Khi găng tơ đi lạc
Chương 2 : Sói, cá và ngựa ăn thịt người
Một tiếng sói tru lên! Tiếng tru dài thật dài và ngân vang. Một vòng tròn lung linh màu sáng bạc, bên cạnh lại có thêm một vầng sáng hình lưỡi liềm màu tím nhạt, cả hai nhẹ nhàng trôi nổi trên tấm thảm đen kịt một màu.
Tôi sững sốt khi nhận ra thứ mình đang nhìn là một bầu trời đêm. Nhưng từ lúc nào mà một bầu trời lại hiện hữu những hai vầng trăng, một hình tròn và một hình lưỡi liềm?
Tiếng sói lại tru lên một lần nữa. Có đúng là tiếng sói không? Không phải sói chỉ ở trong rừng hoặc trong sở thú thôi sao? Nhưng mình đang lơ lửng giữa trời mà! Theo lý mà nói, sói không biết bay!
Bay? Lơ lửng giữa trời?
Tôi nghi ngờ nhìn xuống mà kinh hoàng nhận ra dưới chân mình hoàn toàn…trống rỗng. Đó cũng là lúc tôi phát hiện ra mình đang là đà rơi xuống dưới như một chiếc lá cây.
“Á á á…Cái..quái…gì…vậy…?”
Tôi gào lên nhưng thanh âm lập tức bị tắc nghẹn bởi nước.
Nước! Toàn thân tôi bị nhấn chìm trong làn nước lạnh lẽo, xung quanh tối đen như mực. Tôi bị chiếc váy cưới tốc ngược lên trùm vào đầu, trước sau vướng víu. Tôi cố gắng vùng vẫy ngoi đầu lên khỏi mặt nước.
Là một dòng sông? Không phải, cũng có thể một con suối. Mặc kệ nó là sông hay suối, tôi chỉ biết lưng mình như muốn vỡ nát ra khi đập mạnh xuống mặt nước. Hai chân khua khoắng không chạm được đáy, tôi lặn hụp giữa dòng nước mà không biết mình đang ở đâu.
Hoang mang! Doạ dẫm! Sợ hãi! Mình đang tỉnh hay đang mơ! Tôi choáng váng, hai tay đập bì bõm giữa dòng.
Tôi đang ở đâu đây?
Tiếng sói vang lên, lần này tôi có thể nghe rõ nó ở đâu đó rất gần mình, thanh âm hoang dã vang vọng khắp nơi. Tôi muốn tìm đường để bơi vào. Vào đâu? Và về phía nào? Tiếng nước xao động trả lời tôi một cách ngao ngán.
Tim tôi như ngừng đập khi nhận ra có thứ gì đó vừa sượt ngang chân mình. Mặc dù chỉ thoáng qua nhưng tôi có thể cảm nhận được. Ở dưới nước có con gì đó! Tôi bơi thật nhanh, bơi vào đâu cũng được, chỉ cần thoát khỏi vùng nước này! Con vật đó lại sượt qua đùi tôi một lần nữa, lần này thì tôi biết chắc rằng mình không tự tưởng tượng ra, nếu như lần đầu “nó” chỉ thăm dò động tĩnh thì lần thứ hai này đã chứng minh “nó” thật sự đã chú ý đến sự xuất hiện của tôi.
Mắt tôi đã quen dần với bóng tối, tứ chi cuống cuồng bơi như điên vào nơi mà tôi nghĩ có vật gì đó đang chĩa ra. Giữa dòng ánh trăng mờ ảo lọt qua mớ lá cây loà xoà tựa như bản vẽ nháp của một gã họa sĩ cẩu thả nào đó. Tôi dùng hết sức để bơi vào bờ, cảm giác phía sau lưng mình đang có một mũi dao găm tùy thời có thể cắm phập vào lưng bất cứ lúc nào. Nhịp tim xông lên hai bên tai, tôi cảm giác từng cơ bắp nóng lên và có dấu hiệu co rút. Tôi không dám ngoảnh đầu nhìn lại. Dù có nhìn lại thì có thể nhìn thấy gì xuyên qua bóng đêm dày đặc sau lưng và vực sâu tối đen dưới mặt nước? Tiếng sói tru lại vang lên xé toạt không gian thành từng mảng nhỏ.
“Nó” lại sượt qua chân tôi một lần nữa, lần này lại đi kèm cảm giác đau điếng như thể có hàng chục chiếc răng sắc nhọn vừa cắm phập vào bắp đùi.
“Mẹ nó!$@#$@”
Tôi tóm chặt cành cây trên đầu mình để đu lên rồi ba chân bốn cẳng bò lên nền đất bùn nhão quánh. Tôi gần như nín thở khi nhìn thấy thứ đang bám vào đùi mình. Dưới ánh trăng, nó gần giống một loại cá thân dài thon màu bạc với vẻ ngoài cực kì độc ác và xấu xí, những chiếc răng sắc nhọn đều đặn của nó đang cắm sâu vào bắp chân của tôi.
Tôi quờ quạng và may mắn chộp được một tảng đá. Đập đập đập, tôi dùng hết sức đập liên hồi vào con cá khốn khiếp kia cho đến khi nó nát bét ra mới thôi. Đúng vào lúc tôi cúi xuống định xem xét vết thương thì một âm thanh sột soạt vang lên rất gần. Tôi lập tức nhảy dựng dậy, đảo mắt nhìn chằm chằm vào bóng đêm, tâm trí cảnh giác cao độ.
Dường như có thứ gì đó đang chuyển động quanh đây!
Chiếc váy cưới vướng víu và nặng chịch do thấm nước. Mắt vẫn không rời bóng đêm cảnh giác, tôi lần mò tay vào bên trong váy cưới. Có một khẩu súng thứ hai gắt vào vòng đai quanh đùi, nhưng e là nó không còn dùng được nữa sau khi bị rơi xuống nước. Tôi hạ thấp thắt lưng, lưng hơi khom và dỏng tai lên nghe ngóng. Âm thanh lúc nãy đã ngừng lại. Tôi đặt khẩu súng xuống nền đất một cách thận trọng, tay trái mò vào áo ngực, vẫn còn có một con dao găm ở đấy.
Soạt!
Tóc tôi dựng ngược lên khi nhận ra “nó” vừa phóng vọt qua bên trái mình. Căn cứ vào tiếng gãy gọn và phân loại tiếng động do nó gây ra, tôi đoán “nó” phải rất nặng. Còn tệ hơn nữa, nó có không chỉ di chuyển trên hai chân.
Thú?
Tôi vụt chạy, hai bàn chân điểm nhẹ trên nền đất lồi lõm chằng chịt rễ cây. Linh cảm cho tôi biết mình đang trong tình trạng cực kì nguy hiểm. Mặc dù không biết “nó” là thứ gì, nhưng sẽ rất bất lợi nếu phải đối đầu trực tiếp với nó. Tôi biết nó đang đuổi theo mình. Một lần nữa, chiếc váy cưới lại chứng tỏ nó không ưa tôi dưới bất kì tình huống nào. Vừa để tâm chạy trốn tôi vừa cúi xuống dùng dao cắt phăng những thứ vướng víu. Nó bám sát theo phía sau, nhưng tôi rõ ràng nhận ra nó không có ý định tiếp cận con mồi.
Nó đang dò xét. Dựa trên tốc độ lẫn sự quen thuộc địa hình mà nói, nó không lý nào lại không đuổi kịp tôi. Nó muốn gì? Hay nói nó đang chờ đợi điều gì?
Tôi đang ở đâu? Đây là đâu? Tất cả những chuyện này là sao?
Tôi chạy thục mạng, vừa chạy vừa chuẩn bị tinh thần đón tiếp công kích bất cứ lúc nào. Tôi không thể dừng lại và không muốn dừng lại, phía sau nó vẫn duy trì một khoảng cách an toàn.
Tôi nhận ra điều mà nó đang chờ đợi. Thật là thông minh. Nó không dại gì liều mạng tấn công khi đối thủ sớm hay muộn cũng sẽ kiệt sức mà dâng mạng cho nó. Tôi nắm chặt dao găm trong tay.
Mình không thể chết như vậy được. Nếu thật sự phải chết, đánh một trận rồi chết.
Có tiếng nước chảy phía trước, tôi lao về phía đó bằng tất cả sức lực còn lại. Tôi chỉ làm theo linh cảm của mình. Kinh nghiệm và trực giác, đó là tất cả. Nó dường như cũng bắt đầu nôn nóng thu hẹp dần khoảng cách với con mồi. Tôi biết mình không còn nhiều thời gian.
Tôi bàng hoàng nhìn cảnh tượng trước mặt!
Tôi đã cùng đường. Trước mắt là một dòng thác hùng vĩ đang ầm ầm đẩy dòng nước của nó lao xuống vực sâu bên dưới. Nếu không phải đang tập trung tấp cả sinh lực lo lắng cho cái mạng nhỏ này thì hẳn tôi đã ngây người chiêm ngưỡng cảnh đẹp trước mắt. Dưới ánh trăng màu tím bạc, dòng thác mờ ảo tựa như chiếc thang lộng lẫy dẫn lên cõi bồng lai. Tiếng cười đùa khanh khách của các nàng tiên bọt nước vang vọng lên từ dưới vực sâu, chào mừng bất cứ kẻ nào sa chân lao xuống nộp mạng. Tôi đã chạy một hồi để đi đến điểm cuối của con đường không hề tồn tại, không chừng cũng là kết thúc của chính mình.
Tôi mon men đến mép vực rồi nhìn chăm chăm xuống dưới. Ánh trăng thật sáng giúp tôi nhìn rõ kẻ thù của mình. Từ trong bóng tối, tôi căng mắt nhìn vật thể đang lù lù xuất hiện ra trước mặt mình. Rừng cây xao động dưới bước đi của nó. Tôi nắm thật chặt vũ khí trong tay, nếu nó mà lao đến đây thì tôi sẽ liều mạng với nó.
Thình thịch. Thình thịch. Nhịp tim đập hãi hùng sát bên tai.
Cuối cùng thì nó cũng xuất hiện. Một con ngựa trắng như tuyết và…đẹp đến mơ màng!
Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một con vật nào đẹp đến thế. Nó rất cao to, phải gọi là khổng lồ mới đúng, toàn thân toát lên một nét đẹp kiêu hãnh, mạnh mẽ và đầy đe doạ. Bộ lông dày bồng bềnh theo từng nhịp di chuyển và rạng ngời lấp lánh dưới ánh trăng. Nó nhìn tôi, những chiếc răng lộ ra sáng bóng và…nhọn hoắt.
Răng ngựa từ bao giờ lại sắc như dao vậy nè! Khoan đã, con quái này…có tồn tại sao?
Tồn tại hay không tồn tại, đó không còn là vấn đề vì nó đã quyết định phóng tới tấn công con mồi. Những chiếc răng đầy hăm doạ sáng bóng dưới ánh trăng. Tôi thụt lùi, đây là lúc phải đưa ra quyết định cuối cùng. Đánh với nó thì chắc chắn không thể thắng. Đối mặt với thứ sinh vật khổng lồ hung dữ như con quái ngựa này, đây không phải liều mạng mà là nộp mạng. Nhưng dù vậy, con quái này cũng đừng hòng sơ múi được miếng thịt nào trên người của tôi.
Tôi xoay người lao thẳng xuống miệng vực bên dưới, rơi song song với ngọn thác. Chỉ cần nghiêng đầu qua bên trái một chút thôi, dòng thác sẽ nằm ngay phía trước mặt. Phen này thì chết chắc rồi. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ chết như thế này, chết vô duyên và chẳng vì cái gì cả. Thật không cam tâm, tôi không muốn như thế này.
Tôi có thể nhìn thấy con vật đốn mạt ấy. Nó đang cúi xuống nhìn xuống tôi từ bên trên vách đá. Từ góc độ này, dưới ánh mắt của kẻ sắp chết, tôi vẫn phải công nhận là nó vẫn toát lên một vẻ đẹp lạ lùng. Tôi điên tiết gào lên:
“Con ngựa khốn nạn, tao nhớ mặt mày rồi đó…!”
Mình sắp chết đấy ư?
Không phải tất cả những trò đùa này đã đến lúc kết thúc rồi sao?
***
Đại khái là chỉ có Chúa mới biết vì sao mà tôi vẫn còn sống và cũng chỉ có Chúa mới giải thích được lý do để tôi nằm vắt vẻo trên một cành cây nằm cách bờ suối khoảng một hai mét gần đó.
Điều duy nhất tôi biết là mình còn sống.
Mình còn sống! Mình còn sống! Sống để còn làm nhiều thứ vẫn chưa làm xong.
Tôi leo xuống, chạm chân xuống cát trắng và bắt đầu nhảy nhót. Tôi cóc cần biết mình đang ở đâu và cũng chẳng thèm quan tâm khung cảnh xung quanh hùng vĩ hay xa lạ! Tại sao tôi lại phải bỏ lỡ niềm vui lớn lao này chỉ vì từng dãy từng dãy núi trùng điệp phủ mây mờ phía xa? Ồ, còn có cả đống dã thú khổng lồ ăn thịt người quanh quẩn đâu đây nữa chứ? Tại sao tôi phải quan tâm?
Tôi còn sống! Thế là đủ! Quá đủ!
Tôi gào lên bài ca của Miyavi, chàng rocker xinh gái của tôi. Giá như có một chiếc guitar ở đây! Tôi hò hét nhảy nhót cho đến khi không thể đứng vững trên đôi chân của mình. Vết thương bị cá “đớp” tối qua đau nhói và rỉ máu. Những vết răng sâu hoắm làm thành hình vòng cung, tựa như một vành miệng của tên trời đánh nào đó đang mỉm cười ngạo ngễ. Tôi nằm dài xuống làn cát trắng mịn. Đến lúc này, tôi mới tự hỏi mình đang ở đâu?
Bầu trời phía trên mới xanh trong làm sao? Bầu trời không một gợn mây. Ánh nắng đã phủ kín không gian từ lúc nào. Nếu đây là một giấc mơ thì trước hết phải cộng điểm cho khả năng tái tạo cảm giác quá chân thực của nó. Còn thú vị hơn thế nữa, nếu đây đúng là giấc mơ thì tôi sẽ chẳng bỏ phí một giây một phút nào để hưởng thụ đến khoảng khắc cuối cùng. Kể cũng lạ, trước giờ tôi chưa bao giờ nhận thức được là mình đang ngủ mơ, mặc dù tôi luôn mong muốn được như thế. Trong mơ, tôi sẽ có đủ dũng cảm để làm những việc mà ở thế giới thật tôi không có cơ hội để thực hiện được.
Tôi bò bốn chân lại gần mép suối. Nước thật mát và trong vắt, có thể nhìn thấy từng viên đá đủ màu dưới đáy. Tôi đưa chân lên và xăm soi vết thương. Con cá chết tiệt nào đã cắn mình tối hôm qua ấy nhỉ? Để lưu lại hai hàng lỗ sâu hoắm thế này chứng tỏ hàm của nó rất khoẻ! Nhưng không cần để tấm đến nó nữa, dù gì thì nó cũng đã nát bét rồi! Tôi tự an ủi và cởi bỏ bộ váy cưới vẫn còn đeo bám trên người mình.
Ôi, chiếc váy cưới! Nó dơ bẩn, rách nát, te tua! Giờ thì trông nó chẳng khác gì một chiếc nùi giẻ. Tôi rút ra bốn con dao găm dưới ống quyển, một con dao khác trong bím tóc giả và thêm hai thanh nữa trong thắt lưng, tám chiếc kim bạc xung quanh thắt lưng,…không ai sử dụng máy rà kim loại với cô dâu trong ngày cưới. Chiếc áo chống đạn cũng được ném sang một bên. Loay hoay hì hụi mãi tôi mới tháo được chiếc vòng nạm kim cương ra khỏi tóc, mất một dúm tóc chứ chẳng chơi, khi ấy thì nó cùng chung số phận với chiếc váy. Hai mươi bốn viên tượng trưng cho hai mươi bốn tuổi. Đó là quà hồi môn của ông.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
149 chương
738 chương
71 chương
57 chương