Khi hoàng hậu rời hoàng cung
Chương 7
"Ò ò ò ơ ~"
"Eo éo eo éo eo eo ~"
"Hức ...chích....hức hức....chích."
Tiếng thiếu nữ áo hường quen thuộc nào đó lại vang lên như mọi ngày, nhưng hôm nay không mang theo tiếng cục đá.
"Nay bọn chim bị gì ấy nhỉ? Ò ò éo éo mãi! Nhức cả đầu. Mà chim bé tí, chả bõ dính răng, chẳng muốn ném tí nào."
Thiếu nữ áo xanh bên cạnh lên tiếng: "Hình như tổ chức tang lễ cho con chim hôm qua. Chắc đàn này là vợ con nó."
"Chim cũng biết tổ chức tang lễ cơ?"
"Giờ chúng nó tiến hóa bỏ xừ. Khéo biết cả nhặt xương chim chồng về chôn cất ấy."
"... ...."
Cung nữ B quay sang hỏi cung nữ A.
"Kệ chúng nó, giờ làm gì?"
".....đi kiếm gì ăn thôi, đói quá."
"Còn hoàng hậu?"
"Mang theo một phần cho hoàng hậu đi. Chúng ta là cung nữ mà hôm qua để hoàng hậu tự kiếm ăn, ta thấy hơi có lỗi."
"Hoàng hậu ngày xưa có như thế đâu nhỉ? Ngày trước người mà bị đối xử kiểu vậy là chúng ta không còn toàn mạng đâu."
".....đừng quan tâm. Nhiệm vụ của chúng ta là bảo vệ chủ tử. Biết thế là đủ."
... ...... .......
Ta lại "được" đánh thức bởi mùi thức ăn thơm lừng.
Không muốn dậy đâu, giờ dậy là nhìn chúng nó ăn, nhìn chúng nó ăn là mình đói, mà mình đói là lại phải đi kiếm thức ăn. Lười quá hà.
Nhưng mà bụng kêu rồi.....
Đành dậy thôi chứ biết làm sao.
Ta thức dậy, mở mắt ra và.....
Ô kìa, sao lại có phần thức ăn nguyên vẹn trên bàn kia!
...chắc là phần hai bà cung nữ rồi, chẳng đến lượt ta đâu.
"Hoàng hậu người mau dậy rửa mặt, chúng nô tì đã chuẩn bị bữa sáng cho người."
Ô kìa, của ta thật à?
Không ngờ có một ngày các cung nữ yêu quý đối xử tốt với ta như vậy.
Hạnh phúc quá trời ơi!
Lần đầu ta được nếm bữa sáng ngon đến vậy. Thì ra bớt vài bước chân có thể tăng vị ngon cho thức ăn. Lần sau phải lười hơn mới được.
Hôm nay làm gì nhỉ?
Từ khi làm hoàng hậu, ta có cảm giác thật rảnh rỗi.
Cung đấu thì không có đấu trường cũng chả có vũ khí, mà có đưa thì cũng chưa chắc ta đã tham dự vào.
Internet chẳng có, truyện không, phim không, game cũng không. Lấy gì mà chơi?
Hm...ta nên làm gì?
À, mặt hoàng thượng từ lúc xuyên tới giờ ta mới gặp có một lần. Hôm nay ngó qua Tiền cung xem thế nào.
Tiền cung nằm ở phía đông ngự hoa viên, ngược hướng với hậu cung. Mất khá lâu để tới đó. Công nhận đứa nào rảnh lắm mới xây cái cung to thế này, đi nửa ngày mới xong. Mệt người.
Ta đến Hoàng Thượng lâu là nơi ở chính của hoàng thượng. Tên lầu nghe hay ghê hà, quá hợp với tên cung của mình.
Lúc tới nơi đã là giữa trưa, hai thái giám giữ cửa đưa ta tới phòng ăn để nghỉ ngơi. Đưa đúng chỗ đấy.
Ta dáo dác ngó hồi lâu. Hoàng thượng đâu rồi, thấy chính thê tới không tiếp đón gì à?
"Hoàng thượng đâu?"
"Hồi bẩm nương nương, người cũng biết hoàng thượng có sở thích đi vi hành, ngài rời cung đã hơn hai ngày rồi ạ."
"Chuyện đại sự như vậy sao không nói cho bản cung biết?" Ta biết ta đã chả tới đây, phí công đội nắng hơn nửa ngày trời, giời ạ!
"Vì hoàng thượng không cho chúng nô tài bẩm báo nên..."
"Thôi được rồi." Đây cũng chả tha thiết nữa, hoàng thượng lẩn như gì, bỏ vụ ngôn tình ngôn tiếc đi, chả có đâu.
"Hoàng hậu nương nương, người dùng ngọ thiện ở đây chứ ạ?"
"Cũng được." Đương nhiên, chẳng lẽ bắt ta bò về cung. Thế thì thành ăn tối chứ không phải ăn trưa nữa rồi.
... ......
Rồi làm gì đây?
À há, hôm đầu gặp mặt hoàng thượng có bảo từng chơi với Hoàng cẩu. Nay đi chơi chó vậy.
"Hoàng cẩu đâu?"
"Hồi bẩm nương nương, ở sau ngự hoa viên là chuồng nuôi Hoàng cẩu. Để nô tài dẫn người đi."
... .....
"Meo meo."
WTF?
Ta tưởng hoàng thượng nuôi Hoàng cẩu? Sao lại có tiếng mèo kêu?
Ta chạy ra chỗ cửa chuồng.
Ố Ồ!
Con chó sáng rực. Chó này để hoàng thượng nuôi là đúng rồi, vàng rực không khác gì chủ của nó. Chói mù cả mắt nhau.
"Thưa hoàng hậu nương nương, đây chính là Hoàng cẩu ạ." Thái giám bên cạnh bẩm báo.
Ờ cám ơn nhá. Ngươi không nói thì ta cũng không biết đây là con chó vàng đâu.
Mà khoan, chó vàng......
Chẳng lẽ đây chính là Cậu Vàng?
Lão Hạc à, ông an tâm nhắm mắt xuôi tay đi, đừng ăn bả chó. Cậu Vàng bây giờ sướng như tiên rồi, không cần ông phải xót nó đâu.
"Meo meo."
Ta phát hiện, tiếng mèo kêu phát ra từ miệng Cậu Vàng.
....Lão Hạc à, ông nuôi chó kiểu gì vậy?
Mặt một kiểu mà tiếng một kiểu, chó Tàu à? Hay con này là mèo fake chó?
Ta vặt bông hoa bên cạnh dí vào mũi nó. Nó đớp luôn bông hoa.
Chó ăn hoa cỏ là bất ổn rồi.
Ta vặt cành cây to chọc chọc mồm nó. Nó gặm cả cành cây.
Ăn cả khúc cây là có vấn đề lắm rồi đấy.
Ta đưa miếng ngọc bội bên người dí sát mặt nó. Nó đợp luôn miếng ngọc.
Ơ con chó này, nhả ngọc ta ra!!!
Thấy ta giằng co miếng ngọc cùng Cậu Vàng, AB vội vàng lao vào giật giúp.
Rất tiếc, miếng ngọc đã vào bụng chó. Giải cứu thất bại.
Biết thế chả chơi ngu. Ta chỉ định chọc chó thôi mà.
"Meo meo."
Meo cmm. Đồ chó!
Mày chả ngoan như con Bấc gì cả.
Chú thích: Con chó Bấc là văn bản cuối lớp 9 được học. Với những ngôn từ hàm súc, tinh tế, điêu luyện của tác giả, văn bản cho ta thấy cảm xúc của Bấc khi được chủ "yêu thương". Hết.
Hết hứng chơi chó rồi. Cái thứ chó mắc dại, cái gì cũng ăn. Cả cục ngọc bội đấy chứ ít ỏi gì.
Đi về cung!
Xong bữa tối, lên giường đi ngủ.
Cả ngày đi bộ với chơi chó, chả được tích sự gì, tự nhiên lại mất cục ngọc bội, bực mình.
... ......
Đêm ấy, ta nằm mơ.
Chị áo trắng đứng trước mặt ta, cười cười.
Xong bả vặt đầu xuống đưa cho ta.
Quà này em không thích lắm chị ạ. Chị giữ lại mà dùng.
Ta trả lời: "Không, cám ơn."
Bả dúi đầu bả vào tay ta.
T^T Mẹ ơi thế giới đáng sợ quá! Con muốn về nhà.
Ta chạy một mạch không dám quay đầu lại. Đau tim chết mất thôi.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
145 chương
303 chương
39 chương
72 chương