Tôi vẫn cho rằng mình rất thông minh, có thể thật sự vui vẻ mà lang thang một mình khắp chốn cho qua ngày, đây không phải là chuyện mà một cô nàng ngốc nghếch có thể làm được. Nhưng dưới con mắt của Thục Phạn và Thặng Ngưu Bài thì sự việc hoàn toàn không phải như vậy, họ rõ ràng rất lo cho tôi. Phán đoán của Thặng Ngưu Bài không sai chút nào, chạng vạng tối hôm đó, A Thải trở lại, hơn nữa còn nói với tôi rằng cô ấy phải chuyển nhà. Tôi tốt bụng muốn giúp đỡ, liền bị cô ấy cự tuyệt. A Thải nói, để một phụ nữ bất hạnh phải đối mặt với một phụ nữ đang hạnh phúc, sẽ làm cho người ấy cảm thấy bất hạnh gấp đôi. Bởi vì phụ nữ là một loại động vật có lòng ghen tị cực kỳ lớn. Bây giờ cô ấy chỉ muốn cách tôi xa một chút. Tôi hạnh phúc sao? Không biết nữa, ít nhất là tôi luôn vui vẻ. Chuyện tình cảm nam nữ đối với tôi mà nói, thì bởi vì chưa bao giờ từng có, nên cũng không có chuyện mất đi, bởi vậy tôi cũng không cách nào hiểu được cái cảm giác thống khổ vì thất tình thế này. Phụ nữ đều là động vật có lòng ghen tị cực kỳ lớn sao? Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết rằng khi thấy người khác thành công, thuận lợi thăng quan tiến chức, tôi cũng không vì thế mà thấy nuối tiếc gì với thất bại của bản thân. Tôi nói rồi, tôi là một cô gái rất biết chấp nhận số phận, trong mắt tôi, thành công hay thất bại đều là chuyện của số mệnh rồi. Tôi vẫn cứ phấn đấu, nhưng cũng không có cái gọi là đấu tranh với số phận. Cuộc đời ngắn ngủi lắm, cứ vui vẻ là tốt rồi! Thục Phạn nói, một con khỉ con vô tri vô giác không biết gì, ngày ngày đều hướng lên trời ngoan ngoãn học tập, đó cũng là một loại vui vẻ rồi. Tôi lại có ý nghĩ muốn bóp chết anh ta. Ngẫm lại thì kế hoạch cự tuyệt của Thục Phạn chính xác là đã thành công. A Thải đã rời xa chúng tôi. Điều khiến tôi cảm thấy bất ngờ hơn là, khi tôi tới công ty vào thứ hai, Lý Toa lại biểu dương tôi trong cuộc họp toàn công ty, nói rằng trong vòng hai năm nay thì tôi là nhân viên có biểu hiện tốt nhất tại vị trí đó, mà Thặng Ngưu Bài cũng không phản đối lời đánh giá này, vỗ tay đồng ý, điều này làm cho tôi lại phải gánh chịu đủ loại ánh mắt chứa đầy sự khó hiểu và kỳ quái của mọi người. Công việc mỗi ngày của tôi, ngoài việc nhận thịt bò khô và chocolate, thì là ngồi ngẩn người, thỉnh thoảng xử lý một chút công việc mà nhóm đồng nghiệp nữ kia đẩy qua, thừa dịp cấp trên không có trong văn phòng liền mở trộm trang web giải trí để xem ảnh mấy anh chàng thần tượng đẹp trai. Thế mà cũng khiến tôi trở thành nhân viên xuất xắc có biểu hiện rất tốt trong vòng hai năm trở lại đây sao? Sau khi tan họp, Lý Toa cho tôi biết đáp án: “Cô là người duy nhất trong vòng hai năm nay đã đột phá nhiệm kỳ trợ lý trong ba tháng.” “Vậy còn những người khác thì sao?” Tôi hỏi. “Đều chỉ làm được một, hai tháng gì đó thì từ chức hoặc là bị đuổi việc.” “Vì sao?” Tôi không hiểu nổi, bởi vì tôi biết bản thân mình không có năng lực làm việc có thể đạt đến cảnh giới xưng hùng xưng bá thế này. “Bởi vì trong hai năm nay, cô là trợ lý duy nhất không yêu quản lý Hàn, mà điều quản lý Hàn quan tâm nhất chính là việc này. Anh ấy không muốn trợ lý của mình bởi vì tình cảm cá nhân mà trong khi đang làm việc lại tạo thêm phiền phức cho anh ấy.” Lý Toa cười nói, vẻ mặt rất chân thành, nhìn không thấy có vẻ gì là giả dối: “Lúc tuyển người, Thư Phàm có giới thiệu cô cho tôi, tôi cũng không quá kỳ vọng, tuy nhiên, thời gian đã chứng minh tất cả, cô thực sự là người thích hợp với công việc này.” “Thục Phạn?” Tôi lập tức nhận ra là mình đã lỡ lời, mặt đỏ lựng lên hỏi, “Thật xấu hổ. Việc tôi được nhận vào công ty, có liên quan đến Thư Phàm sao?” “Đúng vậy.” Lý Toa gật gật đầu. “Anh ấy từng bảo tôi dù thế nào cũng đừng nói cho cô biết. Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, tôi nghĩ tôi phải cho cô biết anh ấy đã giúp cho cô như vậy. Thân Mê, kỳ thật anh ấy không phải là kẻ lưu manh như cô tưởng tượng đâu. Trong mắt tôi, anh ấy vừa không phải là đậu phụ thối, cũng không phải là sầu riêng, mà là một vò rượu ngon được chôn dưới đất nhiều năm rồi, chỉ có hiểu được con người của anh ấy, thì mới có thể nhấm nháp ra cái loại tình cảm nồng nàn chất chứa nhiều năm đó.” Trời ơi, ngay cả chuyện đậu phụ thối và sầu riêng mà cô ấy cũng biết, xem ra trong lòng Thục Phạn, cô ấy thật là không giống với người bình thường rồi. *** Chương 25 Lúc quay lại văn phòng, Thặng Ngưu Bài hỏi tôi có cảm giác gì khi được bầu là nhân viên xuất sắc. Tôi nói: “Tôi chỉ nghĩ: có thể tăng lương cho tôi được không?” “Không nghĩ gì khác sao?” “A, vậy thì sửa một chút đi: có thể cho tôi thêm tiền thưởng hay không?” Thặng Ngưu Bài có vẻ hơi bất mãn: “Thân Mê, cô nói như vậy, không sợ tôi sẽ cho rằng khả năng giác ngộ của cô không cao sao?” “Tôi nghĩ anh chắc sẽ không muốn nghe mấy lời sáo rỗng.” Tôi hắng giọng một cái, đứng nghiêm trang như đang tuyên thệ: “Tôi, thân là nhân viên xuất sắc nhất công ty Tam Thủy, toàn tâm toàn ý phục vụ cho công ty là chức trách nhiệm vụ của tôi. Tôi sẽ ngày càng cố gắng, cùng công ty phát triển, cống hiến hết năng lực của bản thân vì sự phát triển của công ty.” “Quá giả tạo!” Nói xong, tôi quay về chỗ của mình: “Anh khó hầu thật đấy! Không thì anh nói rõ cho tôi biết anh muốn nghe cái gì, tôi sẽ dựa vào đó mà nói cho anh nghe là được rồi.” Thặng Ngưu Bài suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên thở dài một hơi: “Thôi đi, là tôi làm khó cô rồi!” Tôi rất vui mừng vì vị thủ trưởng này đặc biệt dâng trào tình yêu thương, có thể tự biết mình biết ta mà tha cho tôi một mạng. Có vẻ tâm tình của anh ta cũng không tệ lắm, tôi mượn cơ hội hỏi han một chút việc tư: “Quản lí, một người đàn ông mà cái gì cũng không thiếu như anh thì nhận được quà tặng gì mới thấy hài lòng?” “Sao?” Thặng Ngưu Bài cầm lấy văn bản trên bàn, nói: “Cô lại giúp mấy nữ nhân viên ngoài kia hỏi thăm sở thích cá nhân của tôi sao?” “Không phải, là tự tôi muốn hỏi thôi.” “Cô?” Thặng Ngưu Bài càng thấy hứng thú hơn. Tôi lập tức ý thức được, vội vàng sửa lại: “Anh đừng hiểu lầm, tôi đối với anh cũng không có ý nghĩ không phải gì, tôi mua đồ cũng không phải là để tặng cho anh. Tôi có một người bạn tốt, đã giúp tôi nhiều việc nên muốn tặng chút quà cho anh ấy, rồi lại không biết nên tặng gì, cho nên mới hỏi anh một chút.” Người xưa nói: Thụ nhân tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo (*). Thục Phạn đã giúp tôi có được một công việc tốt, tôi hẳn là phải tỏ ý cảm ơn mới đúng. (*) Dù nhận một chút ân huệ của người khác cũng phải đáp trả gấp bội. “Tiếc thật.” Thặng Ngưu Bài cố tình ra vẻ thất vọng thở dài, “Tôi còn tưởng rằng mình sắp được tặng quà nữa đấy.” “Ba ngày hai bận anh đều được nhận quà rồi còn muốn gì nữa?” “Cô đừng viện cớ, mấy món quà kia, dù cho không có ý đồ gì thì tôi cũng không muốn nhận.” “Những món quà đó đều là đồ tốt mà, nếu là tôi, chắc sẽ không thể mang đi tặng được.” Thặng Ngưu Bài cười: “Nếu người tặng quà đều xuất phát từ ý nghĩ đơn thuần, thì dù quà tặng chỉ là vật bình thường, nhưng trong mắt người nhận sẽ trở thành món quà vô cùng quý giá.” “Vậy anh có thể nói cho tôi cụ thể hơn một chút về quà tặng ‘tuy bình thường nhưng lại quý giá’ không?” “Nếu tôi nói ‘không’ thì sao?” “Tôi đây sẽ đình công, không nấu bữa tối cho anh nữa!” .