũng có phần dịu dàng hơn đến chính y cũng không nhận ra. "Người không biết sư huynh tốt với con như thế nào đâu, huynh ấy không bao giờ coi những thú vui nhỏ nhoi của con là nhảm nhí, huynh ấy chăm sóc con rất tốt, dịu dàng với con, yêu thương con, đặc biệt là huynh ấy tin tưởng con. Khi thấy con không bắn được cung, huynh ấy nhẹ nhàng nói với con rằng con sẽ làm được. Cha biết không... vậy mà hôm đó con bắn trúng hồng tâm thật, ngạc nhiên lắm đúng không? Đến con cũng không thể tin." Nghe đến đây Tống Uy Hầu cũng bất ngờ giật giật khóe mắt, nhưng vẫn đứng yên im lặng không nói. "Con từng nghĩ nếu năm xưa cha cũng như vậy, thay vì chê bai người ôm lấy con, an ủi con rằng không sao đâu, con sẽ làm được thôi, có phải hay không cũng sẽ không như hôm nay? Con biết mình là trưởng tử của hầu gia, phải cố gắng làm rạng danh tổ tông, trở thành đứa con thật tốt giúp người nở mày nở mặt, nhưng mà cha con cố hết sức rồi con thực sự không làm được." Lâm Lan Chi nói một hồi khuôn mặt cũng đỏ ửng, y hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, run run đưa tay đặt lên ngực. "Cha từng nói mình làm vậy đều là vì muốn tốt cho con. Nhưng mà con thấy không hề tốt, vậy thì những điều đó rốt cuộc là tốt cho con hay là cho cha?" "Con là nhi tử của hầu gia nhưng cũng là con của cha mà. Cha thử đứng ở vị trí của con, hiểu cho con một lần thôi được không? Đừng ép con đến Lãnh Châu, đừng ép con rời xa huynh ấy, con thực sự không muốn... không muốn." Lâm Lan Chi gượng dậy lê hai gối trên mặt đất, đến gần Tống Uy Hầu bám lấy vạt áo của ông cầu xin: "Con xin cha đấy... cha..." Hầu gia phu nhân đứng ở cửa từ lâu, đến đây thực sự không thể nghe tiếp được nữa, bà vội chạy vào ôm chặt lấy Lâm Lan Chi khóc lên. "Lan Chi đủ rồi, đừng nói nữa, đừng cầu xin nữa! Con không cần đến Lãnh Châu không phải đi đâu hết..." Lâm Lan Chi để mặc mẫu thân ôm vào lòng không trả lời, y cũng không biết mình lấy đâu ra nhiều dũng khí để nói ra những lời như vậy nữa. Thật kỳ lạ vậy mà cha từ đầu đến cuối vẫn im lặng. Thấy con của mình không ngừng khóc, hầu gia phu nhân đau lòng vừa an ủi vừa lấy tay xoa nhẹ lau sạch nước mắt trên mặt y. "Đứa con đáng thương của ta, còn nhỏ như vậy mà bao năm qua đã phải trải qua những gì thế này. Chắc là con đã khó chịu lắm, khổ sở lắm, chịu đựng như vậy mà ta không hề hay biết, mẹ xin lỗi, xin lỗi Lan Chi... do người làm mẹ này vô dụng, con ngày ngày ở bên cạnh mà cũng không nhận ra..." Tống Uy Hầu từ đầu đến cuối luôn im lặng, không ai nhìn thấy khóe mắt của ông cũng đỏ lên. Ông nhìn ba đứa con lại nhìn phu nhân của mình một lượt, môi run run muốn nói gì đó nhưng lại chỉ vung tay áo vội đi ra ngoài. Lâm Lan Chi ở trong vòng tay của mẹ mình nhắm chặt mắt lại, y thực sự cạn kiệt hết sức lực rồi. Đến nước này mà cha còn không bận tâm nữa thì y cũng hết cách. Tống Uy Hầu trở về tự nhốt mình trong thư phòng duyệt tấu chương nhưng lại chẳng thể nào tập trung, trong đầu ông văng vẳng toàn những lời Lâm Lan Chi trách móc. Ông thừa nhận từ trước đến giờ, với đứa con này có nghiêm khắc hơn một chút vì nó cũng là đứa con ông kỳ vọng nhất, nhưng hôm nay nghe chính miệng con của mình nói ra những lời oán trách đó, chỉ vì suy nghĩ của ông mà hại con mình khổ sở bao năm qua, chẳng lẽ ông sai thật rồi sao? Tống Uy Hầu xoa xoa hai bên thái dương cảm thấy nhức đầu khó chịu không thôi bèn ra ngoài đi dạo, giờ đã gần rạng sáng ai cũng đang im lìm trong giấc ngủ, đi một hồi không biết thế nào lại đi đến cửa phòng của Lâm Lan Chi, ở ngoài cửa vẫn bị khóa chặt gia đinh canh bên cạnh đang ngủ gật gà gật gù. Nghe thấy tiếng động gia đinh lập tức đứng dậy định hét lên, nhìn thấy là chủ tử của mình vội bịt chặt miệng lại, Tống Uy Hầu xua xua tay cho người lui xuống hết rồi nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng. Lâm Lan Chi có lẽ vì hồi chiều khóc nhiều mệt nên đã ngủ thiếp đi từ lâu, đèn trong phòng vẫn cháy mập mờ chưa kịp tắt. Tống Uy Hầu nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn gương mặt nhợt nhạt của con mình trong đêm. Trên cổ y vẫn hằn rõ vết dây thừng tím nổi bật trên làn da trắng khiến người nhìn không khỏi xót xa, ông nhớ đến lời nói hồi chiều của y, khẽ nhấc bàn tay trong chăn ra quan sát, quả thật trong lòng bàn tay chi chít toàn là vết sẹo lớn nhỏ. Dù có cái đã mờ không còn nhìn rõ, nhưng mỗi một vết đều là nỗi đau của y. Mỗi lần phải tự tay lấy dao rạch thành như vậy đau đớn đến nhường nào, ông càng nghĩ càng khó chịu run run chạm qua từng vết thương.