Khi găng tơ đi lạc
Chương 16 : Gà bay ngựa chạy
Gió từ đâu thổi đến, nương theo gió là ta. Chỉ là đi cùng ta, gió mang theo sát khí…
Ta mang hơi thở đau đớn của Tự Nhiên nhận chìm chính mình trong quan cảnh trước mắt, xác thịt vất vương không rõ vốn dĩ nó từng có tên gọi là gì…
Một dòng lệ máu dâng đầy trong mắt ta, thế giới thu vào tâm hồn ta qua ánh sáng nhuộm màu tàn nhẫn. Tiếng chuông vẫn gióng lên đều đặn từng hồi, rền rã kể từ lần đầu tiên nó giới thiệu bản thân mình với Đấng Tạo Thành là ta…
Khi cầm hai chiếc dùi cui lao tới, tên “khỉ đột” không biết trời cao đất dày chắc chắn không ngờ tới rằng chỉ vài giây sau đó bản mình lại có kết cục thế này. Nhưng điều khủng khiếp ở đây không phải bởi kết cuộc mà gã phải hứng chịu, chính cái quá trình chứng kiến nội tạng của mình bị người ta moi ra từng chút từng chút một mới chính thức tạo nên cơn ác mộng của gã. Không nói một lời, “con ma vật vờ” là kẻ ra tay đầu tiên. Hắn lướt người về trước, tạo khoảng cách với nhóm của mình và trực diện dối đầu mũi tấn công hùng hổ của “khỉ đột”. Cùng với tiếng gầm kinh hồn bạt vía, chiếc dùi cui bổ xuống nhanh như tia sét, hoàn toàn tương phản với hình dạng thô lỗ gồ ghề của nó. Đứng ở vị trí này, tôi chờ đợi nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng, đầu “con ma vật vờ” sẽ bẹp dúm cùng với những thứ phọt ra từ bên trong. Tôi khẽ khép mắt lại, nín thở…
Có thể trong cái chớp mắt chóng vánh ấy, điều quá sức vô lý này đã xảy ra! Bóng trắng chợt động, như mây khói hòa tan hoàn toàn vào không khí. “Khỉ đột” khững lại, cúi nhìn xuống bụng mình một cách ngây ngốc. Cái bóng trắng đột ngột tụ hình lại từ phía sau tấm lưng cong cong to bè của hắn. Tôi căng mắt nhìn vào thứ nhầy nhụa, trắng trắng đỏ đỏ mà “con ma vật vờ” đang cầm trên tay. Không quá khó khăn để nhận biết chuyện gì vừa phát sinh, đó chính là đống nội tạng chẳng biết bằng cách nào đã bị moi ra từ lỗ thủng khủng khiếp trên lưng của “khỉ đột”. Phía bên nhóm của “con ma vật vờ”, gã nam tính và tên ngậm kẹo hò reo đắc thắng.
Mùi máu tanh tưởi lan đến tận nơi này. Có nên gọi là may mắn khi những cảnh huyết nhục dọa người thế này không phải là lần đầu tiên tôi chứng kiến qua. Tò mò, tôi nhìn qua Perác xem thái độ hắn đối với cảnh tượng này như thế nào. Trông cách hắn thản nhiên hất mớ tóc xòa xuống trán thế kia, nói hắn đã quá quen thuộc với cảnh bạo lực ở mức độ này thật không quá chút nào. Tôi khoanh chặt hai tay lại, giá như có thể nhờ Tysonk kiếm thêm một cái áo khoác nữa thì tốt biết mấy.
Tên “khỉ đột” dường như không màn gì tới đống ruột gan lộ thiên của mình. Ở khoảng cách này, khó mà nhìn được biểu tình trên mặt hắn để biết rằng rốt cuộc hắn có cảm thấy đau đớn như người bình thường hay không. Nếu chỉ căn cứ vào việc hắn quay ngược trở lại tấn công dồn dập vào “con ma vật vờ”, người không biết chuyện có khi sẽ hiểu nhầm đống ruột gan kia chỉ là đạo cụ diễn xuất. Mà đồng bọn của hắn cũng không ngồi chơi xơi nước nữa, sau khi tên hai đầu vụt lên phía trước, trận chiến mới thực sự gọi là “đánh xáp lá cà”, cục diện nhất thời trở nên rối loạn. Rối loạn theo một định nghĩa đến là kì quặc!
Có thể gọi đây là một “trận đấu sống còn” hay sao?! Thoạt nhìn qua thì có khác gì một lũ già đầu ấu trĩ đang cật lực dốc sức vào trò ú tim rồi đuổi hoa bắt bướm! Trừ cặp đấu đáng buồn nôn của khỉ đột và con ma vật vờ, trò này vốn dĩ một tên hùng hục múa tít hai dùi cui để toàn đánh hụt vào không khí, còn một tên thì xuất quỉ nhập thần chốc chốc lại lôi ra cái gì đấy từ bên trong người đối thủ. Những cặp đấu còn lại thật không thể nào tưởng tượng được lại thành ra thế này!
Tên ngậm kẹo và “con chó” làm thành một cặp kẻ chạy người đuổi ồn ào huyên náo cả bãi đấu. Hắn trước sau không hề nhả thanh kẹo ngậm trong miệng ra, cứ thế mà lượn vèo vèo như trêu ngươi trước mặt “con chó”, mấy lần suýt bị đối phương vồ trúng nhưng lần nào hắn cũng may mắn thoát được trong đường tơ kẽ tóc. Điều này làm “con chó” trở nên điên cuồng hơn, gầm gừ không một phút ngơi nghỉ bám dính lấy hắn, những cái móng vuốt đen kịt đã mọc ra lúc nào, sẵn sàng hướng đối phương xin tí huyết!
Phía bên này tên ngậm kẹo bị đuổi chạy vắt giò lên cổ, ngược lại phía bên kia Etou và tên hai đầu cứ lượn lờ một chỗ, chẳng tiến cũng chẳng lùi, ba cái miệng không ngừng nghỉ nhóp nhép với một tốc độ kỉ lục. Quái lạ, bọn họ đang làm gì thế nhỉ, chẳng lẽ lại cãi nhau?! Tôi chỉ thấy hai cái đầu kia không ngừng quay vào nhau rồi lại cùng hướng về Etou hoạt động hết công suất. Hắn có bản lĩnh một mỏ đấu lại hai mồm sao? Thật không ngờ! Nhưng đến cùng là cái quái quỷ gì trên thế giới này khiến bọn họ phải lôi ra tranh cãi giữa lúc thiên hạ đang choảng nhau chí chết này vậy chứ!
Tên “nấm lùn” thì hành tung ma không biết quỷ thần không hay, một hơi lặn mất tăm khiến cho đấu thủ của hắn là anh chàng nam tính cùng với thanh đao răng cưa khủng khiếp lúng túng chạy tìm khiếm khắp nơi. Thỉnh thoảng hình dáng tên “nấm lùn” chợt lóe chỗ này một chút, chỗ kia một chút, vô tình làm đối thủ của hắn chính thức biến thành tên ngốc hết đuổi sang phải lại ngoặt sang trái, đôi khi còn không biết xấu hổ mà xấn xổ chen ngang vào trận đấu của những cặp khác.
Tuy nhiên, tất cả vẫn không thú vị bằng những gì mà tên ma đói và gã sơn tặc đang cật lực thể hiện. Cặp này không hề chạy loạn, bắng nhắng hay cãi cọ ỏm tỏi, xứng đáng được bình chọn là cặp đấu có tinh thần chém giết “nghiêm túc” nhất. Nghiêm túc đến mức làm cho người ta phát chán. Cứ một nhát tên sơn tặc chém xuống, bộ xương ốm đói của gã kia lại lắt léo lách qua một bên, lưỡi dao đi chệch vài phân rồi lia vào cái áo rộng thùng thình, nhưng tuyệt đối không làm tổn thương tí cọng tóc nào của gã. Tuy nhiên, cứ mỗi lần như vậy là mỗi lần cái áo tả tơi vá chằng vá đụp lại rơi mất một mảnh, chẳng biết đến cuối cùng sẽ còn sót lại cái gì! Bản thân tên ma đói không di chuyển nhiều, đơn giản chỉ là né đòn một cách cực kì điêu luyện, chính vì thế mà trông hắn ta cứ như một vũ nữ samba múa thoát y mặc dù khán giả có trông vào thì chỉ cảm thấy muốn ói chứ chẳng kích thích được bộ vị nào!
Peony, người giám sát và cũng là nhân vật duy nhất đứng ngoài trận đấu, cô ta nằm dài lười biếng trên không trung ngay bên cạnh cái đồng hồ cát khổng lồ, ung dung quan sát trận đấu diễn ra bên dưới.
Thực sự thì tôi không quan tâm đến trận đấu này lắm. Không quan tâm không có nghĩa là chán ghét hoặc né tránh. Không hứng thú. Không tò mò. Không sợ hãi. Không kích thích. Bạo lực cũng giống như bữa cơm gia đình, có thể thỉnh thoảng thay thế nhưng không thể thiếu. Cho dù có nỗ lực giải quyết vấn đề trong hòa bình đến đâu chăng nữa, cuối cùng vẫn phải dùng đến nó để chấm dứt vấn đề.
Đảo mắt khắp nơi một hồi, tôi quyết định “dừng chân” tại nơi quái gà đang “đậu”. Nó vẫn đứng đó, đúng vào chỗ mà tôi đã chỉ định ban nãy, nhưng bộ dáng cứ nhấp nhổm không yên. Lớp đất bến dưới đã bị nó bới tung lên, tơi xốp đến độ có thể tiến hành gieo hạt được rồi. Khi nhận ra mình bị quan sát, hai con mắt đỏ rực đột ngột nhìn thẳng vào tôi…lấp lóe! Trong tôi bùng lên một khao khát muốn được…chạy nhảy, chạy đến nơi nào cũng không thành vấn đề, chỉ cần không phải đứng loay hoay ở cái chỗ chết tiệt này như một con diều hâu sa cơ thất thế lạc khỏi bầu trời.
Chí ít thì cũng nên vận động chân một chút, chạy một vài vòng quanh đây thì sao? Thế nào là cảm giác toàn thân vụt lên phía trước, hai bàn chân chạm phớt vào cỏ và ngửi hương thơm theo gió lùa thẳng vào mũi mình!? Tôi muốn chạy, lòng bàn chân ngứa ngáy chỉ muốn cắm đầu mà chạy một mạch không thôi. Tôi lơ đãng hướng về phía bãi cỏ xa xa…
Ế, khoan đã, đây không phải là suy nghĩ của mình!
Tôi kinh ngạc nhìn Lechebanzai. Chắc chắn nó là nguyên nhân, ngoài ra không tìm được bất cứ lý do bào chữa nào hết. Tôi đâu có điên mà đòi chạy lung tung khắp bãi cỏ thênh thang này, chính là Lechebanzai muốn thế. Bằng cách nào đó, Lechebanzai đã đưa tâm tư nguyện vọng của nó vào đầu tôi cứ như thể chính tôi mới là chủ nhân của mớ “sáng kiến” không thể vớ vẩn hơn ấy? Nghĩ kỹ một chút, tôi không tránh khỏi bực mình.
Chạy chi cho mệt người, đổ mồ hôi, bốc mùi hết bộ váy đẹp đẽ này! Muốn tập thể dục thì sáng sẽ tập, trang điểm đẹp thế này thì tuyệt đối không được làm nó lem luốc, vậy là có tội. Ế, hình như có ai vừa nhắc đến chiếc váy cưới hôm ấy!? Không phải thế, bộ váy đó là của nợ, vứt đi thì chỉ có thoải mái chứ chẳng hối tiếc gì, trong khi tôi lại rất thích bộ váy đỏ lấp lánh đẹp đến mê hồn này…
Lechebanzai thôi không bới đống đất dưới chân nữa, nó nhìn tôi với đôi mắt hậm hực. Ắt là nó đang đánh đồng tôi với một tên phản bội lý tưởng cao cả.
Dường như đọc được suy nghĩ của tôi, nó lập tức xoay mỏ đi chỗ khác, đồng thời xoay nguyên cái đuôi vĩ đại của nó về hướng tôi rồi tiếp tục cào xới. Mỗi lần như thế, hai cái cánh khổng lồ cứ cọ quẹt vào lớp lông dày bên dưới, tạo nên thứ âm thanh loạt xoạt đến bực mình.
Cánh! Một một ý tưởng tuyệt vời, nếu không chạy thì có thể bay vậy! Lechebanzai có thể bay không nhỉ? Trong đầu tôi bỗng hiện lên một khu rừng bạt ngàn với rất nhiều cây cối xanh um tùm, những thân cổ thụ rất to vài chục người vòng tay ôm không xuể. Tôi có thể bay vụt lên thật nhanh, thật cao, từ hào là mình đã có thể vượt qua khỏi những ngọn cây cao nhất. Từ trên đấy nhìn xuống sẽ thấy một con suối nước trong vắt lững lờ ngoằn ngèo xuyên qua cánh rừng, rồi một dòng thác đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh, chỗ này sao mà quen quen…đúng rồi, chính là dòng thác nơi mình bị con ngựa điên đó dồn đến đường cùng, phải liều mạng nhảy xuống! Hé hé, đó là lúc trước, giờ thì mình đã có thể tự do bay lượn khắp nơi, con ngựa đó thật không đáng để vào mắt!
Đang dương dương tự đắc về tài năng bay lượn bẩm sinh của mình, một lần nữa tôi bỗng phát hiện ra đây đâu phải là suy nghĩ của Skye, không biết từ bao giờ nó đã là tư tưởng của Lechebanzai. Chỉ có nó mới bay vù vù qua những ngọn cây rồi truyền kí ức đến tôi. Thật rõ ràng, Lechebanzai muốn bay và hiện tại nó đang ra sức dụ khị tôi thực hiện mong ước của nó. Nhìn hai cái cánh gà liên tục quạt không ngừng kia là đủ hiểu.
Tôi muốn bay. Không phải, là Lechebanzai muốn bay! Tự do nằm ở bầu trời trên kia. Ừm, bay thì tuyệt thật! Không, là nó nghĩ như thế, hay là mình nhỉ? Tôi điên mất, hai luồng tư tưởng vỗn dĩ hòa làm một không cách nào phân biệt rạch ròi được.
Vừa hồi hộp với phát hiện lạ lùng này, tôi vừa thận trọng liếc nhìn sang Perác, hắn đang mân mê cái bím tóc say sưa đến độ chẳng để ý gì xung quanh. Tysonk thì đang ngồi bứt cỏ khá gần đấy, nó thì ngược lại, hầu như không rời mắt khỏi tôi dù chỉ một phút. Khi thấy tôi chăm chú nhìn mình, cái đầu lâu của nó ngóc lên, giật ra khỏi đốt xương sống trên cùng thêm vài cm.
Phía xa xa bỗng vang lên một tiếng reo hứng phấn. Tôi tò mò hướng sự chú ý về bãi đấu, nơi có chiếc lồng lấp lánh ánh vàng. Một cây kẹo to kềnh càng (có lẽ là từ trên trời rơi xuống) đang nằm trơ trọi giữa bãi đấu từ lúc nào, bên cạnh là tên ngậm kẹo nhảy nhót lung tung, hai tay vung vẩy trên đầu, bộ dáng vô cùng đắc ý. Quan sát một chút, không khó để nhận ra sự vắng mặt của “con chó”, chẳng phải mới ban nãy hắn còn bám sát gót tên ngậm kẹo này sao! Ngần ngừ một chút, tôi quay sang hỏi Perác.
-Hắn ta bị sao vậy?
Perác lúc này mới ngẩng đầu lên, quan sát trận đấu một chút rồi lạnh lùng đáp:
-Ken thắng rồi.
Hóa ra tên ngậm kẹo gọi là Ken. Trên chiếc áo bị cào nhiều vết te tua của hắn, tôi thậm chí còn nhìn thấy vô số mảng máu đỏ loang lổ. Đúng vào lúc Perác trả lời, hắn thôi nhảy nhót mà tiến thẳng tới chỗ cây kẹo, thân kẹo có hai vòng xoáy đen và trắng đan xen vào nhau. Chỉ bằng một cái nhấc tay nhẹ nhàng hắn đã nâng bổng thanh kẹo khổng lồ lên như thể nó chỉ là một…thanh kẹo bình thường! Tôi cười khổ, chẳng lẽ ở đây ai cũng sở hữu một sức mạnh siêu nhiên như thế sao? Nếu thế thì bản thân mình có khác gì cừu non lọt vào ổ phục kích của bầy sói, biết chạy đằng nào đây?!
Một lớp dịch thể bám dính vào bề mặt bên dưới của thanh kẹo và kéo sợi cho đến khi hắn một tay gạt phứt đám lầy nhầy đó sang chỗ khác. Suýt chút nữa tôi đã nôn thốc ra khi nhận ra đống trắng trắng đỏ đỏ đó là gì. Điều này đã giải thích cho câu hỏi ban nãy của tôi. “Con chó” không chạy đi đâu cả, đống nội tạng bẹp dúm này chính là hắn!
Tôi lảo đảo đứng dậy, lắc đầu để tống khứ cảnh tượng kinh hoàng này ra khỏi đầu mình. Tên Ken hất thanh kẹo đen trắng xoay một vòng trong không trung, rồi đột nhiên nó…biến mất. Không, không phải nó biến mất mà là bị thu nhỏ lại (đúng vậy, tôi thở dài, nó tự động thu nhỏ lại!), và hiện giờ hắn đang đắc ý phe phẩy thanh kẹo trong tay. Tôi trợn trừng nhìn hắn phủi phủi vài cái rồi tiếp tục…cho vào miệng ngậm. Trên lưỡi tôi bất giác lại cảm nhận được vị mặn đặc trưng của máu.
Lúc này tôi chẳng còn chút hứng thú theo dõi trận đấu này nữa. Mặc dù hơi đói, nhưng sau khi chứng kiến cảnh máu me vừa rồi thì cũng chẳng còn bụng dạ nào thiết tha gì đến chuyện ăn uống nữa. Mà kể cũng lạ, từ lúc đi lạc đến nơi này tôi toàn ăn trái cây, chưa được một bữa nào ra hồn cả, khó trách lúc nào cũng có cảm giác đói khát.
-Ngươi đi đâu? – Perác gọi giật lại.
-Mặc xác ta.
Từ lúc nào mà đi đâu tôi cũng phải thưa trình rồi đợi xét duyệt thế này?
-Etou giao ngươi cho ta, mà hắn đã bảo ngươi phải ở lại đây thì ngươi không được đi đâu hết.
Tôi quay phắt lại nhìn thẳng vào mặt hắn, cảm nhận được hơi nóng từ trong tâm khảm thông qua cổ đang bốc lên hừng hực.
-Ồ, ta không biết đấy, hắn có quyền đó sao?
-Dĩ nhiên là có. Hắn là chủ nhân của ngươi.
Perác bình thản trả lời. Phía bên kia, Tysonk đứng dậy. Dù không nhìn thấy nhưng tôi biết Lechebanzai đang từng bước rút gọn dần khoảng cách đến chỗ tôi. Nếu tôi có thể cảm nhận thấy giao động tâm lý của nó, bằng cách nào đó, thì hẳn nó cũng đang thống khổ với ngọn lửa giận dữ như tôi lúc này. Cơn giận được nhân đôi, nó và tôi, mỗi bên được san sẻ một nửa.
-Vậy ngươi nói thử xem, nếu ta cứ tiếp tục không làm theo lời hắn thì hậu quả sẽ như thế nào?
Tôi nheo mắt hỏi lại, hơi nước trong người giảm đột ngột. Lúc này mà được dần cho cái gã mặt trắng này một trận thì còn gì bằng. Nhưng vì đối thủ là con yêu quái nhiều tay này thì…nhịn vẫn hơn. Perác ngẩng ra một hồi, rồi hắn cũng phát âm thành chữ.
-Hậu quả sẽ…thảm lắm!
Hắn trả lời cùng với một cái rùng mình, từ đó có thể hiểu từ “thảm” ở đây có “chất” và “lượng” như thế nào. Nhìn bộ dạng của hắn, bất giác tôi cảm thấy buồn cười, cơn giận trong phút chốc cũng lặn mất tăm.
-Được rồi, ta chỉ vào trong đó kiếm chút gì để ăn thôi. Ngươi nghĩ ta có thể trốn thoát khỏi nơi này sao?
Câu trả lời tất nhiên là không, trừ phi tôi có thể khám phá được phương pháp biến mất ngay tại chỗ như đám quái vật này vậy. Tôi nhúng vai, tạm thời bỏ cuộc. Tuy nhiên, phía bên Lechebanzai dường như hạ hỏa không nhanh đến vậy. Nó đang thận trọng bước tới, chiếc cổ dài sà xuống chĩa thẳng vào Perác, hai con ngươi lừ lừ lóe đỏ. Bỗng nhiên cơn giận lại khơi dậy trong tôi, như thể dung nham một lần nữa trào ngược từ nó sang tôi cho cân bằng. Ngay vào lúc nó di chuyển đuôi sang trái, tôi đã biết nó định làm gì.
-Lechebanzai, không phải thế!
Tôi gọi lớn, nhào người sang một bên, vốn dĩ định ngăn cản Lechebanzai nhưng thành ra vô tình giúp nó một tay tấn công Perác. Không còn kịp nữa, sau một tiếng quác cao vút (chắc hẳn là một nàng gà rồi đây), Lechebanzai quất mạnh cái đuôi gai kinh khủng của nó thẳng vào giữa lưng Perác. Đáng lý ra hắn đã có thể né tránh được cú đột kích bất ngờ này, nhưng đúng lúc đó tôi lại xông tới. Đoán thấy tình hình không tốt, hắn đột ngột chuyển hướng, dùng thân người chắn ngang trước mặt tôi rồi thẳng tay ném tôi ra xa mấy chục thước. Có vẻ như đã khá quen với màn bị ném văng lông lốc này rồi nên phản xạ của tôi không tồi chút nào, chỉ lăn vài vòng là bò dậy được ngay, thần kinh tuy bị chấn động một chút nhưng thân thể hoàn toàn bình yên vô sự. Tiếng xương gãy vụn vang lên, vải bị xé toạc, tôi ngẩng lên và nhìn thấy Perác…không ổn rồi!
Hắn ngã trên cỏ cách hai chân của con quái gà không xa, tấm lưng trắng bắt đầu ứ máu. May mắn là hắn không hứng trọn chiếc đuôi của Lechebanzai, chỉ là né sượt nó trong gang tấc, nếu không thì sự tình còn kinh khủng hơn bây giờ nhiều. Tysonk xuất hiện, đứng án ngữ giữa tôi với phần “đấu trường” còn lại.
-Đừng!
Tôi hét lên khi Lechebanzai xông tới cắm nguyên cái mỏ cứng dọa người của nó xuống Perác. Cũng là hắn ta phản ứng mau lẹ, kịp thời lăn sang một bên rồi trong tíc tắc rướn người, thêm hai cánh tay nữa mọc ra tức thì tóm chặt lấy cẳng chân đen đúa của con gà quái. Một tiếng ầm rung chuyển mặt đất khi Lechebanzai bị giữ chân mất đà ngã xuống, hai cánh của nó quạt như điên làm khói bụi bay mịt mờ. Phía đó chỉ còn loáng thoáng nhận ra một khối đen kịt khổng lồ là con quái gà và một bóng trắng lúc ẩn lúc hiện.
Dĩ nhiên tôi biết đây là cuộc chiến của những tên quái vật phi thường, hạng cắc ké như mình ngàn vạn lần không nên can hệ vào. Nhưng…tâm trí tôi dường như không trọn vẹn là của tôi nữa, hành động điên rồ cứ nhè thế mà xông vào đúng vào lúc này.
-Tránh ra Tysonk!
Một chân co lên đạp văng bộ xương áng trước mặt sang một bên, tôi gào lên, cảm nhận được dòng máu nổi loạn của Lechebanzai trong mình. Nó đáng lẽ không nên như thế! Chuyện này rất…tệ hại!
-Dừng lại, Lechebanzai!
Vừa mở miệng ra, một đống cát lẫn cỏ chui tọt vào miệng tôi. Vừa phun phèo phèo, tôi vừa căng mắt nhìn xuyên qua biển cát bụi bay mịt mù, thật khó mà phân biệt tình huống như thế nào. Một bàn tay lạnh ngắt chộp cứng lấy cổ tay tôi, nhưng tôi mặc kệ, vùng một cái thật mạnh, cánh tay vẫn còn nắm chặt đó nhưng tôi có thể tự do di chuyển đến trước. Là Tysonk?
-Ngươi điên rồi hả, biến ra chỗ khác đứng!
Perác la to, một chân hắn còn kẹt bên dưới con quái gà. Ừ, điên rồi đây, tôi cáu kỉnh gần như là nín thở bươn bả xông vào bãi chiến trường thứ hai này.
- TYSONK! COI CHỪNG!
Lại là tiếng gào của Perác. Làn ảnh đen chợt thoáng qua đầu, tôi nhanh cắt hụp xuống né tránh đôi cánh loạn xạ của Lechebanzai trong lúc cố tìm kiếm Perác giữa một mớ loạn ngầu nào lông nào móng. Vào lúc cánh của con quái gà sượt qua, tôi nghe thấy tiếng gãy vỡ răng rắc. Quay đầu lại vừa kịp lúc thấy nhiều mảnh xương trắng bị ngiến vụn cách đó không xa, tôi ho sặc sụa, trong lòng dấy lên cảm giác có lỗi với Tysonk.
Nhưng chưa kịp định thần lại thì một cái mỏ quặp đã bất ngờ xông tới, kẹp nhanh vào bụng tôi và…hất lên. Trong một tíc tắc, tôi cảm giác được mình đang xoay liên tiếp ba bốn vòng giữa không trung, hai con mắt đỏ phừng phừng của Lechebanzai làm thành một hình tròn chuyển động không ngừng. Quang cảnh thảo nguyên mênh mông thu vào tầm mắt từ một độ cao chóng mặt. Tôi lập tức nhìn xuống và nhận ra dưới chân mình toàn là một màu đen óng ả, lông vũ bay phấp phới. Hai cánh của con quái gà điên cuồng quạt liên hồi. Bay…?!!!
Chỉ trong vòng vỏn vẹn một giây ngắn ngủi đó mà…
Perác bị chân gà đá một cú văng ra xa cả bảy tám mét, hiện đang lồm cồm bò dậy.
Tysonk thì ở đâu đó đằng kia, từng mẫu xương của nó văng rải rác khắp nơi, đống xâu chuỗi đá quí cũng theo đó mà rơi rớt bốn phương tám hướng.
Bản thân tôi thì đang đứng lêu ngêu ngất ngểu trên lên đỉnh đầu của con quái gà Lechebanzai.
Chưa mừng vì mình đã hạ cánh an toàn xuống đầu của Lechebanzai, phải nói là một cú xoay vòng tiếp đất hoàn hảo chứ chẳng chơi, nó đột ngột xoay đầu về hướng Perác. Mặt phẳng dưới chân chuyển động mạnh, tôi la hoảng lên nhưng đã quá muộn. Tôi mất thăng bằng, loạng choạng rồi ngã thẳng xuống mặt đất bên dưới. Thề với đống xương đáng thương của Tysonk, từ đầu con quái gà mà lộn cổ xuống đất chắc chắn là xong đời rồi, không gãy cổ thì cũng bể phổi, không bể phổi thì cũng tàn tật suốt đời.
ÁÁÁÁÁ…..
Trong phút chốc, toàn bộ thảo nguyên chỉ có duy nhất tiếng hét của tôi là tâm điểm chú ý hấp dẫn nhất.
-Khốn khiếp!
Perác lại văng tục, cả người biến thành một làn ảnh màu trắng. Cổ áo tôi bị ai đó túm giật lên, tôi thở phào khi Perác tóm được mình không mấy khó khăn, hãy còn một mét nữa mới tới đất. Xem như hắn nhanh chân lẹ tay, nếu không thì phen này mình thảm rồi.
-Ta cảnh cáo ngươi, giờ thì đứng yên ở đây!
Hắn nói rồi phóng người bay thẳng đến chỗ của Lechebanzai, từ trên thân người hắn xuất hiện thêm nhiều cánh tay mới.
Đột nhiên, mọi thứ trở nên rõ ràng, cứ như tôi có thể nhìn bằng đôi mắt của Lechebanzai, tôi cảm nhận được Perác đang bám chặt vào cổ mình. Không, là cổ con gà quái! Khi đã xác định được vị trí của hắn, tim tôi ngừng đập, ngay lập tức tôi nhận ra hắn định làm gì.
-NGỪNG TAY…Perác, ngừng tay…!
Một lần nữa, tôi hét lên khi nhìn thấy những bàn tay lạnh băng của hắn vòng chặt cổ Lechebanzai như chân rết. Chẳng biết sức mạnh từ đâu ra, tôi ba chân bốn cẳng leo lên và chỉ vài giây sau đó đã thấy mình xuất hiện ngất ngưởng trên thân con quái gà. Không để phí một giây nào, tôi nhào người vòng tay tóm chặt lấy Perác từ phía sau. Nếu không phải đã từng chứng kiến hắn vất Lechebanzai sang một bên như cái bị rác, tôi còn nghĩ rằng hắn chỉ đơn thuần là bám vào cái cổ to đùng ấy để khỏi bị ngã. Nhưng giờ thì ý định của hắn quá lộ liễu. Hắn định bẻ cổ con quái gà! Đánh chết tôi cũng không cho hắn làm thế. Dù thế nào thì…thế nào thì Lechebanzai là của tôi.
Tôi không biết Perác gầm gừ điều gì trong cổ họng, dĩ nhiên chẳng tốt lành gì. Chẳng còn sự lựa chọn nào, tôi ra lệnh cho Lechebanzai hất cả hai chúng tôi xuống đất, Perác là quái vật, chắc chắn tôi không thể khống chế hắn thêm một giây nào nữa hết. Lechebanzai cũng không ngần ngại mà hung hăng lắc mình một cái thật mạnh, tôi bất lực chờ đợi một cú rơi tự do. Tôi cắn môi đến chảy máu trong lúc rơi xuống, cuối cùng mình lại vì một con gà mà tổn thương đến thân thể đáng giá ngàn vàng này! Thật là không đáng mà!
Nói thì chậm rãi, nhưng sự thật tất cả những hành động trên đều xảy ra rất nhanh, cơ hồ như khi chiếc mỏ nhọn của Lechebanzai vừa mới mổ xuống là tôi đã thấy bản thân mình leo tót lên người nó để rồi rớt “bịch” xuống đất. Perác đã dùng thân mình làm đệm, không để tôi bị chút thương tổn khi cả hai chạm đất. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà khi tiếp đất, bản thân tôi bị động tách ra rồi lăn sát vào chân của con gà quái hung hăng này. Hành động của hắn làm tôi ngỡ ngàng trong chốc lát, nhưng đúng lúc Lechebanzai đột ngột giơ cao chân của nó lên nên tôi hoảng hồn hoảng vía, mọi suy nghĩ trong khoảnh khắc bị thổi bay sạch sẽ. Chỉ cần nó hạ chân xuống, kết cục của tôi sẽ chẳng khác gì “con chó” dưới thanh kẹo của Ken.
Một cơn gió lướt qua, tôi nhận ra mình bị ai đó kéo mạnh sang một bên. Khi nhìn lại, tôi thấy Lechebanzai nằm cách mình hai mét, một cánh tôi đang kẹt giữa những cánh tay khác của Perác. Chúng tôi đã nằm trong phạm vi an toàn, nhưng hắn thì không ngồi dậy nổi nữa, nếu không thì cũng bán mạng tránh thoát khỏi phạm vi ảnh hưởng của con gà quái.
Tôi run rẩy cầu khẩn. Etou sẽ giết tôi mất nếu nó cứ nổi điên như thế. Nó muốn bay, nhưng hành động của Perác lại khiến nó hiểu lầm là đang ngăn cản tôi thực hiện mong muốn của nó, rồi lại bị cơn giận của tôi tác động mạnh nên Lechebanzai nhất thời mất kiểm soát, nó chỉ muốn giết chết Perác, giải thoát cho tôi và nó. Giờ thì con quái gà đang từng chút một lấy lại quyền kiểm soát thân thể, thú tính cũng bắt đầu giảm bớt.
Nhưng tai họa đã chịu buông tha tôi đâu! Một giọng nói mang theo hơi lạnh từ dưới địa ngục bất ngờ len lỏi vào trong không khí, đóng băng hết mọi thứ hiện diện xung quanh tôi cả chục mét.
-Hình như ngươi không hiểu ta nói gì nhỉ?
Tôi ngẩng lên, nhìn thấy Etou đang lửng lơ giữa trời, tên hai đầu bị hắn hai tay vòng qua cổ kẹp cứng bên cạnh. Đôi mắt đen u ám, mái tóc tua tủa đã chuyển sang màu đỏ gạch từ lúc nào. Nhìn hắn lúc này mà nói hắn đang muốn giết người thì cũng là thừa. Sự thật chính xác là vậy.
Rắc.
Một cái đầu bị Etou dùng tay bứt gọn như người ta ngắt một cành hoa. Hắn điên tiết ném mạnh cái đầu xuống đất, nó lăn lông lốc đến dưới chân Perác thì ngừng lại. Máu từ cái cổ trống hoác phún lên ào ạt, làm thành một cơn mưa ấm nóng rợn người. Cái đầu còn lại sau khi biết chuyện gì đã xảy ra liền gào thét lên kinh khủng, cật lực khua khoắng chân tay loạn xạ, sống chết tấn công vào thân người vốn dĩ đã bị máu thấm ướt từ đầu đến chân và trở thành quỷ khát máu. Lại thêm một tiếng gãy gọn khô khốc vang lên. Tôi nhắm mắt lại không ngẩng đầu lên nữa, cảm nhận được sự im lặng chết chóc, từng giọt từng giọt mưa máu nóng hổi chạm vào da thịt mình.
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu, ngắn chỉ vài giây, dài đến vô tận, tôi mở mắt ra đã thấy đôi giày cỏ màu xanh thô ráp xuất hiện trên mặt đất, ngay trong tầm mắt. Không né tránh được nữa, tôi loạng choạng đứng dậy, nhìn vào đôi mắt màu đen với ba dòng xoáy không ngừng cuộn tròn. Tim tôi như ngừng đập, hắn khiến tôi đến cả thở cũng không dám, sợ rằng như thế thì quá ầm ĩ, biết đâu sẽ đánh thức thứ gì đó cực kì kinh khủng bên trong hắn tỉnh dậy. Lúc này, chỉ còn nhịp đập liên hồi của trái tim minh chứng rằng tôi vẫn còn đó, chưa bị đôi mắt quỷ ám của hắn tước mất sự sống cuối cùng.
Đôi môi như có ma lực hút lấy tâm trí tôi, chúng cử động chậm rãi, nguy hiểm đến mị người. Toàn thân hắn tỏa ra một làn khói xám đen mỏng manh, chẳng biết đó là thật hay do tôi tưởng tượng mà ra.
-Ai cho phép ngươi không làm theo lời của ta? Ai cho phép ngươi tự làm tổn thương mình? Ngươi đã hỏi qua ta tiếng nào chưa?
Từng lời của hắn bật ra làm nhiệt độ xung quanh giảm xuống theo cấp số nhân. Có khi nào hắn không kiềm chế được bứt luôn cái đầu của mình không? Tôi càng nghĩ càng co rúm người lại.
-KHỐN KHIẾP!
Tôi giật bắn, trông thấy Etou điên tiết bật ra một câu chửi rồi đột nhiên sấn tới, hai bàn tay mở rộng ra. Tôi hoảng hốt nhắm tịt mắt lại. Hình ảnh cái cổ của tên hai đầu vẫn còn phun máu cùng với cái xác co giật liên hồi theo bóng tối xộc vào tâm trí tôi.
Mùi máu theo gió tanh nồng.
Hai cánh tay tôi bị ép chặt vào, mũi gần như ép vào một vật phẳng ấm áp. Máu làm thành khoảng cách trơn tuột cuối cùng giữa hai lớp da của hắn và của tôi. Thật chỉ muốn vùi đầu thật sâu để ngủ thiếp đi.
Tôi mở mắt ra và nhận ra mình đang lọt thỏm trong vòng tay ôm xiết của hắn! Đầu óc dần trở nên trống rỗng, mụ mị. Tại sao tôi lại tìm thấy sự ấm áp trong vòng tay của một kẻ vừa giết người? Hay đơn giản đó không phải là sự ấm áp như tôi tưởng tượng, chỉ là sự gặp nhau vô tình của hai luồng khí tức quen thuộc thuộc về hai kẻ có bản chất tương đồng nhau mà thôi? Hắn đứng dậy, thân mình tôi cũng nhẹ bổng lên theo hắn, hai chân đung đưa bất lực cách mặt đất vài phân. Từ chỗ bàn tay hắn chạm vào hông, tôi tưởng như nơi đó đang bốc cháy.
Etou ôm chặt tôi rồi xoay người trên không, chúng tôi đối diện tới “bãi chiến trường” mà Lechebanzai đã hào phóng tạo dựng chỉ trong chốc lát. Nạn nhân đầu tiên là Perác, kẻ vẫn đang nén đau đứng dậy, vải và máu thịt hòa lẫn vào nhau phía sau lưng hắn. Vết thương gây ra bởi đuôi của con quái gà xem ra không nhẹ.
-Giao Skye cho cậu mà cậu để cô ấy thành ra thế này đó hả?
Giọng nói giận dữ của Etou nghe từ cự ly gần thế này thật đáng sợ, tôi cố dằn ý muốn hèn nhát bỏ trốn xuống để đẩy mình đối diện với hoàn cảnh trước mắt. Năm từ sau đây phải nói là vốn liếng cuối cùng lòng dũng cảm mà tôi có thể gom góp được.
-Không phải lỗi của hắn.
Điều này dường như nằm ngoài dự liệu của Perác, cứ nhìn cái miệng há hốc kia thì biết. Tôi hít một hơi thật sâu, nói gì thì nói, Perác không gây ra sự thể lần này, đó là sự thật. Lechebanzai bị kích động là do tôi, chỉ là một sự hiểu lầm. Bản thân Perác thật khó ưa, nhưng tôi cũng không hèn mọn đến độ đổ hết tội lỗi lên đầu hắn.
-Ta còn chưa xử đến ngươi, im lặng đi! – Etou gằn giọng.
-Ta nói lại một lần nữa, đấy không phải là lỗi của hắn. Ngươi muốn xử thế nào là việc của ngươi, hắn bị thương là từ ta mà ra, nhưng không có nghĩa là ta sẽ chịu trách nhiệm về phần của hắn.
Lỗi của tôi thì đã sao chứ. Chỉ cần không đổ lỗi cho người khác đã là thiện lương lắm rồi, còn muốn bắt tôi “đền bù” á, đừng có mơ! Phải nói rõ để hắn khỏi phải hiểu lầm tôi đang nhận trách nhiệm vào mình.
Nhìn thấy hai tên con trai không ngừng nhìn chăm chăm vào mình, trên mặt họ hiện lên rõ ràng bốn chữ “lý nào là vậy!” thì dù mặt dày đến mấy cũng phải thấy mất tự nhiên. Tôi tự động quay mặt sang chỗ khác, chuyển đối tượng của đôi mắt sang con quái gà, nguyên nhân không thể chối cãi của màn lộn xộn này. Lechebanzai đã đứng dậy được, nó đã trấn tĩnh được sau cơn kích động vừa rồi. Giờ thì nó cũng như tôi, ngó lơ đãng khắp nơi như thể tất cả những chuyện này chẳng liên quan gì tới mình. Tôi tự hỏi rằng thái độ này là do tôi ảnh hưởng nó hay ngược lại! Tôi thở dài, miễn nó không sao là được rồi. Ban nãy đúng là làm tôi lo đến rớt tim đi được, cứ tưởng Perác sẽ xuống tay với nó.
Tiếng phân trần của Perác lọt vào tai tôi.
-Tớ sẽ không bao giờ nhận giữ quí cô này nữa, từ giờ cậu đừng có mở miệng mà năn nỉ tớ thêm một lần nào hết.
-Còn dám nhờ cậu á!!!
Etou hướng thân người tôi ra trước, hành động bất ngờ này làm tôi chơi với, năm ngón tay cào một phát vào má hắn để lại năm lằn đỏ. Đây đã là lần thứ hai tôi quào hắn, vết cũ chưa phai vết mới đã bồi vào. May mắn là vấn đề hắn quan tâm không nằm ở đó! Hắn một tay vẫn giữ chặt lấy tôi như trước, tay còn lại chỉ trỏ loạn xạ hết chỗ này đến chỗ kia.
-Nhìn đi, cậu có thấy vết trầy này không, chỗ này còn bị u một cục nữa…Á, GÃY RỒI!!!
Etou ré lên một tiếng kinh hoàng khi nhìn xuống bàn tay tôi làm tôi giật thót cả mình. Tôi lật đật giơ cánh tay lên xăm soi, chẳng lẽ bị cụt mất một ngón mà mình không hề hay biết?! Etou nói mà như phát khóc.
-Hai cái móng bị gãy rồi. Nhìn coi, lớp sơn đỏ cũng trầy hết rồi nè, cậu có biết là tớ phải tốn bao nhiêu công sức mới sơn được bộ móng tuyệt đẹp này không?
Tôi ngẩn ngơ. Perác ngẩn ngơ. Tất cả đều đồng loạt ngẩn ngơ sau câu trách móc đầy “phẫn uất” của hắn.
Etou kéo tôi lại, ôm chặt như một đứa trẻ vừa phát hiện hình nộm khủng long Barney trong siêu thị. Giọng hắn hạ thấp xuống thành tiếng sói gầm gè phẫn nộ.
-Tớ còn dám nhờ cậu lần thứ hai sao?
Perác gân cổ lên cãi lại. Cay cú thì chỉ một nhưng uất ức thì lên tới chín phần.
-Cậu chỉ biết nói thế thôi á?
-Có dị nghị gì hả?
-Tớ bị cào rách cả lưng, máu dính đầy tóc mà sao chẳng thấy cậu quan tâm tiếng nào vậy! So với tớ, vài vết trầy xước kia có đáng nói tới không?
Etou đốp chát lại liền.
-Ai bảo cậu là một tên bất tử khốn khiếp, có bản lĩnh thì tạo ra vài quả trứng cho tớ xem thử! Cậu có bị chặt thành tám mươi tám khúc cũng chẳng liên quan gì đến tớ. Nhưng Skye thì khác, đây là phụ nữ của tớ, một phụ nữ tự nhiên đàng hoàng, ai mà đụng đến móng tay của cô ấy thì tớ xẻ nhỏ kẻ ấy ra cho Chimera nuốt không chừa một mống.
-Tớ đã dặn cô ấy đừng có làm gì đụng chạm đến con qoop kia, nhưng có ai thèm nghe đâu! Đang yên đang lành tự dưng đòi quay trở vô lâu đài, rồi chẳng hiểu sao con qoop côn đồ kia lại xông tới, một đuôi của nó đập tớ suýt chút nữa cắm đầu xuống đất! Tysonk cố ngăn không cho cô ta đi tìm đường chết rồi đấy nhé, nhưng cậu hỏi xem cô ta đã làm gì…liều mạng một cách ngu ngốc!!!
Đến lúc này tôi mới nhớ đến Tysonk, nhóc xương xẩu ấy đâu rồi nhỉ?
-Tysonk không sao chứ? – Tôi hỏi xen vào.
-Không sao, đang ngồi xếp xương lại ở đằng kia kìa!
Perác hằn học trả lời, không thèm liếc nhìn tôi một cái. Nhìn theo hướng chỉ của Perác, cuối cùng tôi cũng trông thấy một đống xương trắng đang chuyển động qua lại. Đúng như hắn nói, từng cây xương đang ráp lại với nhau như có phép màu, một nửa người của Tysonk đã gần hoàn thành. Xem ra tên quản gia này dù có bị đánh cho nát bét ra thành bột thì nó cũng sẽ tự lắp ráp lại được cho mà xem. Mình đã lo xa rồi, mới lúc nãy con tưởng đâu nó tiêu tùng rồi chứ! Nhưng nói gì thì nói, nó vốn là một bộ xương nên chắc không thể chết thêm một lần nữa đâu nhỉ?!
Perác hừ một tiếng, lẩm bẩm cái gì đó trong miệng rồi biến mất. Trước khi đi, hắn còn ném cho Lechebanzai một cái nhìn khó hiểu, tuy nhiên, tôi ngợ ngợ phần lớn ý nghĩa của cái nhìn đó là sự ngưỡng mộ. Về phần tôi, sau khi nghe “bản tuyên ngôn chủ quyền” của Etou thì khốn khổ không thôi, đúng là một tên hôn quân độc tài chuyên chế đáng bị treo cổ ngàn vạn lần. Xem ra, muốn đoạt lại “tôi” trong tay hắn chẳng dễ dàng chút nào.
Lechebanzai thừa dịp Etou đấu khẩu với Perác đã…bỏ đi mất tiêu. Tìm mãi mới thấy nó bé bằng túp lều cắm trại ở tít đằng kia, xem ra nó hoàn toàn mặc kệ tôi giẫy dụa trong móng vuốt của gã Etou này. Tôi nghiến răng tức giận, vậy mà mình còn có ý định bao che cho nó trước mặt tên đao phủ vặn đầu người trong nháy mắt này nữa chứ! Nhưng ngoài việc trừng trừng nhìn nó ra tôi còn có thể làm gì khác? Nói đến nghĩa khí thì tôi chẳng có tư cách ưỡn ngực lên dạy đời nó được rồi.
-Giờ thì ngươi buông ta ra được chưa?
-Không buông.
-Ngươi định ôm tới bao giờ?
-Mãi mãi.
-Nhưng ta không muốn…thật khó chịu!
-Không quan tâm, ta thấy dễ chịu là được rồi.
-Được thôi, nếu ngươi không buông ra thì ta lập tức nín thở chết cho ngươi coi. Để xem ngươi có thích ôm một cái xác lạnh ngắt hay không.
Đưa ra một lời hăm dọa như thế chỉ có trong trường hợp đặc thù này, và kẻ đi tin lời hăm dọa đó cũng chỉ có mỗi một mình hắn. Nghe tôi nói thế, Etou lập tức buông tay, thận trọng đặt tôi xuống đất như thể một quả bom có thể nổ bùm bất cứ lúc nào vậy. Tôi âm thầm đắc ý trong bụng, đây gọi là “cao nhân ắt hữu cao nhân trị”, đối với một tên giết người mặt không biến sắc như Etou mà nói, phải đánh vào thứ mà hắn trân trọng nhất. Thật may mắn, thứ đó chính là tôi đây!
Chỉ là tôi không ngờ hắn cũng biết đạo lý này. Etou nở một nụ cười quỷ quái. Hắn liếc mắt về phía Lechebanzai và làm ra vẻ buộc miệng nói.
-Ta không thích ôm một cái xác người lạnh ngắt, nhưng nếu là cái xác của Lechebanzai thì ta sẽ không từ chối đâu.
Đôi mắt hắn ngừng lại nơi tôi, từng âm thanh được phát ra tròn trịa.
-Thịt linh vật rất hiếm, thịt thú sơ sinh chính là cao lương mỹ vị đó, hình như ngươi chưa biết điều này phải không?
Sau câu nói ấy là một tiếng cười khúc khích, cả người tôi như có làn sương bao bọc lấy mà mềm ra. Nghe hắn cười, nhưng thứ khác liền lập tức biến mất, chỉ có hắn và tôi là tồn tại ở cái góc nhỏ không chút bình an này.
-Bỏ lại đồng đội đến đây gây gỗ, ngươi không lo mình sẽ bị thua sao?
Tôi kiếm cớ đuổi hắn đi. Lúc này tôi cảm thấy đói bụng, khát nước đồng thời chỉ muốn quay trở lại cái gường trắng muốt trong kia. Thật lạ lùng, tôi cũng không giải thích được tình trạng cơ thể hiện giờ của mình nữa.
-Phần của ta đã giải quyết xong rồi, còn ở trong đó làm gì chứ?
-Ngươi không trợ giúp đồng đội khác sao?
-Không cần thiết.
Hắn nhìn về phía chiếc lồng vàng đằng xa, hai mắt nheo lại, môi nở một nụ cười kiểu “ta nói đâu có sai”. Chiếc lồng vàng từ từ biến mất, trên bãi đấu mọi động tác đã đình chỉ lại.
-Thật không nghĩ là chúng là xin hàng.
-Có lẽ vì ngươi đã giết được chủ quân?!
Etou nhìn tôi thú vị.
-Ta đã nghe Perác nói lại chuyện này. Có phải ngươi khẳng định Skele là chủ quân của nhóm ta mà không phải là ta?
-Ta chỉ đoán thế.
-Tại sao lại đoán thế?
Etou hớn hở một cách không cần che dấu. Chín mươi chín phần trăm là tôi đã đoán đúng.
-Đi mà hỏi Perác ấy.
Tên “nấm lùn”, gã “sơn tặc” và con “khỉ đột” tụm lại một góc.
-Chuyện gì sẽ xảy ra cho những người xin hàng? – Tôi hỏi.
Etou búng người nhịp nhàng, hai mũi chân thay nhau chạm đất, giọng nói véo von như trên đời chẳng còn gì để mà vướng bận nữa.
-Nếu như đối phương đồng ý buông tha thì chẳng nói làm gì, còn không thì cứ để vậy mà sống mái đến người cuối cùng thôi. Chủ quân cũng đã bị giết, Ken thì dọn dẹp xong một tên, trừ cái tên buôn bán nội tạng kia ra thì hai tên còn lại cũng khó có cơ hội sống sót. Bọn chúng chọn đầu hàng là sáng suốt lắm rồi! Mà bọn ta thì vốn dĩ thánh thiện vô cùng, cứ xem như vì tương lai, để bọn chúng nuôi dưỡng sức mạnh thêm một chút cũng chẳng sao. Ngươi nói có đúng không?
Một lát sau, Peony cũng sà xuống chỗ ba tên bại trận, một tay chống vào hông, một xòe ra như muốn đòi nợ. Tên “nấm lùn” rụt rè bước lên bỏ vật gì đó vào tay cô ta rồi lập tức rụt lại. Cô ta kiểm tra một chút rồi ra dấu, ba tên đó lập tức biến mất. Gã nam tính và hai con ma, bọn họ đang nhìn về hướng này. Đột nhiên, Etou đặt hai tay lên vai tôi kéo ghị lại. Hắn nói nhưng không phải để tôi nghe.
- Hắn là của ta, nói nhiều quá làm gì?… Cứ đến đó và lấy bất cứ thứ gì các ngươi muốn như đã hứa…
Tôi biết đấy là một lời đe dọa, nhưng tôi không chắc nó có liên quan gì đến mình không! Ba tên đồng bọn bị Etou hù một trận, vội vã vẫy tay chào một cái rồi biến mất, tốc độ xem ra còn nhanh hơn đám bại trận kia nữa. Trên sân đấu giờ chỉ còn mỗi Peony, Ken và thanh kẹo muôn thuở của hắn, dường như họ không có ý định bỏ đi như những người khác. Tôi lách mình khỏi hai bàn tay của Etou.
Tysonk thong thả bước tới trước mặt tôi, lành lặn như chưa hề bị chút gì thương tổn. Nó búng tay, một chiếc áo choàng dài phủ lên vai tôi. Đến lúc này tôi mới nhận ra bản thân mình lôi thôi, tơi tả đến chừng nào. Chiếc váy bị rách nham nhở, mảnh vải trước ngực thì bung ra, khi cử động còn để lộ quần con bên trong nữa. Tôi ngước lên và bắt gặp cái nhìn lấp lánh của Etou.
-Nhìn gì mà nhìn!
Tôi trừng mắt với hắn, kéo áo khoác lại phủ kín người rồi bước tới nắm lấy tay Tysonk.
-Chúng ta vào thôi. Ngoài này chẳng có gì để xem nữa cả.
Bộ xương này bỗng trở nên gần gũi đến kì lạ, cảm giác xương xẩu làm tôi e ngại ban đầu đã hoàn toàn tiêu biến, nếu còn chăng thì chỉ là sự thân thiết dành cho vật nuôi của mình. Điều này cũng dễ hiểu tôi, nó đã hết lần này đến lần khác chỉ muốn bảo vệ tôi khỏi sự nguy hiểm, còn những tên khác thì chỉ giỏi làm tôi tức điên lên.
Liếc mắt nhìn vào bộ mặt phảng phất sự ganh tị của Etou, tôi nói cho có nói.
-Bọn ta vào trong đó ngươi không có ý kiến gì chứ?
Hắn lắc đầu rồi lại gật đầu.
-Không sao không sao, nhà của ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi mà. Nhưng mà khoan đã…ngươi đợi một chút…
-Gì nữa? Ta đói rồi…
-Chỉ một lát thôi, rồi thì ngươi muốn ăn trọn khu vườn rau bé nhỏ của ta cũng được. Ta muốn giới thiệu ngươi với hai người ấy.
Gì mà khu vườn rau của ngươi, tôi tức muốn xông tới cào nát cái bản mặt của hắn ra. Trông điệu bộ hắn lúng túng thế này, xem ra chuyện này không thể từ chối được rồi. Mà trong mắt hắn tôi có tư cách từ chối sao chứ. Thật là uất ức không nói thành lời mà!
Etou nhìn về phía đằng kia, không biết nghĩ gì mà đôi môi ngoác ra thành một nụ cười ám muội.
-Etou, đứng trơ ra đó làm gì hả? Cái tên tùy tiện này không bao giờ có thể đấu một trận nghiêm túc được hay sao?!
Tiếng gọi trong vắt cất lên, không nhìn cũng biết là ai đã lên tiếng. Tôi quay đầu và nhìn thấy hai người còn lại đang tiến về phía này. Tôi thắc mắc tại sao họ lại không bay thay vì cứ bước từng bước chậm chạp trên cỏ như vậy. Mặc dù chưa tới nơi nhưng ánh mắt họ rõ ràng là đang tỉ mỉ đánh giá tôi từ đỉnh đầu xuống tận gót chân, chẳng bỏ sót một chi tiết nào. Có thể là trong khi tôi đang than thở tại sao mình lại lọt thỏm vào giữa bầy quái vật này thì họ cũng thắc mắc điều tương tự, rằng nhân vật bí ẩn này từ đâu mọc lên mà dám ngang nhiên đứng cạnh một kẻ chỉ có tai phải không có tai trái như Etou?
Tên Ken nhìn tôi thiếu điều muốn lọt tròng mắt, tuy nhiên khi hắn mở miệng thì lại đề cập đến việc khác.
-Anh Perác đâu rồi?
-Về rồi.
-Sao lại về, mới nãy còn thấy ảnh lăn lộn ở đây mà!
-Giận dỗi ấy mà!
Etou đối đáp gọn lỏn, hai mắt lấp lóe nụ cười. Tôi hoàn toàn chẳng có chút hảo cảm nào với hai người mới tới này. Còn cô ả tên Peony, sau khi quan sát tôi đầy con mắt liền lập tức sà vào cánh tay của Etou và cứ thế mà bám mãi không buông. Nhìn hai quả đồi khủng khiếp kia xem, tôi xì một tiếng và ngoảnh mặt đi chỗ khác.
-Em trai, lần sau có đi thì cũng phải báo với chị một tiếng chứ. Hay là em…-Cô ta quay sang nhìn tôi khinh khỉnh -… “có mới nới cũ” hả?
Đúng là nồi nào úp vung nấy, nếu nói hai người này không phải trời sinh một cặp thì thật thẹn với lòng. So với Etou, cô ả không hề kém cạnh về cái gọi là “thị hiếu thẩm mỹ”. Tuy cô ta sở hữu một vóc dáng có phần đầy đặn, làn da lại trắng trẻo mịn màng không chút tì vết, nhưng cái đống tua rua đen thui mà cô ả đang vác trên người thì thật chướng tai gai mắt. Nhìn cô ta từ trên xuống dưới đâu đâu cũng thấy dây nhợ, cái cần che thì lại không che, kín kín hở hở dễ dàng tạo ra nhiều liên tưởng sinh động. Đôi mắt sắc lẻm đầy sức quyến rũ, nhìn cô ta một hồi tôi liền nghĩ ngay đến một con nhện lông lá chuẩn bị lao vào bữa đại tiệc thịt người vậy. Chỉ riêng mái tóc màu đen ngắn chụp xuống hai tai đã không thể ưa nổi rồi.
Không đợi Etou mở miệng, cô ta đã cau mày ném ra một câu không thể nào “bài xích” hơn được nữa.
-Ngươi là ai?
Cũng không hẳn là bản tính tôi vốn ghét tiếp xúc với người lạ, nhưng chỉ riêng cái cách cô ả bám rịt lấy Etou như thể sợ tôi sẽ lao vào đoạt lấy hắn khỏi tay cô ta thì thật là…không chịu đựng nổi.
-Là người mà một câu cũng không muốn nói chuyện với ngươi.
Tôi ném cho Etou một cái nhìn kiểu “vừa lòng ngươi chưa”.
-Coi như ta đáp ứng cho ngươi rồi đó.
Mặc xác vẻ ngạc nhiên hiện ra lồ lộ trên mặt cô ta, tôi kéo tay Tysonk bỏ đi, sẵn dịp đưa mắt tìm hai chiếc giày đã đánh rơi hồi nãy.
-Khoan đã.
Etou lách người ra khỏi cô nàng, tiến tới nắm tay tôi lại.
-Buông ra, đừng có chạm vào ta!
Tôi giật tay lại trừng mắt nhìn hắn. Etou cũng biết điều buông ra lập tức. Thoắt một cái hắn đã luồn một vòng ra sau lưng tôi từ trái sang phải, rồi vui vẻ kề môi sát vào tai tôi thì thầm
-Đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn giới thiệu mấy người với nhau mà thôi.
Tôi chưa kịp mở miệng nói “cóc cần” thì hắn đã hung hăng chặn đứng ý định ấy từ trong trứng nước. Hắn kéo tôi lại trước mặt cô ta và giới thiệu một cách phấn khởi.
-Skye, đây là Peony, chị ấy là bạn của ta và đồng thời cũng là chị gái của Perác.
Hóa ra con nhền nhện đen này là chị ruột của Perác. Thật khó trách Perác đã khao khát nện cho ả ta một trận. Con sâu trong bụng tôi cười đắc ý.
Rồi hắn nhìn tôi nháy mắt.
-Ngươi nhớ Perác là ai chớ?…ơ, coi như ta nói nhảm đi! Peony, đây là Skye, là…
Tôi còn đang chờ đợi xem hắn nói mình là cái gì thì hắn đã xoay qua hỏi ngược lại.
-Ngươi là cái gì của ta?
-Chẳng là cái gì của ngươi hết. – Tôi nghiến răng ken két.
Etou gật đầu cái rụp rồi nói tiếp.
-…là người chẳng muốn có bất cứ quan hệ gì với em cả.
Tôi và cô ta nhìn nhau trừng trừng, dường như chẳng ai muốn được hân hạnh làm quen với người kia cả. Chẳng biết đây có phải là cảm giác thường thấy khi hai người phụ nữ được giới thiệu với nhau hay không, nhưng đúng là cô ta không có chỗ nào mà không đáng ghét. Dường như cảm giác được điều gì đó không ổn, Etou vội vàng xoay người tôi sang một nhân vật khác, đồng thời xoay lưng lại che giữa tôi và cô ta.
-Còn đây là Ken, một ấu chúa lòng lang dạ sói, thấy sắc quên bạn, đồng thời cũng là một nghệ nhân pha chế kẹo trái cây không nổi tiếng mấy. Khi nào ngươi muốn ăn kẹo thì cứ gọi hắn một tiếng. Ken, đây là Skye.
Tôi bất đắc dĩ phải chú ý tới cái tên trẻ tuổi được giới thiệu là “lòng lang dạ sói, thấy sắc quên bạn” cho có lệ. Nhìn thì cũng được, tuy không thể đạt mức đẹp trai đến mị người như Perác hay Etou, nhưng lại tạo cho người khác cảm giác dễ gần. Còn cái vụ “lòng lang dạ sói” kia thì sao nhỉ, chân tay tuy có hơi dài hơn người bình thường một tí, đôi mắt thì cũng gian manh hơn một tí, nhưng cũng đâu đến độ “cực phẩm” tàn ác được! Nhưng dù sao cũng có câu “họa hổ họa bì nan họa cốt” mà, thôi thì cứ mặc xác hắn, miễn đừng đụng chạm đến tôi đây là được.
Hoàn toàn ngược lại với thái độ lạnh lùng của tôi, gã tên Ken này so vẻ bề ngoài thì trẻ hơn tôi nhưng bản chất đích thực là một con sắc lang thuần chủng. Sau giây phút á khẩu chẳng hiểu vì lý do gì, hắn đã vội vàng hớn hở chồm tới ôm cứng lấy tôi, miệng thì bô lô ba la không khép lại được.
-Oa, thật không ngờ nha, ngươi làm thế nào mà độn ngực cao đến thế? Còn bộ mông tròn trịa này, a, làm bằng chất liệu gì thế…
-KEN!
Etou điên tiết xông tới như hung thần. Nhưng không cần đến hắn ra tay, tôi lên gối tặng cho hắn một cú không hề nể nang vào cái thứ duy trì họ tộc của hắn. Một tiếng “hự” quen thuộc vang lên. Tôi nhẹ nhàng đẩy hắn ra, thong thả nhìn bộ mặt hắn đang chuyển sang màu tái mét. Hắn hai tay ôm lấy bộ phận đáng thương đó rồi…ngã từ từ xuống đất. Tôi ném cho Etou một cái nhìn nảy lửa. Hắn cũng đang có cùng ánh mắt đó, nhưng là dành cho Ken.
Vấn đề của Ken được cho qua, coi như hắn không tồn tại vậy. Peony khịt mũi, giọng nói cao vút đến độ có thể đầu độc màng nhĩ những người xung quanh.
-Ồ, cứ xem như hắn hóa trang tạm được đi, thật đúng là khiến người khác được mở rộng tầm mắt. Có điều…hàng giả thì muôn đời vẫn là hàng giả mà thôi.
Etou ngạc nhiên trước cư xử lạ lùng của cô ta.
-Bộ hai người đã quen biết nhau từ trước hả?
-Đào đâu ra cái vinh dự được quen với con nhện đen này chứ!
Tôi nói và ném một cái nhìn độc địa về phía con nhện. Chính xác phải gọi đây là ác cảm từ cái nhìn đầu tiên.
-Còn ta thì chúa ghét cái loại bán nam bán nữ như ngươi. Nếu không phải nể Etou thì ta đây đã…
-A ha…hiểu lầm, chỉ hiểu lầm thôi phải không?
Etou nhảy vô can thiệp đúng lúc.
-Peony à, Skye không phải loại đó như chị nghĩ đâu, cô ấy thật sự là một phụ nữ mà!
-Cho dù có là một phụ nữ thì đã sao, bộ cứ tưởng…
Giọng nói của cô Peony từ gây sự chuyển sang kinh ngạc, rồi từ kinh ngạc dâng lên thành cảm thán.
-Một phụ nữ!? Ý em là…không thể nào!!!!
Cô ta hấp háy môi không nói nên lời. Dự cảm tôi trở nên bất an, tại sao phản ứng của mọi người lại giống nhau đến vậy. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra cho phụ nữ ở cái xứ sở này. Tôi nghĩ mà không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
-Không những là một phụ nữ, mà còn là một con người tự nhiên nữa, chị không nhận ra sao Peony?
Etou nói những lời cuối cùng với một sự hãnh diện không cần che giấu.
Thân ảnh cô ta nhòa đi. Bỗng nhiên tôi cảm thấy một bàn tay đang chuyển động trên bụng mình!
-Đứng yên đó!
Cô ta ra lệnh. Giọng nói gần sát ngay cổ tôi, hoàn toàn không có gì kích thích như Etou mà chỉ có độc sự chán ghét. Bàn tay cô ta tiếp tục lần mò đến những nơi không được phép chạm tới. Kiên nhẫn của tôi thì có hạn, mà từ lúc đến nơi này tới tận bây giờ, sự kiên nhẫn đó liên tục bị quấy rối. Còn có khả năng nhịn nữa thì không phải là tôi rồi!
Tất cả những hành động sau đó diễn ra chỉ trong một chu trình đóng mở mắt. Tôi vòng tay ra sau, túm được gáy của cô ta, rồi dứt khoác khom người xuống, xoạc chân, lấy lưng làm đòn bẩy vừa dùng sức vừa dùng lực lôi cô ta nện xuống đất. Tôi biết nếu dây dưa với con nhện có đẳng cấp thực lực này, tốc độ quyết định tất cả. Nếu muốn, nhân lúc cô ta còn mất thăng bằng tôi có thể thừa cơ bẻ ngoặc đầu cô ta ra sau, nhưng…liệu có đáng không?
Một tíc tắc chần chừ này vĩnh viễn cướp mất khỏi tay tôi cơ hội khống chế cô ta. Chỉ một cú vặn người hai vòng hoàn hảo giữa lưng chừng không khí, cô ta đã nhẹ nhàng tách rời tôi, chậm rãi đáp xuống bên cạnh Etou. Tôi bất lực xoa bóp cổ tay đang đau nhói và đỏ tấy lên.
-Ôi không, chị không thể nhẹ nhàng sao Peony?!
Etou thảng thốt lượn qua, tóm lấy cổ tay của tôi thổi phù phù.
-Dang ra!
Tôi xù lông lên, rút mạnh tay lại. Biến chuyển trên gương mặt Peony hết sức thú vị, sự phức tạp có thể thể hiện một cách rõ ràng thế này cũng đáng được khen thưởng. Đầu tiên là sửng sốt, rồi đến hoài nghi, khẳng định và cuối cùng là cực kì phấn khởi.
Ken nằm quằn quại dưới đất cũng không chịu yên phận.
-Thật không ngờ anh Etou lại có thể kiếm được một phụ nữ tự nhiên vào lúc này!…Skye là tên của chị phải không?…Chị có thể sinh cho em một quả trứng bé bé xinh xinh…Ối đừng đừng, em thề là em chỉ nói đùa thôi, anh ngàn vạn lần đừng xem là thật…
Truyện khác cùng thể loại
97 chương
64 chương
87 chương
151 chương
49 chương