Khi gạo sống gặp cơm chín
Chương 21
Thục Phạn trách tôi không nên nhắc đến A Thải trong lúc tâm tình của anh ta đang tốt thế này, cảm giác giống như đang cực kỳ sung sướng ngâm nước nóng giữa mùa đông, mà đột nhiên lại bị người ta hắt cho một chậu nước đá ấy.
Tôi cười trêu anh ta: “Không ngờ trên đời này còn có người phụ nữ khiến anh bất bình như vậy.”
Thục Phạn trừng mắt với tôi: “Em đang sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi, hay là đang sỉ nhục tình thương yêu của tôi đấy? Chỉ một cô nàng như A Thải làm sao khiến tôi bó tay được? Tôi chỉ đang suy nghĩ xem nên dùng cách nào từ chối cô ấy cho tế nhị thôi.”
“Sao anh lại muốn từ chối cô ấy?”
“Đàn ông sợ nhất chính là phụ nữ không sợ khó khăn, bám dính lấy anh ta giống như A Thải, nếu lỡ đụng phải họ, thì họ sẽ giống như đỉa, bám chặt lấy người anh ta, đuổi kiểu gì cũng không đi.” Không biết Thục Phạn nghĩ tới điều gì, mà rùng mình một cái.
Tôi càng thêm tò mò với đêm cùng phòng ở khu nghỉ mát hôm đó của A Thải và Thục Phạn, chắc chắn đêm đó đã xảy ra chuyện gì rất thú vị, không thể nào chỉ đơn giản như lời A Thải nói, là hai người uống rượu say rồi một người ngủ trên giường, một người ngủ dưới đất được. Tôi không buông tha cho Thục Phạn, hy vọng anh ta có thể nói lộ ra một chút nội tình cho tôi biết.
Thục Phạn ủ rũ: “Chỉ ăn một nồi lẩu của em thôi, em lại như hận không thể lấy hết quần lót của tôi mang bán ấy. Mễ, tôi sai rồi, chỗ đồ ăn khuya này, tôi mời em nhé. Được không?”
“Không được.”
“Vậy thì ngày mai tôi sẽ mời lại em.”
“Cũng không được.” Tôi không chịu lùi bước, “Nếu anh không nói, tôi sẽ cho rằng anh có chuyện bí mật gì đó khó nói không muốn cho ai biết, ví dụ như là người yêu, hoặc là có mấy bệnh linh tinh của đàn ông không tiện nói ra…”
“Đủ rồi, Mễ, em có biết nói với một người đàn ông rằng anh ta không phải đàn ông, là một sự khinh thường cực kỳ nghiêm trọng không?” Giọng Thục Phạn cứ như đang đọc vè, cười gượng nối: “Món ăn trong bữa tiệc Hồng Môn của Lưu Bang trước kia, chắc chắn cũng là lẩu.”
Hóa ra đêm hôm đó, A Thải cũng không uống say đến mức bất tỉnh nhân sự, mà cô ấy chỉ giả vờ, để sau đó Thục Phạn phải bế cô ấy về phòng. A Thải thấy Thục Phạn không có hành vi gì không quá đáng, nên mượn rượu giả điên, quay sang giở trò với Thục Phạn, có ý muốn làm loạn. Ban đầu Thục Phạn còn khuyên nhủ, sau đó thì chống cự, mà A Thải cũng không hề có ý rút lui, khiến Thục Phạn dưới tình thế cấp bách, đành cắn răng một cái, nhắm mắt lại…
Tiền bối Thục Phạn có thể làm tiểu thuyết gia được rồi, đột nhiên lại ngừng đúng lúc đặc sắc nhất, thản nhiên uống một ngụm bia, làm tôi sốt ruột tiếp tục truy hỏi: “Anh làm thế nào?”
“Mễ, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, chuyện tôi kể tiếp theo, chắc chắn là sẽ vượt qua sức tưởng tượng của em đấy.” Thục Phạn nói càng ngày càng nghiêm túc.
“Tôi biết rồi, sau đó anh lại cắn răng một cái, nhắm mắt lại, rồi thuận theo A Thải, có đúng không?”
Thục Phạn lắc đầu quả quyết.
“Hay là anh lại tấn công ngược lại A Thải?”
Thục Phạn vẫn lắc đầu.
“Ái chà, anh nói thẳng ra đi xem nào.”
“Mễ, hình tượng của tôi là một người đàn ông cao thượng.” Thục Phạn nói. “Thế mà, hành động lúc đó đã phá hỏng hết hình tượng của tôi. Chà…… thôi để nói sau đi.” Cảm hứng ăn uống của tôi đã bị tụt mất rồi, “Thục Phạn, rốt cuộc là anh có nói hay không? Nếu không nói, tôi sẽ nói với Tiểu Mã là anh hay nói linh tinh, phá vỡ ‘hình ảnh cao thượng’ của anh đấy.”
Thục Phạn vươn tay phải ra trước mặt tôi, vung lên: “Lúc ấy tôi cắn răng một cái, nhắm mắt lại, chém một cái vào gáy A Thải, đánh cho cô ấy bất tỉnh.”
Hả? Tôi ngây người mất gần mười giây đồng hồ, không kịp phản ứng, ngay sau đó, lại cười dữ dội, cười đến chảy cả nước mắt nước mũi: “Anh cũng thật quá độc ác.”
Thục Phạn thở dài: “Cho đến giờ tôi vẫn chưa từng đánh người phụ nữ nào, lần này là vì bị dồn ép quá nên nhất thời nóng nảy. Hình tượng của tôi, ôi hình tượng của tôi! Này này, Mễ, em không được cười tôi như thế, cười nữa, cười nữa, cười nữa là tôi trở mặt đấy.”
Tôi lau khóe mắt, thở không ra hơi hỏi: “Anh đánh cô ấy bất tỉnh, còn để cô ấy ngủ trên sàn nhà à? Chẳng phong độ gì cả!”
“Tôi làm thế, cũng là vì để giữ an toàn thôi. Ai dà, em không biết hôm đó nguy hiểm thế nào đâu, suýt nữa là tôi không giữ được trinh tiết rồi.”
“Thôi đi, trinh tiết của anh đã sớm bị mất cho không biết bao nhiêu cô gái rồi.” Tôi vất vả lắm mới nhịn được cười, cố ra vẻ nghiêm túc nói: “Thục Phạn, A Thải thật sự thích anh, chẳng qua là dùng sai phương pháp thôi. Anh không nên trách cô ấy. Như anh đã nói đấy, ngoại hình đẹp thì phải chịu thôi.”
Thục Phạn thở dài: “Một cô gái nhìn có vẻ khôn khéo như vậy, mà sao động tới chuyện tình cảm lại ngốc như thế chứ? Cô ấy thật sự cho rằng cứ đối xử thật tốt với đàn ông, thì anh ta sẽ là của mình sao? Nếu thật sự như vậy thì trên đời sẽ không còn có chuyện tình một đêm nữa rồi. Mễ, em rảnh thì giúp tôi khuyên nhủ cô ấy đi, tôi với cô ấy không có khả năng đâu. Em cũng biết nguyên tắc tán gái của tôi rồi đấy, loại cỏ gần hang này, tôi chắc chắn sẽ không ăn.”
“Tôi đã sớm khuyên cô ấy rồi, thậm chí còn nói với cô ấy rằng anh đã có bạn gái, nhưng cô ấy vẫn như cũ, không chịu từ bỏ ý định.” Tôi nói, “Thục Phạn, nhìn A Thải thế này, thì giờ tôi đã tin anh là người đàn ông có sức quyến rũ rồi.”
“Cái gì? Đến giờ em mới tin sao? Vậy trước kia em nghĩ tôi thế nào?”
“Lưu manh.”
“Hiện tại thì sao?”
“Lưu manh có sức hấp dẫn.”
…………..
Về đến cửa, chúng tôi tạm biệt nhau. Thục Phạn cười nói với tôi: “Mễ, không phải cô bán hàng kia đã chúc chúng ta có một đêm sung sướng sao? Có phải chúng ta không nên phụ lời chúc của cô ấy không nhỉ?”
Tôi cười hỏi: “Anh Thục Phạn, đêm nay được ăn lẩu thế này, anh có thấy vui không?”
“Vui lắm, vui lắm. Ăn mà không phải trả tiền, đương nhiên là phải vui rồi.”
“Thế không phải là chúng ta đã có một đêm sung sướng rồi đấy hay sao?”
“Tôi muốn sung sướng gấp đôi cơ.” Da mặt Thục Phạn có vẻ dày đến không đỡ được rồi.
Tôi tức giận đá anh ta một cước, anh ta lại nhanh nhẹn mà tránh được.
“Vui quá sẽ hóa buồn đấy! Ngủ ngon.”
*
Nếu chỉ vì Thục Phạn nói với tôi vài câu không đứng đắn mà tôi liền cho rằng anh ta có ý với tôi, thì quá sai lầm. Bởi vì tối hôm sau, anh ta dẫn theo một cô gái xinh đẹp tới nhà tôi chơi. Cô gái này tôi cũng quen biết, hơn nữa còn rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khi thấy cô ấy đến, tôi chỉ có thể nhỏ giọng nói chuyện, bởi vì cô ấy chính là đại diện tại Trung Quốc của công ty chúng tôi, Lý Toa – thần tượng của tôi.
Cô gái hoàn mỹ như vậy làm cho A Thải hận đến nghiến răng nghiến lợi, quay về phòng thay một bộ quần áo mà cô ấy cho là đẹp nhất, ngoài ra còn trang điểm thật kỹ càng, lằng nhằng đến nửa tiếng sau mới một lần nữa đứng trước mặt Lý Toa mà phân cao thấp. Nhưng mà A Thải vẫn thua hoàn toàn.
Khí chất cao quý trên người Lý Toa làm cho người ta không thở nổi, thậm chí còn làm cho tên lưu manh Thục Phạn cũng nổi bật lên, thuận mắt hơn bình thường rất nhiều.
Rốt cuộc tôi cũng tin vào câu “gần đèn thì rạng”.
Trong phòng khách ánh điện sáng ngời, tuy mỗi câu A Thải nói đều có vẻ khách khí, nhưng thực tế lại toàn những lời có gai, mà Lý Toa đều có thể ung dung bình thản mà hóa giải tất cả.
Tôi ngồi một bên xem là đủ rồi.
“Thế nào rồi?” Thục Phạn lén hỏi tôi.
“Công phu ‘tiếu lý tàng đao’ của A Thải thật tài tình, nhưng ‘lăng ba vi bộ’ của Lý Toa còn cao siêu hơn. Quả nhiên, trên giang hồ này, nơi nào cũng có cao thủ.” (‘tiếu lý tàng đao’: trong nụ cười có giấu gươm đao, gần giống câu ‘miệng nam mô bụng bồ dao găm’. Còn ‘lăng ba vi bộ’ là bộ pháp khinh công độc môn của phái Tiêu Dao…)
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
85 chương
351 chương
73 chương
39 chương