Khi hoàng hậu rời hoàng cung
Chương 5
Sáng sớm, khi mặt trời vừa vén bức màn mây, đem tới ánh nắng cho mọi người.
"Chích chích chích."
"Bốp!"
Tiếng thiếu nữ lanh lảnh vang lên: "Tiên sư con chim điên, sáng sớm ngày ra không để ai ngủ à! Mày thích thì về nhà mà chích! Ngủ cũng không yên thân."
Vài giờ sau ....
Ta từ từ mở mắt dậy, bước khỏi phòng vặn vẹo vài động tác thể dục.
Ý, mặt trời chưa lên tới đỉnh kìa, cũng không ai gọi ta dậy, chứng tỏ hôm nay ta rời giường rất sớm.
Nhị vị cung nữ đâu rồi nhỉ?
"Thỉnh an hoàng hậu." Gọi cái tới luôn, cung nữ linh động thật.
"Xin cho chúng nô tì hầu hạ người chải đầu rửa mặt."
À há, giờ ta mới để ý, chẳng phải sáng nào cũng có chậu nước trước mặt ta hay sao, thế mà giờ này ta vẫn chưa biết mặt mình. Mắt ta quả nhiên hơi tồi tàn rồi....
Ta nghiêng đầu nhìn xuống chậu nước.
Hay lắm, trong phòng tối quá chả nhìn thấy gì.
Bê chậu nước ra ngoài soi đã.
Ta lại nghiêng đầu xuống nhìn chậu nước.
Bóng phản lại hơi mờ, không được full HD, kết hợp với đôi mắt hỏng bét của ta thì cho ra kết quả như sau:
Mặt ta gồm hai mắt, một mũi, một mồm. Da nhìn qua không có mụn, sờ lên cũng mịn, chắc là da đẹp. Màu sắc nhìn không rõ, nhưng mà nhìn tay đoán mặt thì chắc là cũng trắng. Mắt thì chưa biết là có long lanh lấp lánh hay không nhưng chắc chắn là không sáng rực như cái đèn pha ô tô vì chẳng thấy bóng dưới nước. Mũi bình thường, chả cao cũng chả thấp. Môi không rõ màu, có vẻ như là hình tim chúm chím, tạm chấp nhận được.
Nói chung, sau khi soi mặt qua chậu nước thì ta nhận ra mình chẳng khuynh thành khuynh quốc , cũng chẳng xấu hết phần thiên hạ. Chốt lại là bình thường, nói dễ nghe hơn là thanh tú, thế thôi hết rồi.
"Hoàng hậu nương nương, chúng nô tì hầu hạ người được chưa?"
"Ừ bắt đầu đi."
Hiện giờ là ngày thứ ba kể từ lúc ta xuyên không.
Và giờ này ta mới nhận ra.
Ngày nào đầu ta cũng cắm chục bộ trâm, quấn chục lớp áo, đội mớ tóc nặng cả cân lên đầu.
Sao ta còn sống nhỉ?
"Tiểu A, gài ít trâm thôi. Tiểu B, bớt mấy cái áo lại."
"Hoàng hậu nương nương, ngài làm thế sao được!" Nhị vị phản đối ngay.
"Ta bảo được là được, thời tiết thế này, quấn lắm để nóng chết à!"
"Nhưng mà ...."
"Không nhưng nhị gì hết, bớt ngay! Tiểu B, không còn bộ nào nhạt màu hơn à?"
"Hoàng hậu phải sáng nhất hậu cung chứ!" Lại cãi rồi. Cả hoàng cung không ai sáng bằng hoàng thượng đâu.
Sau một thời gian đấu tranh, cuối cùng ta cũng được mặc bộ khác bớt lòe loẹt hơn.
Cắm vài cây trâm đủ giữ tóc lên đầu, ta hỏi hai cung nữ: "Lần này ta được dùng điểm tâm rồi chứ?"
"Rất may thưa hoàng hậu, vừa kịp giờ dùng bữa." Nhị vị trả lời.
May quá, được ăn sáng rồi.
Ta vừa ăn vừa hỏi họ: "Sao trong cung ít thấy cung nữ thế?"
"Nương nương quên rồi sao, năm nay nước ta nhiều nạn lũ, quốc khố trống rỗng, hoàng thượng ra lệnh cắt giảm bớt chi phí trong cung, chỉ giữ lại người tài, nên mới ít hạ nhân ạ."
Này cũng là lí do mấy đứa chuyên nghiệp vậy phải hông?
Ta nghĩ, thân là một đứa xuyên không, ta không thể chôn vùi tuổi xuân nơi cung cấm thế này được. Nhà người ta thành đệ nhất hoàng hậu, đệ nhất tài nữ, rồi nữ tướng quân, nữ trạng nguyên thần y này nọ..... Ít nhất ta cũng nên có chút danh tiếng, lưu truyền đời sau cho nở mày nở mặt chút.
Nhưng mà thực sự là lười quá.
Huống hồ, ta còn chẳng có tài nghệ gì đặc biệt. Ta chẳng phải đặc công hay sát thủ, cũng không giỏi đánh cờ làm thơ ca hát vẽ vời các thứ. Mà với cái gương mặt này thì cũng chẳng thành đệ nhất mỹ nhân được. Não thì như con cá vàng, hoàn toàn không thể chơi đấu trí đấu dũng giống người ta.
Hay thôi kệ đó đi nhể?
Cơ mà thế thì xấu mặt nhà xuyên quá.
... .......
Đành vậy, thu thập thông tin trong nước đã, rồi xem xét sau.
"Tiểu A, Tiểu B, ngươi có biết về mấy chuyện ngoài hoàng cung không?" Hỏi thử hai con google này xem.
"Hoàng hậu muốn biết về cái gì?"
".....các chức đệ nhất chẳng hạn?"
Cung nữ A mở lời: "Đệ nhất tài nữ hiện nay là Lãnh tiểu thư. Tên đầy đủ là Lãnh Tuyết Băng, con gái của thừa tướng, nghe nói trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, cầm kỳ thi họa cái gì cũng giỏi, đặc biệt là dung mạo tuyệt trần. Nàng hiện tại đang là tình nhân trong mộng của các công tử chốn kinh thành."
Cung nữ B tiếp lời: "Đệ nhất công tử hiện nay là Hàn vương gia. Tên đầy đủ là Hàn Thiên Phong, là cháu của hoàng thượng, tuy nhiên tuổi xấp xỉ hoàng thượng. Nghe nói hắn phong hoa tuyệt đại, văn võ song toàn, gương mặt cũng vào hàng bậc nhất bậc nhì trong kinh thành, là phu quân trong mơ của các tiểu thư."
"Còn có đệ nhất cao thủ, đệ nhất thần y, đệ nhất mai mối, đệ nhất...."
"Thôi dừng được rồi."
Hai vị nhà ta là truyền nhân của google - sama thật rồi. Hỏi gì cũng biết, quá là tiện lợi luôn.
Cơ mà quay về vấn đề chính là hai "đệ nhất" kia đã.
Nghe quả tên của hai con người này là ta thấy bất ổn rồi. Tên kiểu đấy thì chắc chắn không phải người bình thường đâu, khéo lại biến hình như siêu nhân.
Mà tiêu chuẩn đặt tên của nước này là gì nhể? Tên kiểu chữ lẻ có, tên kiểu chức vụ có, họ tên đầy đủ cũng có là cái thể loại gì?
Nói đến chữ mới nhớ, vẫn chưa xác định mình biết chữ hay không, thử kiểm nghiệm đã.
"Đi kiếm cho ta quyển sách về đây."
"Sách gì thưa hoàng hậu?" Cung nữ A hỏi.
"Sách gì cũng được."
Cung nữ A rút từ tay áo ra một cuốn sách.
"....." Bây cầm sách theo người làm gì?
"Dạ đây thưa nương nương."
Ta cầm quyển sách, nghía qua trang bìa.
Sách đề "Bí kíp võ lâm".
"....."
Thực ra ngươi không phải cung nữ mà là sát thủ trong giang hồ tới ám sát ta phải không?
Trước khi xem phần trong quyển sách, ta sẽ nhận xét về chữ trước.
Trông mấy con chữ có vẻ nửa tây nửa ta, chẳng giống những ngôn ngữ ta đã từng gặp, tuy nhiên ta lại hiểu, chắc là nhờ kí ức thân chủ. Còn về viết, đọc hiểu được thì chắc cũng viết được thôi.
Rồi, xem bên trong quyển sách nào. Lần đầu được xem bí kíp võ lâm đấy hihi.
Trang một.
"Đây là công pháp rất cao siêu, có thể giúp ngươi vô địch thiên hạ, độc bá thế gian. Đặc biệt, ngươi không cần tốn nhiều thời gian và công sức để luyện nó."
Ý hay quá nè, rất hợp với tính mị. Chẳng lẽ đây chính là mở đầu cho con đường đi tới đỉnh cao võ đạo của bản cô nương?
Trang hai.
"Bước một, cảm khí.
Hãy cảm nhận những dòng khí quay xung quanh cơ thể ngươi. Dẫn chúng vào người. Tụ khí tại đan điền rồi vận hành theo sơ đồ sau."
Dưới đó là sơ đồ cơ thể. Rối mù, căn bản chẳng nhìn rõ cái gì.
"Chú ý: Không cảm khí được thì bỏ, đừng có cố. Mình ngu đừng đổ tại thầy."
.....Sách có tâm quá hà.
Kệ sách, sang trang.
Trang ba.
"Ta đảm bảo ngươi chưa cảm khí được đâu. Về thử đi rồi tính tiếp ha."
... ... còn lâu, ta cứ xem tiếp làm gì được ta.
Trang bốn.
"Đã bảo học cảm khí đi mà."
Trang năm.
"Ngươi lì quá đấy."
Trang sáu.
"Không có gì đâu đừng giở tiếp."
Ta cáu rồi đó.
Mở trang cuối luôn.
Trang cuối.
"Ta biết ngươi sẽ mở trang cuối mà. Cả cuốn sách chỉ đáng giá hai trang đầu thôi. Muốn biết phần còn lại của bí kíp, hãy mua tập hai."
.....Bí kíp võ lâm kiểu gì hay ghê.
Ta hỏi tiểu A: "Ngươi lấy đâu ra của nợ này vậy?"
"Hôm trước nô tì quét sân, tình cờ nhặt được, thấy hay hay nên mang theo người luôn."
Thế mà ta tưởng ngươi biết võ thuật chứ.
"Vậy ngươi đã luyện được gì chưa?"
"Nô tì đã cho cả tiểu B thử, nhưng mấy ngày rồi vẫn chưa cảm được khí."
Ta biết mà. Lại đứa nào viết bậy lừa người rồi. Cái thứ như vậy đâu có giống bí kíp võ lâm.
Hóng hớt một tí mà qua một ngày rồi. Ăn từ bữa sáng mà tới tối luôn. Đây mới là ăn cả ngày trong truyền thuyết này.
Xử lí nốt chuyện thường ngày vào buổi tối, rồi ta lên giường đi ngủ.
Tổng kết.
Một, thời gian trôi qua rất nhanh khi chơi và rất chậm khi làm việc.
Hai, nhà có nuôi hai google - sama.
Ba, bí kíp võ lâm toàn lừa người.
Thế thôi. Kết thúc một ngày nữa.
Truyện khác cùng thể loại
72 chương
145 chương
303 chương
39 chương
72 chương