Edit by ToHy Đồng Dao quay lưng lại đeo ba lô trên vai đi vào trong phòng nghỉ của tuyển thủ, tất cả mọi người bao gồm các nhân viên công tác đều đã chuẩn bị thu thập xong chuẩn bị rời đi, nghe nói chiến đội “Đại thanh quên năm trăm năm” thi đấu trận tiếp theo đang trên đường đến, Tiểu Bàn hỏi Đồng Dao vì sao lại chậm như vậy. “Dây nối bàn phím và dây máy tính bị quấn vào nhau, em mất một lát mới gỡ được ra. ” Đồng Dao thuận tay đưa bọn họ hộp cơm trưa cho vào trong túi rác, “Mang cả cái này nữa.” “À đúng rồi, ai nha, thiếu chút nữa quên.” Một nhân viên nhanh chóng chạy lại cầm lấy túi rác trong tay Đồng Dao—phòng nghỉ không có nhân viên vệ sinh đến quét dọn trong khoảng thời gian trận đấu bắt đầu đến kết thúc, do đó vệ sinh của phòng đều là do mọi người tự giác. Lục Nhạc: “Tố chất nữ vương của thể thao điện tử.” Lão K: “Cảm thấy bản thân là một đội ngũ có tố chất–vừa mạnh, vừa có tố chất.” Tiểu Bàn: “Hoãn mĩ.” Lão Miêu: “Hello? Vừa nãy tôi hỏi mấy người có nên thu dọn mấy hộp cơm không thì không ai để ý đến tôi?! Lão tử muốn đi tố cáo với ủy ban thể thao điện tử các cậu kì thị phân biệt giới tính.” Mọi người hi hi ha ha trêu đùa lão Miêu mang vẻ mặt mất hứng cùng nhau đi ra ngoài, Đồng Dao đi sau cùng, quay đầu nhìn Lục Tư Thành còn chưa phỏng vẫn xong–cũng không lo lắng cả đội sẽ bỏ lại đội trưởng đi mất, Đồng Dao thu lại ánh mắt, lấy điện thoại ra lên mạng….. Trong di động có rất nhiều thông báo chưa đọc, Đồng Dao nhận được tin nhắn khích lệ của em trai, động viên của mẹ, chúc mừng của bạn thân, còn có nhiều lời khen từ bạn bè, Đồng Dao đều trả lời lại các tin nhắn giống nhau, sau đó mở Tieba… Vốn là muốn nhìn xem có ai khen cô hay không. Không nghĩ tới trên Tieba hoàn toàn không ai để ý đến cô, tất cả mọi người đều tập trung vào một cái khác– [trực mã quả nhiên vẫn là trực mã, xưng vương LSPl thì sao? Đến LPL vẫn chỉ là X chậu.] [Bị chiến đội Telecom hàng hung, thật sự thảm, tôi cười chết đi rừng KING.] [Kể chuyện cười, hoàng đế ngược gió lật kèo, chiến đội lật kèo?] [Có ai nhìn thấy đi rừng KING gank thành công một lần hay không?] [Chênh lệch vẫn rất lớn, chiến thuật LSPL chỉ có một, lên đến LPL vẫn là bị đùa chết.] [ZGDX vẫn rất mạnh, hai vị C(*đường giữa và ADC thành tích cao) trạng thái rất tốt, xem ra năm nay có khả năng vào được giải S.] ….. Đồng Dao:” …” Ngón tay trượt xuống, tất cả đều cùng một loại tiêu đề, một đám người vội vàng ném chai lọ về phía năm người chiến đội KING– Có người nói ADC đánh đội mười giây chín giây đi đuổi rắn. Có người nói Hỗ trợ mọi người tàng hình (*Kĩ năng của triệu hồi sư, khiến tốc độ của đối phương giảm phân nửa) cũng luyến tiếc dùng. Có người nói đường giữa bị tụt lại phía sau bị Đồng Dao điên cuồng chi phối run rẩy ở trong tháp nhà mình không dám ra ngoài. Có người nói đường trên đánh không đánh được chết không chết được chạy đi chạy lại không biết đang làm cái gì… Tất nhiên bị mắng nhiều nhất vẫn là đi rừng chiến đội KING A Quang. Trận đấu vừa mở màn đã muốn hùng hổ đi vào khu vực rừng của ZGDX đến khu tảng đá, vị Đồng Dao và lão K đánh lấy một mạng, từ sau đó bất cứ lúc nào anh ta cũng như bị ZGDX bắt bài—-đi rừng vốn là phải xuất quỷ nhập thần, đánh bất ngờ, ở đầu trận tạo ra ưu thế cho đồng đội, mà một người từ đầu đến cuối chỉ biết vùi đầu đánh quái, biến mất ở khu rừng tuyệt đối bị người treo lên mà đánh đến chết! Mà không khéo là, sang trận thứ hai, A Quang vẫn làm như vậy. —đầu trận biến mất ở khu rừng, sau đó đến khi anh ta xuất hiện, trận đấu đã gần như thất bại. Đồng Dao cân nhắc, ngay khi bị chi phối chiến đội KING hẳn là đã phát hiện ra vấn đề—nhưng người có thể ngay lập tức có biện pháp đối phó với tình huống này quả thực rất khó, cho nên sau đó, hiểu bản thân mình hoàn toàn không thể Gank được, A Quang cũng chỉ có thể vùi đầu đánh quái kiếm tiền cho đội, hơn nữa ngoại trừ biện pháp đó ra cũng không còn cái nào… Nhưng mà dân mạng họ sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Cái bọn họ thấy chỉ là– Thứ nhất, A Quang cướp rừng thất bại, mất một mạng mà cũng không gank được ai. Thứ hai, A Quang vùi đầu đánh quái, không làm gì cho cả đội, độ tồn tại bằng không, chiến đội KING giống như lấy bốn đánh năm. Mấy cái đó đều là những cái dễ nhận thấy nhất, cho nên bọn họ mắng A Quang đến hăng say, cái gì cũng có thể nói ra được. Đồng Dao: “…” Tìm một bài viết mắng chửi mạnh mẽ nhất, Đồng Dao đang muốn bình luận một câu [nói như thể ZGDX thắng dễ dàng lắm vậy], kết quả chữ vừa gõ xong thì Tiểu Bàn đã chạy về thúc giục:”Đi nhanh lên sao em còn ở đây, ra đi, một lát nữa ăn liên hoan đấy? Tiểu Thụy mời mọi người đi ăn đồ Hàn!” “Vâng, đến đây.” Đồng Dao cất điện thoại đi, khi đi ngang qua toilet thì dừng lại, “Các anh đi trước đi, em đi vệ sinh.” Nói xong nghe Tiểu Bàn đáp lại, “Vậy em nhanh lên”, cô xoay người đi vào trong toilet, đi vệ sinh xong rửa tay, khi đi ra ngoài đột nhiên nghe thấy một âm thanh kì quái từ trong phòng toilet nam truyền ra—giống như tiếng bước chân người. …. Trong toilet này chỉ có đội viên các chiến đội sử dụng, lúc này đội viên của trận đấu tiếp theo vừa tới, đội ngũ thi đấu xong đã đi, trong này rốt cuộc có ai nhỉ? Vì thế bởi lòng hiếu kì mãnh liệt, Đồng Dao khi đi qua liếc mắt nhìn một cái, sau đó dưới ảnh ngược phản chiếu từ sàn men sứ, cô đột nhiên thấy trong buồng vệ sinh thứ nhất có một người– Tư thế kia hoàn toàn giống với mấy con ma nhỏ hay ngồi trên góc tủ quần áo. Đồng Dao: “?????” Mới đầu Đồng Dao bị dọa đến tóc dựng hết lên, còn tưởng rằng ban ngày mình gặp ma, mãi đến khi cô đang bị kinh sợ đơ người, thì dưới sàn nhà lóe lên một tia sáng— Rõ ràng là có người nào đó ngồi xổm trên bồn cầu chơi di động. Đồng Dao: “….” Đồng Dao: “Ai ở đó vậy?” Đồng Dao hỏi một tiếng, rồi sau đó thấy ánh sáng kia lóe lên một cái rồi biến mất, người nọ như khẩn trương ngẩng đầu nhìn ra bên ngòai…Mà lúc đó Đồng Dao đã than thở “Tôi vào nhé” bước chân nhẹ nhàng hơi cong lưng đi vào trong toilet nam– Bên trong không một bóng người. Chí có một người đang ngồi xổm trong buồng vệ sinh thứ nhất,vẻ mặt mơ màng ngẩng đầu nhìn mình—Trên lưng cậu ta còn đeo ba lô, trong tay cầm di động và một điếu thuốc cháy một nửa, cuộn người lại, khi ngẩng đầu, đôi mắt phiếm hồng như chóp mũi ông già Noen đại khái là vài phút trước mới khóc xong…. —là đi rừng chiến đội hàng xóng A Quang. Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí có chút xấu hổ. Trong ánh mắt chăm chú của đối phương, Đồng Dao kéo kéo túi xách của mình, chỉ ra ngoài cửa: “Vừa nãy tôi đi ngang qua, thấy ở đây có người, lại không giống như là đang đi đại..” Đồng Dao nói một nửa dừng lại, mặt ửng đỏ cảm giác có phần ngượng ngùng, A Quang ngẩng đầu nghiêm mặt, dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô một lát, rồi sau đó đột nhiên quay mặt đi cười nhạo:”Để cho cô cười rồi.” Anh ta dập tắt điếu thuốc. Đồng Dao lắc đầu tìm trong túi của mình một cái khăn tay đưa cho A Qunag, sau đó nghĩ nghĩ rồi ngồi xổm sóng vai bên cạnh anh ta: “Tại sao cậu lại trốn trộm khóc một mình ở đây?” “Biết rõ còn cố hỏi.” “Thua trận đấu sao?” “Đúng vậy,” A Quang thản nhiên nói, “Nhưng mà trên mạng viết quá khó nghe, đây là trận chiến đầu tiên của chúng tôi ở LPL, bị đánh thành như vậy vốn đã không vui, vừa quay đầu nhìn thì bị người mắng.–“ Anh ta nói xong, lấy tay chỉnh lại phần tóc bị rối, bất đắc dĩ cười nhạo: “Trước kia cũng không phải chưa thấy tình huống thắng khen thua chê trong thể thao điện tử, tuy rằng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí thua trận sẽ bị mắng mỏ–nhưng mà quả thực khi sự việc xảy ra bản thân lại không tiếp thu được, rất muốn bắt từng người từng người một lại nói cho người ta biết rằng lúc ấy không thể nào Gank được chỉ có cách đánh giữ sức đợi đánh đội, nhưng mà sau đó phát hiện ra, nhiều bài viết như vậy, nhiều người mắng như vậy….Căn bản không thể đáp lại tất cả.” A Quang nói xong, tiếng nói lại một lần nữa trở nên trầm khàn, hít cái mũi, gọi là nói cho Đồng Dao nghe, chi bằng là tự lẩm bẩm lầu bầu thì hợp lí hơn… Đồng Dao: “….” Đồng Dao quay đầu nhìn cậu bé bên cạnh, lúc trước cô nghe nói cậu ta mới chỉ có mười sáu tuổi, vừa đủ tuổi tham gia đánh liên minh huyền thoại liền lập đội đánh một đường đến league…..Lúc trước khi thu thập thông tin về cậu ta cũng nghe nói rất nhiều lời khen ngợi, nói cậu ta là người carry mạnh nhất, nắm tiết tấu trận đấu– Đồng Dao:”Cậu đã biết những người đó là thắng khen thua chê…” Vậy thì sao còn để ý như thế? A Quang cười khổ: “Bởi vì lúc trước tôi nghe mọi người nói tôi mang theo đội ngũ thắng, người tạo ra cơ hội cho đội, chiến đội KING cuối cùng cũng có thể lật kèo ở trận chung kết LSPL giành được vé vào cửa LPL, cũng là nhờ có tôi….Tôi hiểu rõ ZGDX rất mạnh, chúng tôi hẳn đánh không lại, vốn là nghĩ cho dù phải thua cũng không nên thua khó coi như vậy, ít nhất đến cả một chút cơ hội cũng không có—“ Đồng Dao “À” một tiếng gật đầu, cảm giác bản thân đã hiểu vấn đề: Đơn giản là lúc trước được tung hô cao quá, giờ rơi đau, chênh lệch quá lớn. Loại cảm giác này cô đã dần dần quen thuộc—ngay từ đầu khi mới vào đội, nghé con mới sinh không sợ hổ, thắng vài trận thi đấu hăng hái, sau đó gặp được chiến đội Hàn Quốc, bị A Thái đánh te tua, bây giờ khi cô đánh rank gặp phải cái ID kia lòng bàn tay cô đều chảy mồ hôi tim đập nhanh, như gặp bóng đè.. Đến nay vẫn chưa tìm được cách thoát khỏi anh ta. Nghĩ vậy, Đồng Dao nâng tay lên, như một chị gái vỗ vai A Quang an ủi: “League vừa mới bắt đầu, là một trực mã từ LSPL mới lên, sau khi gặp được nhiều lối chơi là phương pháp của các đội khác nhau, các cậu còn có không gian rất lớn để tiến bộ, ít nhất chắc chắn sẽ trở nên mạnh hơn.” ‘….” A Quang vùi đầu vào gối, “Có ích gì, cuối cùng đều không phải bị mấy người các cô đánh bầm dập.” “…..Trên mạng nói linh tinh cậu cũng tin sao hả cậu bé?” Đồng Dao cười khẽ, ” Bản thân bị mấy lời trên mạng ảnh hưởng là sao vậy, muốn biết có phải chiến thắng nhẹ nhàng hay không chỉ có tôi là người có quyền nói—vì nghiên cứu đường đi rừng của cậu mà tôi đã xem tất cả các trận đấu của KING ở giải LSPL, tất cả những thông tin tôi có đều là nhờ xem lại mấy chục lần mà ra…” Đồng Dao chỉ dưới mí mắt của mình: “Tối hôm qua trước khi đi ngủ tôi còn xem trận chung kết thi đấu mùa xuân của mấy cậu, cậu xem, quầng thâm rồi?” A Quang quay đầu nhìn Đồng Dao một cái, quả nhiên thấy trên gương mặt trắng nõn kia có một vài vệt xanh mờ nhạt…. A Quang: “…” Cậu im lặng một lát, có phần kinh ngạc, muốn nói lại thôi. Nụ cười trên gương mặt Đồng Dao càng rõ ràng hơn một ít. “Cho nên đừng khóc, khóc cái gì, biết được hướng đi mình cần phát triển, sau đó đi theo hướng ấy, đây là một chuyện tốt, chẳng lẽ trận thi đấu ý nghĩa chỉ là giành thắng thua?” “…” A Quang buồn bực hừ một tiếng, “Thật hâm mộ chị, vừa mới bắt đầu sự nghiệp đã được vào một đội mạnh như vậy, sau đo bản thân mình cũng rất mạnh, không có ai mắng.” “Người duy nhất không bị mắng chỉ có đội trưởng của chúng tôi thôi, ” Đồng Dao nhướn mắt, “Nếu một ngày nào đó Telecom Trung Quốc thua trận đấu, chắc chắn sẽ bị mấy người kia treo lên mà mắng, cậu nghĩ là bọn họ sẽ bỏ qua bọn tôi sao?” “Nhưng hiện tại người bị treo lên mắng là chúng tôi, còn có người nói, đội chúng tôi như vậy, dựa vào cái gì đi vào LPL lãng phí một vé cho người khác–“ “Chẳng lẽ không phải các cậu tự mình đánh được vé vào LPL?” “Đúng vậy.” “Vậy cậu quan tâm bọn họ nói cái gì làm gì.” Đồng Dao vừa nói vừa lấy điện thoại ra, vốn muốn nhìn giờ sợ Tiểu Bàn đến tìm mình, kết quả vừa liếc mắt một cái nhìn thấy bình luận cô thuận tay nhắn lại trước khi đi vào trong phòng vệ sinh đã có người đáp lại, hai mươi mấy cái– [Chẳng lẽ ZGDX thắng dễ dàng sao?] [Cô mắt bị mù à? Thời gian trận đấu chưa đến 35 phút, trong mười phút phá xong một trụ, Không dễ sao?] [Chiến đội LSPL cũng có fan à? Nhìn avatar hẳn là nữ, chiến đội KING có một thành viên bề ngoài cũng không tệ phải không nhỉ?] [Xem trận đấu có lãng phí điện hay không?] [Hiện tại tôi mới hiểu, loại trực mã như thế này cũng có người khen…..Hiểu biết thêm.] [Đây không phải là ung dung giành thắng lợi thì gọi là gì?] [Cười chết mất, mấy người fan các cô chỉ là xem mặt Tư Mã, các cô biết cái gì, mau mau chạy sang bên Hàn chơi đi, đừng ở chỗ này làm gì, cẩn thận bị điện giật.] [Nói đơn giản thì chessman không phải đẹp trai nhất hay sao?] [Cô biết cái gì.] …. Đồng Dao: “….” Đồng Dao ngồi xổm, sắc mặt bình tĩnh xem xong hai mươi mấy câu trào phúng, cô cười nhạo một tiếng cất điện thoại đi, nhàn nhạt nói một câu “Bọn họ biết cái gì”, đứng lên, vỗ vào đầu A Quang: “Không có một chiến thắng nào là dễ dàng, không nên coi nhẹ bản thân như vậy—bẳng bản thân mình bước chân vào LPL, cũng coi như có thực lực.” Nói xong, cô thấy A Quang ngẩng đầu, nhìn cô một cái thật sâu. A Quang: “Cô vậy mà là người tốt.” Đồng Dao: “Chỉ là không thích bị mấy người ngốc nghếch khen thôi.” A Quang: “Để các đội khác sợ đội cô không được sao?” Đồng Dao:”Để làm gì? Lão tử cả đêm ngồi trước màn hình máy tính xem trận đấu đến mức ánh mắt sắp mù là vì danh hão này?” A Quang:”….” Đồng Dao “Chậc chậc” hai tiếng, vẻ mặt khó chịu lui về phía sau, trong lòng cũng không biết vì sao, an ủi A Quang xong cô cảm thấy mình ung dung hơn rất nhiều, cô cảm thấy A Thái tựa hồ cũng không quá đáng sợ như vậy– Đúng vậy, ai biết anh ta bề ngoài là ung dung đánh bại cô, rốt cuộc bản thân đã phải cố gắng bao nhiều lần? Mọi người ai cũng là con người, làm sao có một người mạnh như người ngoài hành tinh được? Nghĩ như vậy, Đồng Dao gợi lên khóe môi, cười sung sướng huýt sáo– Vừa thò đầu ra ngoài, đột nhiên thấy một bóng người cao lớn đứng bên ngoài toilet, lúc này hai tay anh ta đang đút trong túi tiền, im lặng nhìn cô. Nụ cười của Đồng Dao đọng lại trên miệng, bước chân ngừng lại, nhìn thẳng vào một đôi con người trầm mặc nâu sâu thăm thẳm—Giờ khắc này, anh ta mặc bộ đồng phục màu xanh dương của đội, tay từ trong túi tiển lấy điện thoại ra, người đàn ông nhấn vài cái, màn hình di động là đang gọi ai đó, Đồng Dao cúi đầu lấy điện thoại của mình đang để chế độ im lặng ra– [Có thông báo: Chân dài mặt than.] Lục Tư Thành nhấn nút tắt cuộc gọi, màn hình của Đồng Dao sáng lên: Cuộc gọi nhỡ (4)  Đồng Dao: “…” Đồng Dao ngẩng dầu nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu là biển hiệu WC. Đồng Dao:”Em…” Đồng Dao lại ngẩng đầu kinh hoảng nhìn Lục Tư Thành. Đồng Dao: “….không phải, cậu ta—“ Đồng Dao cuối cùng quay đầu ngỡ ngàng nhìn về đằng sau. Đồng Dao: “Mẹ nó!” Đồng Dao quyết định từ bỏ cứu vãn. “Nếu muốn chơi trò chơi trốn tìm, thì trốn ở chỗ này quả thực là ngoài dự đoán của mọi người,” Lục Tư Thành thản nhiên nói, “Thông minh.” Đồng Dao:”….” Tác giả: Đến đây đến đây.