Khi gạo sống gặp cơm chín
Chương 4
Dù đã gặp Hàn Ức trong thang máy nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn kỹ anh ta. Nếu có thể dùng phương pháp số học để đánh giá diện mạo của một người, thì anh ta chắc chắn đạt điểm A cộng.
Móng tay của anh ta được cắt gọt cẩn thận, áo và cổ tay đều sạch sẽ, không có một chút vết bẩn nào, có thể nói anh ta là một người rất sạch sẽ.
Màu sắc quần áo anh ta mặc cũng được phối hợp rất hoàn hảo, làm cho người ta nhìn vào thấy thật thoải mái, chứng tỏ anh ta rất có thẩm mỹ.
Khi tôi ngồi trên xe anh ta, anh ta đều chủ động đóng cửa và mở cửa cho tôi, chứng tỏ anh ta là một người rất có phong độ.
Chỉ tiếc là anh ta yêu đương hơi bừa bãi, nếu không…
“Anh về nước bao lâu rồi?” Tôi hỏi, thực ra tôi cũng không biết anh ta có phải ở nước ngoài về hay không.
Hàn Ức ngạc nhiên: “Sao cô biết tôi ở nước ngoài về?”
“Không những tôi biết anh ở nước ngoài về, tôi còn biết chính xác là anh ở Pháp nữa.” Đã đánh bạc thì đánh to to một chút đi, theo phong cách nhiệt tình nóng bỏng, và những nụ hôn kiểu Pháp tiêu chuẩn của hắn mà nói thôi.
“Đúng vậy, sao cô biết?” Hàn Ức càng ngạc nhiên hơn, “Tôi chưa từng nói với ai trong khu nhà về chuyện này cả.”
Quả nhiên là một miếng thịt bò Pháp, tôi có chút thất vọng, nhưng mà trên miệng thì vẫn cười tủm tỉm: “Tôi xem tướng cho anh, nhìn ra được mà.”
Tất nhiên là anh ta không tin vào lý do thoái thác này của tôi, nhưng cũng không hỏi tiếp. Anh ta lật lật tìm đĩa, nhét vào dàn CD trên xe, một ca khúc tiếng Anh chậm rãi vang lên —- ≪Close to you≫.
Một bản tình ca kinh điển, nhưng vừa nghĩ tới nó đã được vô số cô gái ngồi trên xe này nghe qua, tôi liền mất hết cả cảm hứng.
*
Tình yêu nơi công sở, phức tạp nhất là lằng nhằng với sếp. Lần gặp mặt này khiến tôi không còn chỗ quay đầu nữa rồi, dù cho Chu tổng có không nhìn trúng tôi, thì từ nay về sau tôi cũng không có cách nào mà bĩnh tĩnh đối diện với ông ấy, bình tĩnh mà làm việc được nữa rồi. Điều này có nghĩa là tôi sắp thất nghiệp, không có cách nào cứu vãn được.
Giờ A Thải không chiếm phòng tôi, mà lại trực tiếp đạp đổ bát cơm của tôi rồi. Chắc chắn kiếp trước tôi có nợ gì cô ấy, nên kiếp này tôi phải trả đây mà.
Tôi thích dùng “định mệnh” để giải thích cho những xui xẻo mà tôi gặp phải. Tuy với mọi người thì có vẻ hoang đường, nhưng tôi thích thế. Nếu nói mọi chuyện không như ý bởi vì mình ngu xuẩn hay không đủ cố gắng, thì cách giải thích này sẽ khiến người ta bớt đau lòng, tuyệt vọng hơn chứ?
Tôi là người mang chủ nghĩa lạc quan giả vờ. Mỗi khi gặp chuyện khó giải quyết, tôi luôn đủ tự tin để đối mặt, không phải vì tôi dũng cảm, mà là vì lười phản kháng.
Nói theo cách khác đi, rùa và thỏ thi chạy, con thỏ không cẩn thận bị thua. Nếu tôi là con thỏ xui xẻo kia, tôi sẽ thừa nhận thất bại này là định mệnh rồi, như vậy, tôi sẽ có thể yên tâm, thoải mái về nhà ôm cà rốt, ngủ, mở TV xem trai xinh gái đẹp, ngắm mỹ nam đến chảy nước miếng, cuộc sống vẫn cứ bình thản mà trôi qua. Tuyệt đối sẽ không vì tự trách mình mà ủ rũ, bị con rùa kia chê cười suốt bao nhiêu năm, sống cuộc sống u ám như địa ngục.
Khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục thực ra rất gần, chỉ cách nhau một ý niệm mà thôi.
Khi Thục Phạn biết tin tôi xin thôi việc, anh ta lo lắng chạy sang định an ủi tôi, nhưng lại thấy tôi đang vô cùng hưởng thụ ngồi trên salon, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem tivi, không có một chút biểu hiện buồn bã nào.
Anh ta thấy tôi xem phim thần tượng liền nhíu mày: “Em còn chưa lớn à? Vẫn còn xem cái này. Nhìn em thì thấy trưởng thành rồi, mà sao còn giống mấy cô nữ sinh thích dạng phim này vậy?”
“Vậy theo anh tôi phải xem loại phim gì?”
“Phim A ấy…” (phim người lớn)
Tôi cực kỳ bất mãn với cái kiểu nói chuyện không biết giữ mồm giữ miệng của anh ta: “Thục Phạn tiên sinh, tuy anh là anh họ của Tiểu Mã, cũng không có nghĩa là tôi sẽ không nổi giận với anh đâu.”
Biểu cảm của anh ta cực kỳ nghiêm túc, sửa lại: “Sinh Mễ tiểu thư, em đừng có hiểu lầm tôi, tôi nói là nói phim A giả, phim Mỹ cũng là phim A, phim A chỉ là gọi tắt thôi mà.” (Phim Mỹ: American film, nên bạn í gọi tắt là phim A)
Nếu như những nam diễn viên thần tương kia thỏa mãn mơ mộng, ảo tưởng của tôi về một bạch mã hoàng tử, thì tên hàng xóm Thục Phạn này lại là tên chuyên môn phá vỡ ảo tưởng của tôi.
“Thục Phạn, anh có thể nói chuyện nhã nhặn một chút không hả?”
“Đều là người thiên nhai lưu lạc, giờ tương phùng hà tất phải chân chó như thế?” Anh ta bắt đầu sửa loạn cổ văn. (Đều là người cùng cảnh ngộ, cần gì phải nịnh bợ nhau)
“Anh lưu lạc cái gì chứ? Anh cũng xin thôi việc à?”
“Không, tối nay tôi cũng vừa từ chối một cô gái, giờ ở đây nói chuyện phiếm với em vậy.” Anh ta không hề khách khí, giật lấy khoai tây chiên trong tay tôi, ngồi nhai rau ráu.
“Phong tiêu tiêu hề vũ thủy hàn, suất ca nhất khứ hề bất phục phản.”(*)
(*) Này gió giật, này mưa rơi, anh chàng đẹp trai một đi không trở lại.
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên là có mưa nhỏ. “Anh vẫn nên nói chuyện bình thường một chút thì hơn, tôi đang lo cổ nhân bị anh sửa thơ đạo văn sẽ tức đến mức đội mồ sống dậy mất.”
Anh ta đưa cho tôi một tờ giấy: “Công ty của một người bạn tôi cuối tuần này muốn tuyển nhân viên, cô đến thử xem, đây là địa chỉ và số điện thoại.”
“Không phải chứ? Anh còn nóng vội hơn cả tôi nữa.” Đang định nhân cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian rồi tính sau, vậy mà có người lại thu xếp thay mình nữa.
“Tiên mỹ nữ chi ưu nhi ưu, hậu mỹ nữ chi nhạc nhi nhạc.” (**) Thục Phạn lại bắt đầu ba hoa. Nhưng vì anh ta khoa trương gọi tôi là người đẹp, nên tôi cũng chẳng so đo nữa.
(**) Trước là vui vì niềm vui của mỹ nữ, sau là buồn vì nỗi buồn của mỹ nữ.
Cầm lấy tờ giấy nhỏ từ tay anh ta, tỏ vẻ cảm kích, tôi liền lấy một đĩa phim Mỹ ra xem, bộ phim này tôi chưa xem, không ngờ lại dài thế, ba tiếng còn chưa xong.
“Ôi trời, đã mười hai giờ rồi, tôi phải nhanh về nhà thôi.” Thục Phạn đột nhiên kêu lên.
“Anh là người sói à? Đến mười hai giờ đêm sẽ biến hình sao?”
“Tôi còn là cô bé lọ lem nữa ấy, đến mười hai giờ tất cả lại biến trở lại như cũ.” Thục Phạn quay qua quay lại tìm dép lê, “Nếu tôi để lại một chiếc dép ở đây, em có cầm nó đi tìm tôi không?”
“Tôi nhất định sẽ ném vào thùng rác.”
Cuối cùng Thục Phạn vẫn không tìm được dép của mình, đành chán nản về nhà, trước lúc đi còn cứ dặn mãi: “Đó là đôi dép lê tôi thích nhất, em đừng có mà ném ra đống rác đấy.”
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
85 chương
351 chương
73 chương
39 chương