Khi gạo sống gặp cơm chín
Chương 16
Rời xa sự huyên náo của thành phố vào ban đêm, mọi người có thể tạm thời quên đi những công việc vụn vặt ngày thường, bên ngoài là phong cảnh động lòng người, bên trong phòng là ánh đèn lãng mạn, êm dịu… Đây chính là nơi có điều kiện tốt để nam nữ cùng phòng nảy sinh tình cảm. Bởi vậy nên lúc đi du lịch, người ta thường tìm cách để sắp xếp ở cùng phòng với người khác phái, đây thường là thủ đoạn đàn ông dùng để theo đuổi phụ nữ, không ngờ A Thải lại dùng chiêu này.
Khiến tôi buồn bực nhất là, chính cô ấy muốn đi câu dẫn người ta, sao lại còn bày ra bộ dạng vì nghĩ cho tôi, muốn giúp tôi thế. Bị người ta bán đi mà không biết, cứ vui tươi hớn hở đi nhận tiền bán mình, cái đó gọi là vô tri. Biết rõ là bị người ta đem bán mà không làm gì được, còn phải giả vờ vui tươi hớn hở đi nhận tiền, cái đó gọi là bất đắc dĩ.
Cũng như tôi hiện nay vậy.
Phòng rất đẹp, đứng trên ban công có thể nhìn thấy bể bơi, ra xa một chút là một đồng cỏ xanh, một vài con bò sữa hoa trắng đen đang vừa im lặng ăn cỏ, vừa phơi nắng, thản nhiên, tự tại.
Tuy rằng ánh mắt của tôi đang tập trung ngắm cảnh bên ngoài, nhưng trong lòng lại nghĩ chuyện khác.
“Cô đang nghĩ gì thế?” Thặng Ngưu Bài hỏi.
“Tôi đang nghĩ tối nay hai người bọn họ, rốt cuộc là ai sẽ ăn ai?”
Thặng Ngưu Bài khẽ cười ra tiếng: “A Thải muốn ăn sạch Thư Phàm, nhưng chắc chắn Thư Phàm sẽ không để cho cô ta toại nguyện đâu.”
“Sao anh biết? Vừa rồi anh không nhìn thấy bộ dạng anh tình tôi nguyện của bọn họ sao?” Tuy rằng sinh hoạt cá nhân của người khác không liên quan gì đến tôi, nhưng mà nhiều chuyện một chút cũng có ảnh hưởng đến ai đâu. Huống chi Thục Phạn trời sinh tính tình du côn, người ta nói về mình thế nào, anh ta căn bản là không cần biết. Còn A Thải thì sao? Dựa vào tình huống trước mắt có thể thấy hẳn là cô ấy chỉ ước gì được cùng Thục Phạn làm ra chuyện xấu mà thôi.
“Hay là chúng ta đánh cược đi.” Thặng Ngưu Bài đề nghị.
“Đánh cược gì?”
“Nếu tối nay bọn họ có chuyện tốt, như vậy thì tôi thua, tôi sẽ trả hết chỗ thịt bò khô và chocolate cất trong phòng làm việc cho cô.”
“Thật sao?” Hai mắt tôi bắt đầu sáng lên, “Vậy nếu tối nay chuyện tốt của bọn họ không thành thì sao?” “Vậy thì cô phải làm việc nhà giúp tôi trong một tháng, nấu cơm chiều, giặt giũ quần áo, quét tước nhà cửa, dọn vệ sinh.”
“Không phải chứ, một tháng? Anh không biết thương hương tiếc ngọc à?”
“Cô có thể không cược mà.” Thặng Ngưu Bài nhắc nhở tôi.
“Cược thì cược, ai sợ ai.” Tôi bị anh ta khích như vậy, liền đồng ý ngay: “Lỡ như, tôi nói là lỡ như đấy nhé, nếu lớ tôi thua, đến lúc đó đừng chê đồ tôi nấu khó ăn đấy.” Anh ta cũng đã nghe A Thải kể tài nghệ nấu nướng của tôi rất tệ, lại còn dám giao cho tôi nấu cơm chiều, tôi không thể không khâm phục lòng dũng cảm của anh ta.
Khóe miệng Thặng Ngưu Bài tạo thành một đường cong vô cùng đẹp mắt: “Yên tâm đi, chỉ cần cô làm được, cho dù là độc dược, tôi đều sẽ ăn hết.”
*
Bữa tối được đặt ở cạnh bể bơi. Nước hồ phản chiếu ánh sáng giống như một khối ngọc bích thật lớn, làm cho người ta không nhịn được, muốn sờ tay xuống nước. Tôi ngồi ở bên cạnh hồ, lấy tay thử độ ấm của nước một chút, ngạc nhiên nói: “Wa, nước ấm thật!”
Thục Phạn tức giận liếc mắt nhìn tôi: “Này, hiện tại cũng là đầu đông rồi, nếu đây là nước hồ mà lạnh, thì em có còn dám thò tay xuống không?”
“Không phải là có bể bơi vào mùa đông sao?” Tôi phản bác.
“Vậy mùa đông em thử bơi cho tôi xem đi.”
Tôi mặc kệ anh ta, quay lại bàn ăn, bữa tối có thịt bò bít tết, tôi nhìn qua đồ ăn trên bàn, lại nhìn nhìn “Thặng Ngưu Bài” ngồi bên cạnh mình, liên tưởng cả hai lại với nhau, lại có chút không hạ miệng được. (editor: giống như hạ thủ ấy mà)
“Sao thế?” Thặng Ngưu Bài hỏi, “Có phải cô không quen ăn loại đồ ăn này không? Hay là không quen dùng dao dĩa?”
A Thải xen vào: “Cô ấy thích ăn thịt bò lắm.”
Thặng Ngưu Bài cầm lấy đĩa của tôi, cẩn thận cắt thịt bò thành nhiều miếng nhỏ, rồi lại đưa đến trước mặt tôi, sau đó đưa cho tôi một cái dĩa: “Như vậy cô có thể ăn rồi chứ?”
A Thải ngồi một bên nhìn đỏ cả mắt, cô ấy nghiêng đầu hướng về phía Thục Phạn bên cạnh, nói: “Anh Thư, tôi cũng không có thói quen dùng dao dĩa, anh có thể giúp tôi được không?”
Thục Phạn cũng không từ chối, đáp ứng luôn: “Được!” Lập tức anh ta gọi bồi bàn đến, nói: “Phiền anh nhờ phòng bếp giúp cho một việc, cắt miếng thịt bò này thành từng miếng nhỏ, sau đó cho cô ấy mượn một đôi đũa.”
Xong xuôi đâu đấy, anh ta dùng vẻ mặt rất chân thành nói với chúng tôi: “Việc nhỏ này, cần gì phải tự mình làm, cứ để phòng bếp làm là được rồi, chúng ta là khách hàng, bỏ tiền ra, rồi tận hưởng sự phục vụ của bọn họ cũng là chuyện đương nhiên. Đúng không, A Thải?”
A Thải lập tức phụ họa: “Đúng, anh nói quá đúng. Chúng ta là thượng đế mà!” Nhưng tôi lại bắt gặp một tia thất vọng trong mắt cô ấy.
“Anh Thư, tửu lượng của anh tốt không?” A Thải lại hỏi.
Mặt Thục Phạn lập tức đỏ lên: “Nói đến thật sự là xấu hổ, tửu lượng của tôi rất kém, chỉ cần một chén nhỏ cũng khiến đầu óc choáng váng rồi.”
“Vậy thì anh uống ít thôi.” Nói xong, A Thải đưa đến trước mặt anh ta một ly rượu đỏ, “Khó có được dịp chúng ta cùng ngồi lại như hôm nay, mọi người cùng nhau cạn một ly nhé!” Nói xong, tự mình uống một hơi cạn sạch.
Ba người còn lại không tiện từ chối, cũng cầm ly trên bàn lên uống cạn.
A Thải lại rót thêm rượu cho mọi người, đồng thời chỉ rót thêm cho Thục Phạn nửa ly, rồi lại giơ ly rượu lên: “Vì tình hữu nghị của chúng ta, cạn ly!”
Tình hình cứ thế tiếp tục, lặp đi lặp lại vài lần, A Thải tìm ra đủ mọi loại lý do để cùng mọi người cạn ly: vì tình hữu nghị, vì chuyện tình yêu, vì tương lai tốt đẹp của mọi người, vì tối nay trăng đẹp, vì cái này cái kia…
Mí mắt tôi càng ngày càng nặng, cảnh vật trước mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, tiếng cười của A Thải cách tôi càng ngày càng xa, thân hình Thục Phạn trước mắt tôi đã lắc lắc lư lư. Cái ly thủy tinh xinh đẹp trên bàn rõ ràng ở ngay trước mặt tôi, vậy mà tôi đưa tay với qua, lại không bắt được nó, lúc bắt được nó rồi, chất lỏng màu đỏ bên tươi bên trong sóng sánh rơi vãi đầy mặt đất.
Có người lấy chén rượu trong tay tôi đi, lau rượu rơi vãi trên mặt tôi, tiếng thở dài của Thặng Ngưu Bài loáng thoáng truyền đến, mờ mịt: “Cô say rồi!”
“Không, cô ấy có say đâu.” Thục Phạn phản bác.
“Anh cũng say rồi.” A Thải nói.
…………
Say, say, say cả rồi, nếu đã say thì đi ngủ đi thôi. Thân mình tôi mềm nhũn, đi vào mộng đẹp…
Có người lay tôi gọi: “Mễ, tỉnh, tỉnh mau, con gái không thể tùy tiện uống rượu như vậy.”
Tôi đâu có tùy tiện say, chỉ là tôi không ngờ mình vừa mới uống đã say mất rồi.
“Mễ, em còn nhớ tôi không? Có nhớ tôi hay không?”
Anh là ai? Muốn tôi biết anh là ai, thì anh cứ nói thẳng không phải tốt hơn sao, còn muốn tôi đoán đi đoán lại, quá lãng phí đầu óc, tôi rất lười suy nghĩ.
“Mười sáu năm trước, em đã kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, còn hát tặng tôi nữa, em còn nhớ không?”
Xin người, những chuyện đó đều là mười sáu năm trước, mười sáu năm trước tôi còn là đứa trẻ, ngây thơ hồn nhiên, lại rất thích thể hiện mình trước mặt người khác, túm được ai thì liền bắt người đó nghe tôi kể chuyện cổ tích, lại phải nghe tôi hát. Tôi làm sao có thể nhớ được nhiều người như vậy.
Để tôi ngủ chút đi, tôi thật sự mệt lắm rồi, có chuyện gì, chờ tôi tỉnh lại rồi nói sau đi.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
85 chương
351 chương
73 chương
39 chương