edit: tohy [Tớ đã nói với cậu về Lục Tư Thành rồi, đời này cậu đừng hi vọng về hôn lễ của tớ với anh ta] [Một trai thẳng có vấn đề] [Anh ta cười nhạo tớ đem nước giấu trên tầng cao nhất của kệ hàng, anh ta đã từng trải qua tình huống như thế rồi sao?] [Anh ta còn cười nhạo tớ không ấn được phím trong thang máy khách sạn, mà lúc ấy trên tay tớ cầm rất nhiều đồ! Nặng tay! Chỉ là quên mất đặt mấy món đồ đó xuống thôi, tớ giải thích với anh ta anh ta liền cười lạnh! Cười cái rắm!] [Miệng chó không mọc được ngà voi–ngày hôm qua anh ta giả bộ trực tiếp–tuy rằng có mở, nhưng lại không bật webcam! Làm hại tớ giả câm điếc gần một giờ, quan trọng nhất là anh ta còn diễn kịch thần bí, nhỏ giọng nói chuyện với tớ khiến người khác phát sợ! Đệt, đến cái tai nghe cũng không mở a a a a a a!] [Tiểu Bàn lão Miêu lão K vậy mà lại là những người tốt.] [Quản lí chiến đội đối xử với Bánh Mì còn tốt hơn tớ, lên mạng mua vòng cổ cho mèo rồi bế đi đến khu khác tìm mèo đánh nhau.] [Lục Tư Thành sờ tai tớ còn nói tai tớ mềm.] [Mỗi ngày của tớ đều trôi qua trong cảnh nước sôi lửa bỏng, câu lạc bộ còn yêu cầu tớ phải phát trực tiếp, tớ rất lo lắng, phát trực tiếp có cần trang điểm hay không? Có nên mua một cái webcam làm đẹp tự động hay không? Nếu mà mua hẳn Lục Tư Thành sẽ lại cười nhạo tớ đi, anh ta chắc chắn trong lúc tớ phát trực tiếp sẽ nói với fan rằng tớ mua webcam làm đẹp a a a tốt nhất là quên chuyện mua bán đi–] [Tớ mua.] [này, nha, tớ đột nhiên cảm thấy lo lắng, “Tuyên bố trước toàn thiên hạ tớ dùng webcam làm đẹp” càng nghe càng thấy đây là việc Lục Tư Thành sẽ làm.] Đồng Dao ngồi trên giường, mặc váy ngủ đang hội đàm với bạn thân–tốc độ gửi tin cực nhanh, cô cũng chưa phát hiện ra trên màn hình điện thoại chỉ toàn màu tin của bản thân, khi nhắn xong cái tin cuối cùng lên án tội ác của Lục Tư Thành, cô hơi nhăn mày nhìn trần nhà bắt đầu tự hỏi bản thân xem mình có quên điểm quan trọng nào không: Cô cảm thấy anh ta hẳn là không chỉ có như vậy mới đúng. Đợi thật lâu. Tận đến khi điện thoại rung, Kim Dương trả lời, Đồng Dao vội vàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong vô vàn tin nhắn của cô, tin của Kim Dương lời ít mà ý nhiều, chỉ có ba chữ thêm một dấu chấm câu– [Cậu yêu rồi.] Đồng Dao: “………..” Đồng Dao: “??????” Đồng Dao sợ hãi tay run lên, ngay lập tức ném điện thoại di động ra– Điện thoại rơi xuống đất kêu lộp cộp, Bánh Mì vốn đang ngáp ngủ trên giường nghe thấy thế “meo meo meo” nhảy dựng lên, cửa phòng đang đóng bị đẩy ra, người đàn ông là nhân vật chính trong cuộc nói chuyện đứng ở cửa, giọng nói lạnh lùng: “Sao lại thế này?” Đồng Dao ôm lấy Bánh Mì, gương mặt đẩy hoảng sợ: “Anh tại sao lại không gõ cửa?” Lục Tư Thành: “Em tại sao lại không khóa cửa?” Đồng Dao: “Em quên.” Lục Tư Thành: “Anh lười gõ.” Đồng Dao: “…” Người đàn ông ngẩng đầu nhìn nhìn, đến khi nhìn thấy chiếc điện thoại đang nằm trên mặt đất dường như đoán ra vì sao vừa nãy có tiếng động lớn, anh than thở: “Còn tưởng là em rơi từ trên giường xuống”, vừa từ cửa đi vào, cúi người nhặt di động của Đồng Dao lên, đúng lúc đó, màn hình khóa của điện thoại Đồng Dao sáng lên, ánh sáng chiếu lên gương mặt của người đàn ông, gương mặt anh không chút thay đổi, có phần lười biếng nhìn thoáng qua màn hình, sau đó ngừng lại: ” ‘Cậu để ý anh ta đó cô bé ngốc’, anh đồng ý cô bé ngốc, nhưng em để ý ai?” “…” Đồng Dao ném con mèo trong lòng ra, gần như từ trên giường nhảy xuống tiếp đất bằng thế trung bình tấn, một tay nhanh chóng với về phía trước lấy lại điện thoại từ trong tay người đàn ông, rồi ngay lập tức nhảy lại trên giường khôi phục tư thế, gương mặt cảnh giác– Toàn bộ quá trình chỉ diễn ra đúng ba giây. Lục Tư Thành còn đang giữ nguyên trạng thái cầm điện thoại ba giây trước, anh ngẩn người, cúi đầu nhìn bàn tay trống không, trên gương mặt than hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Em nổi điên cái gì thế?” “Tại sao lai nhìn trộm tin nhắn của em!” “Nó tự động xuất hiện.” “Anh cảm thấy cằm anh dài hơn mắt sao? Nếu anh không cúi đầu làm sao nhìn thấy được!?” Nhìn sinh vật đang vùi mình trong chăn chỉ lộ ra một đôi mắt tròn linh động, Lục Tư Thành không hiểu sao liền nghĩ đến mấy con sóc, khóe môi ngoéo một cái trào phúng: “Không cần cảm ơn.” Nói xong xoay người rời đi. Đồng Dao nhìn theo bóng anh nửa ngày mới nhận ra người này vừa mới giúp mình nhặt di động, từ trong hàm răng phát ra một câu “Cảm ơn” khoan thai, Lục Tư Thành cũng không chịu thua quay lưng về phía cô vẫy vẫy tay. Lúc này, từ bên cầu thang truyền đến âm thanh nói chuyện cùng tiếng bước chân của Tiểu Bàn và Lão Miêu, Đồng Dao ngẩn người: “Sao hôm nay mọi người ngủ sớm vậy?” Người đàn ông vừa mới bước đến cửa dừng lại: “Ngày mai hẹn với YQCB huấn luyện thi đấu vào buổi trưa, cho nên anh bảo bọn họ đi ngủ sớm một chút.” “…” Đồng Dao giật mình: Anh bảo bọn họ đi ngủ sớm một chút bọn họ vậy mà đúng đi ngủ sớm một chút? Bọn họ thật đúng là nghe lời anh nói ha đội trưởng. Khi tiếng bước chân của Tiểu Bàn càng ngày càng gần, Lục Tư Thành tự nhiên duỗi tay thay Đồng Dao đóng cửa lại, tạo ra một tiếng đập cửa, bên ngoài cửa truyền đến tiếng mọi người đi lại, tiếng nói hình như là của Tiểu Bàn vang lên hỏi Lục Tư Thành tại sao lại đi ra từ phòng Đồng Dao, mà Lục Tư Thành trả lời như thế nào? –À, cô ấy lăn từ trên giường xuống, đầu đụng vào cái tủ đầu giường, âm thanh rất to, làm anh giật mình. Đồng Dao: “…” Cô cầm điện thoại lên, nhắn tin vào khung thoại cho [fhdjwhdb2333]–“Lại bôi xấu em, em nghe thấy rồi, ngày mai không mang theo anh giành chiến thắng”–gửi đi. Khoảng mười giây sau, có tin nhắn lại: trước khi ngủ nhớ uống thuốc, bệnh điên cần điều trị sớm 🙂 Đồng Dao: “…” Cuối cùng cũng có người có thế đem biểu tượng”mỉm cười” chuyển thành “ha ha” sử dụng một cách hoàn mĩ. Tiện tay chuyển tiếp tin nhắn của Lục Tư Thành cho Kim Dung nói loạn một hồi, ai mới là người chân chính cần uống thuốc, lại cho thêm một hình hạt đậu nôn mửa, Đồng Dao tắt điện thoại chui vào trong chăn, vừa lòng thỏa ý hắt xì một cái chuẩn bị đi ngủ. Ngày mai chính là ngày huấn luyện thi đấu. Đồng Dao nhìn chằm chằm lên trần nhà, sau đó trở mình, nghĩ đến cái gì đến chân cũng phải nhấc lên, lấy tay che miệng cười hì hì– Trời ạ mình thật sự là một tuyển thủ thể thao điện tử! … Vì quá hưng phấn nên hậu quả là cả buổi tối cô không ngủ ngon, khi ngủ dậy vào sáng hôm sau cô nhìn vào gương thấy quầng đen quanh mắt đau lòng đến nỗi không dám nhìn thẳng…Tắm rửa một cái cho tỉnh táo, khi xuống lầu cô phát hiện Lục Tư Thành vậy mà đã thức dậy, anh đang ngồi trên ghế sô pha dưới tầng đọc sách, trong tay còn cầm một ly cà phê còn đang bốc hơi. Chính trong khoảng khắc ấy Đồng Dao còn tưởng mình xuyên đến không gian song song. –Thật tổn thọ, một lão nam nhân nghiện mạng vậy mà còn có thể đọc sách. Đồng Dao vòng đến ngồi phía đối diện Lục Tư Thành, nhìn qua thấy tên sách trong tay anh là “Chuyện giấc mộng có lễ tang hạnh phúc với mười hai người tha hương”, cái tiêu đề cao thâm đến độ khiến người ta không hiểu, cô liền đưa mắt di chuyển, làm bộ hỏi: “Ngủ dậy sớm ghê?” [Cậu yêu rồi.] Người đối diện nhấc mí mắt, qua trang sách liếc nhìn cô: “Hôm nay thi đấu quý có trận của chiến đội CK, nên xem thử.” Đồng Dao suy nghĩ, “À” một tiếng: “Có thắng không?” “Hành hung đội Đài Loan với đội Bắc Mỹ”, Lục Tư Thành thản nhiên nói, “Trước sau cũng sẽ bị đội Hàn Quốc đè bẹp thôi.” “Ha.” [Cậu để ý anh ta.] Đồng Dao: “A a a ngậm miệng.” Lục Tư Thành: “?” Đồng Dao: “…Không có việc gì.” Đồng Dao nâng tay xoa xoa mắt mình, tròng mắt tròn chuyển động, cuối cùng cô không chịu nổi ma âm của Kim Dương quanh quẩn bên trong đầu mình, đứng dậy, xoay người đi về phia phòng bếp lấy cho mình một bát sữa, lúc quay trở lại thì những thành viên khác trong chiến đội đều đã dậy xuống tầng…Lục Tư Thành cũng ngồi ở chỗ máy tính của mình, anh đặt sách xuống rồi nằm úp sấp lên mặt bàn trà, Bánh Mì ở bên cạnh dùng sức cào cào móng, cô nhìn quyển sách, cố nén xúc động muốn cầm nó lên xem. –Theo như hiểu biết về chính mình thì cô chẳng có chút hứng thú nào với cuốn sách này, nguyên nhân muốn cầm nó lên chỉ là… Đồng Dao cảm thấy bản thân mình đang mơ hồ. Rõ ràng ngày hôm qua vẫn còn rất tốt, bị Kim Dương trêu chọc hai câu liền bất an, đến mức mỗ nam nhân kia chạm vào cái gì cô liền muốn chạm vào cái đó… Đây là bệnh nan y. Đồng Dao ôm mèo loạng choạng quay trở lại bên cạnh máy tính, Lục Tư Thành cũng không ngẩng đầu lên nói, “chuẩn bị huấn luyện thi đấu, ném mèo đi”, Đồng Dao một bước liền đem mèo trong lòng mình ném vào trên ghế, lúc này mấy người Tiểu Bàn mỗi người đều đã có vị trí và cương vị riêng, Tiểu Bàn còn đang ngậm miếng bánh, hai tay đánh máy chuẩn bị đăng nhập vào server trò chơi– Không lâu sau người phân tích số liệu Minh thần và huấn luyện viên A Hầu cùng từ trên tầng đi xuống. Lục Tư Thành ra lệnh một tiếng, mỗi người đều trong trạng thái bận rộn–điều này khiến cho Đồng Dao lần đầu ý thức được hóa ra trong chiến đội này danh từ “đội trưởng” đích thực là tồn tại. Sau khi kết nối với đám người Một Đám Đồ Ăn xong, Tiểu Thụy nói cho bọn họ tên phòng và mật mã, mọi người thành thạo tìm được phòng, sau đó phát hiện những thành viên trong Một Đám Đồ Ăn đều đã ở sẵn trong phòng chờ, mỗi bên có năm vị trí dựa theo vị trí khi thi đấu, thứ nhất là đường trên, thứ hai đi rừng, thứ ba đường giữa, thứ tư ADC, thứ năm Hỗ trợ. ID thứ tư là: YQCB, Giáo Hoàng nha. …Người kia là Giáo Hoàng. Trong lòng Đồng Dao cảm thấy kì lạ, lập tức lấy lai bình tĩnh, đặt chú ý của bản thân lên đối thủ mà mình sắp sửa đối mặt–mà ID thứ ba kia, YQCB, Aica, cũng chính là đường giữa của chiến đội Một Đám Đồ Ăn Ngả Giai–bạn trai của bạn thân Kim Dương, bố của bạn tốt Bánh Mì, A Mao, tên ngốc vì nhớ bạn gái mà nhốn nháo muốn cô ấy đến xem trận đấy trực tiếp của mình. Nhưng mà khi chơi trò chơi Ngả Giai tuyệt đối không ngốc, Đồng Dao từng bị Kim Dương lôi kéo đi xem anh ta thi đấu, phong cách Ngả Giai đánh vững vàng như núi Thái Sơn, khi còn chưa lưu lạc đến chiến đội Một Đám Đồ Ăn Đấu đến thứ hạng cũng không bảo đảm, anh ta cũng đã từng là một tuyển thủ lợi haị như những tuyển thủ Hàn Quốc, đạt được mỹ danh “Người diệt sạch ba tháp canh 2.0”, người này hiểu biết về phòng ngự và phản kích, cơ bản thì anh ta có thể coi như là có thể khắc chế cách đánh của Đồng Dao một người dễ dàng kích động– Đồng Dao khi chơi trò chơi chính là không nói một lời đã làm, vội vã hấp tấp. Bây giờ trò chơi đang tiến vào giai đoạn Ban/Pick, đội bên kia liền trực tiếp Cấm LeBlanc được cho là niềm kiêu ngạo của Đồng Dao, đây cũng được cho là một dạng chào hỏi với cô, Lục Tư Thành quay đầu nhìn Đồng Dao một cái, buồn bã nói: “Không sao, coi như là có một vị trí bị cấm có giá trị.” Đồng Dao co rút khóe môi, nhưng vì đang khẩn trương nên cũng không cãi lại, im lặng nhìn hai bên tiếp tục cấm năm tướng, sau đó bắt đầu chọn lựa tướng, khi đến lượt cô chọn, thấy đường giứa đối diện chọn Kassadin, cô cắn môi dưới do dự cuối cùng cũng không biết mình nên chọn cái gì, huấn luyện viên phía sau cũng không nói chuyện, hẳn là trong lần huấn luyện thi đấu đầu tiên cũng không muốn khoa tay múa chân trước mặt Đồng Dao– “Chọn tướng, ngoại trừ LeBlanc thì không chơi được những tướng khác sao?” Lục Tư Thành trầm thấp thở dài, nửa thật nửa giả nói, “Xong rồi, đối thủ Ban một tướng Ban luôn cả đường giữa của chúng ta.” Đồng dao duỗi tay dập Lục Tư Thành một cái, sau đó thuận tay chọn tướng “Twisted fate”. “Ai, em còn có thể chơi nhiều tướng!” “Có thực lực đấy Đồng Dao.” “Tiểu tỷ tỷ thật lợi hại.” Lựa chọn của Đồng Dao liền thu về một đống tiếng than thở của đồng đội. Tướng Twisted fate là một tướng đặc thù, những màu sắc kĩ năng cũng không giống nhau–màu xanh là sát thương cao nhất còn có ma pháp hồi phục; màu hồng là phạm vi nổ tung và giảm tốc độ; thẻ vàng là kĩ năng khống chế đối thủ bằng cách tạo ra choáng váng…Bình thường thì, lá bài đầu tiên quyết định sinh cơ của tướng,, kế tiếp là sự xuất hiện của “Đỏ-Vàng-Lam”, người chơi có thể điều chỉnh lại màu sắc theo thứ tự tiến đánh cho nên mấu chốt để sử dụng tướng này một cách có hiệu quả giết chết đối thủ là phối hợp màu sắc giữa các lá bài. Còn có hai đại chiêu cúa anh ta lên đến cấp 6 đánh ở cự li xa cũng có thể có tác dụng giúp đồng đội ở đường trên. Twisted fate từng là tướng làm nên kiêu ngạo cho khu vực thi đấu Trung Quốc, mãi đến những năm gần đây, những người sử dụng tướng này càng ngày càng ít, khiến anh ta dần dần biến mất trên những đài thi đấu– Cho nên hôm nay Đồng Dao lấy nó tạo nên tiếng thở dài của mọi người. “Có thể chơi được hay không, nếu không dùng được thì không cần cố gắng lấy.” “Nếu không thì sao? Lấy ra Yasuo trân quý của em giúp anh thắng?” “…” Đồng Dao hỏi lại thành công khiến Lục Tư Thành đóng miệng, sau đó Giáo Hoàng phía đối diện chọn “Kalista”, Lục Tư Thành chọn “Ezreal”, phần lựa chọn tướng chính thức kết thúc, trò chơi bắt đầu! Đối thủ lựa chọn Kassadin ở giai đoạn đầu cũng không tính là linh hoạt, điều đáng sợ là sau khi đạt đến ngưỡng mạnh nhất, so sánh với Đồng Dao có nhiều lá bài thì mạnh hơn một chút, vì thế mà khi bắt đầu chơi trò chơi đối thủ đã bị cô đè ra đánh, ngày qua ngày khó khăn không chịu nổi. Mà ở đường dưới tình huống lại hoàn toàn ngược lại, đường dưới đối thủ chọn Kalista cùng với Hỗ trợ Chùy thạch tạo nên cặp đôi rất mạnh, cho nên Lục Tư Thành bên này cũng bị áp chế, tình thế khó khăn khiến mọi người không ai mở miệng nói với nhau, ai cũng im lặng dẫn lính và đối phó với đối thủ của chính mình, thi thoảng Lục Tư Thành sẽ quay sang nhắc Đồng Dao: “Đừng ép quá, một lát nữa đi rừng đến bọn họ đến em sẽ bị đánh tơi tả.” Sau đó Đồng Dao đã thành công hạ gục trụ đầu tiên. Đồng Dao “À” một tiếng, nghe lời lui trở về, lại thấy đối thủ như là thở phào một hơi đi từ sau trụ đi ra, cô quyết đoán lấy ra thẻ vàng cố định, sau đó xông lên đánh loạn anh ta một trận, dùng những thẻ bài đủ màu sắc rồi lại một thẻ vàng, tiếp tục cuồng đánh– Âm thanh hệ thống vang lên: D Đầu người đầu tiên, Đồng Dao thu vào trong túi mình. “nice!’ “Đánh đơn!” “Tốc độ tay của người độc thân hai mươi năm!” “Tiểu tỷ tỷ thật lợi hại, tốc độ lấy bài này quả thực là số một Trung Quốc!” Được bạn bè tán thưởng, ưu thế đường giữa của Đồng Dao chính thức được xác lập. Sau đó hai bên đạt đến cấp bốn, Lục Tư Thành tạm dừng một lát để đi rừng lão K đi đến ngồi đợi trong bụi cỏ đường dưới, Đồng Dao nhìn anh một cái, người kia dường như cảm thấy liền thản nhiên nói: “Trước khi đạt đến cấp bốn muốn cường sát vượt trụ một lần, Lý Quân Hách luôn có một ham muốn kỳ quặc như thế.” Cái gọi là vượt trụ, chính là tiến vào trong phạm vi công kích của tháp phòng ngự quân địch. vừa phá tháp vừa đánh chết quân địch. “Tật xấu này đã từng bị anh sửa cho một năm, nhưng anh hiểu rõ cậu ta sẽ không sửa.” Lục Tư Thành lười biếng vừa nói xong, quả nhiên Hỗ trợ đối diện bắt đầu hiện lên từ bụi cỏ, dùng ánh sáng chiếu đến bụi cỏ phòng ngừa lão K đến ngồi– nhưng mà Tiểu Bàn bên ta cũng không cho anh ta cơ hội làm người bảo hộ tầm nhìn, dường như vừa nhìn thấy anh ta, Tiểu Bàn đã đem đạo cụ đến xóa hết tầm nhìn. Nhưng ngăn cản này cũng không ngăn cản được Giáo Hoàng mang theo Hỗ trợ nhà mình nhảy vào trong trụ! Trụ trước hết tấn công lên người Hỗ trợ, Hỗ trợ ném một cái đèn lồng (ở trong đội, bạn thắp đèn lồng sẽ có thể di chuyển đến vị trí khác nhanh hơn) rồi lui lại phía sau, ngay khi Giáo Hoàng nhảy vào trụ, trong nháy mắt, Lục Tư Thành dùng một loạt các kĩ năng của tướng ném bùm bùm một đống mặt của anh ta– Ngay lúc đó lão K từ trong bụi cỏ dưới mắt đối thủ nhảy ra! Giáo Hoàng thấy không ổn liền cầm đèn lồng lui lại, Lục Tư Thành cùng Tiểu Bàn ngay lập tức dùng một đống đồ phụ trợ ngăn chặn lại chiếc đèn lồng, Giáo Hoàng không thể thắp đèn lồng, Trụ lại vô tình đánh vào người anh ta, khi nhìn thấy anh ta chỉ còn chút máu, Lục Tư Thành cười lạnh một tiếng đang định lấy đầu anh ta– Ngay lúc đó, trên màn hình máy tính của tất cả mọi người đột nhiên hiện lên chữ “Server đang kết nối”! Mất mạng rồi! “…Đờ mờ!” Lục Tư Thành đầu tiên là sửng sốt sau đó mạnh mẽ lấy tay đập lên bàn phím, hung bạo đứng lên đi rót cho mình một cốc cà phê…Người đàn ông tựa vào bên cạnh bàn mày nhíu lại không nói lời nào, Tiểu Thụy vui vẻ chạy đến bên cạnh cửa sổ, mở cửa, ghé vào thành mở to cổ họng hét: “Này, nhà hàng xóm, chúng tôi bị rớt mạng!” Một lát sau, từ một căn biệt thự hoàn toàn khác biệt cũng truyền đến tiếng đáp: “Hàng xóm, chúng tôi cũng bị rớt mạng! VPN thật biết cách oanh tạc!” Đồng Dao: “…” Đồng Dao đứng lên nhìn về phía Lục Tư Thành: “Có tức không?” “Ừ”, người đàn ông rũ mắt xuống, có vẻ phiền chán nhíu mày uống một hớp cà phê, “Đến cả một món quà để tặng Lý Quân Hách đến Trung Quốc cũng không có, em nghĩ sao?” “Không vấn đề gì, phần quà đã được đường giữa nhà anh lần đầu tiên tham gia huấn luyện thi đấu mạng tặng đến tận tay rồi.” Đồng Dao giơ tay kiêu ngạo, “Thật vui vẻ, em cảm thấy hiện tại mình có thể đánh bại hết thảy.” “Vừa nãy bắt nạt tên Kassadin kia làm em đắc ý thế nào kìa,” Người đàn ông nhìn từ cốc cà phê sang đảo mắt xem thường, “Tỉnh táo lại đi được không?” “Mấy người Tiểu Bàn đều nói em là quân bài cuối cùng của Trung Quốc.” “Lừa đảo thôi.” “…” “Hai mươi năm độc thân, vất vả mới tìm được một em gái nên có cơ hội để hoa ngôn xảo ngữ–vì thế không quan tâm đối tượng cũng chỉ là một học sinh lớp lá.” “…” Đây chính là điển hình của dạng người mình không vui vẻ thì người khác cũng đừng mong vui vẻ. Đồng Dao cũng đảo mắt xem thường, xoay người đi ra, tuy rằng lần đầu tiên tham gia huấn luyện thi đấu bị một phương thức kì quái kết thúc nhưng cũng không gây trở ngại đến việc cô gửi tin nhắn đầy đắc ý đến Kim Dương: [Bạn tốt, chồng trước của cậu hôm nay bị tớ đè lên mặt sàn.] Kim Dương nhanh chóng gửi lại một tin nhắn khẳng định: [Bạn tốt, tớ biết, tên nhóc này đang khóc lóc kể cho tớ…Tớ cảm thấy tình bạn của chúng ta lại bền chắc hơn một ít! Cố lên, Hoa Mộc Lan của thể thao điện tử Trung Quốc!] Đồng Dao ôm di động ngây ngô cười, vẻ mặt ngốc nghếch ngọt ngào. Cùng với Lục Tư Thành mặt đen phía sau tạo thành hai bên đối lập. … Buổi tối, Đồng Dao ngốc nghếch cũng không được lâu lắm. Bởi vì cô nhanh chóng phát hiện ra, việc Lục Tư Thành không thể tặng cho Lý Quân Hách một “món quà gặp mặt” ở ban ngày, khiến cho nam nhân này cả một này tâm tình đều không tốt, mở ra hình thức áp suất thấp trong căn cứ, mọi người đến thở cũng không dám phát ra tiếng. –Trụ sở hàng ngày được coi là một nơi náo nhiệt hôm nay đặc biệt im lặng, ngay cả Tiểu Bàn bình thường nói rất nhiều cũng lui trên ghế dựa đeo tai nghe lạnh run xem hoạt hình trạch đấu cung đấu…Đồng Dao nhìn qua người đang ôm chân xem tin tức Lục Tư Thành, nhìn thấy người kia dường như không có hứng thú chơi game, liền mang vẻ mặt vô tình ôm Bánh Mì qua: “Đội trưởng đại nhân, có cách nào để ngài giải trí không?” Con mèo lung lay trong lòng cô một chút rồi nhảy ra, như một con cá chạch chui vào lòng Lục Tư Thành, mà Lục Tư Thành vậy mà lại không đẩy Bánh Mì ra, ngược lại sờ sờ đầu lông xù của nó–Đồng Dao ở bên cạnh nhìn thấy cằm nhanh chóng rơi xuống: Xong rồi, đây là thật sự hậm hực đấy, thế mà lại dám sờ đến mèo! Trong khi cô còn đang trợn mắt há hốc mồm, quản lí Tiểu Thụy nhẹ nhàng lại đây: “Đồng Dao, em đêm nay…Ôi mẹ ơi, Thành ca anh sao thế?” Lại thêm một người nữa bị dọa đến đáng thương. “Sờ mèo.” Lục Tư Thành mặt không chút thay đổi nói. “Em cũng muốn sờ sao?” Tiểu Thụy: “…Muốn.” Lục Tư Thành: “Không cho.” Tiểu Thụy: “Đồng Dao, đêm nay em phát trực tiếp đi, có cả webcam đây này.” Đồng Dao nằm cũng trúng đạn sửng sốt: “??? Hắn ta tra tấn anh vì sao anh lại đến tra tấn em?” Tiểu Thụy: “Đây chính là chuỗi thức ăn, thiên nhiên vẫn luôn tàn khốc như vậy.” Đồng Dao: “…” Mệnh lệnh của quản lí chính là mệnh lệnh của ông chủ, Đồng Dao cũng không rối rắm lâu lắm với người phát tiền lương cho mình, vì thế lấy cớ lên tầng rửa mặt chải đầu, nhanh chóng trang điểm trang nhã, lấy webcam làm đẹp mang xuống, Đồng Dao bắt đầu tìm tòi sử dụng micro… Đến khi cô tìm hiểu xong về các thiết bị và điều chỉnh xong webcam, weibo của câu lạc bộ cũng phát thông tin cô muốn trực tiếp đi, Đồng Dao đăng nhập vào phòng trực tiếp vừa mới tạo thì phát hiện ở bên trong đã có hai ba vạn người, mà bởi vì trực tiếp là một thứ có thể thu hút rất nhiều người cùng một thời điểm nên hiện tại trên hệ thống hiển thị hơn ba mươi vạn người đang truy cập– Trong phút chốc đưa cô lên hàng đầu tiên! [ngồi chờ trực tiếp!] [Ba làm hai, bắt đầu.] [Gió bấc! Hồ! Đại tứ hỉ!] [Đây là khoảnh khắc tôi xem đại tỉ tỉ có lớn hơn tôi hay không!] [Ngưởi thần bí nhất trong lịch sử LPL sắp lộ diện 666666 Tôi nên làm sao để có thể không vứt bỏ cô ấy nếu cô ấy xấu, cầu phản hồi!!!!] [Trực tiếp đâu trực tiếp đâu trực tiếp đâu rồi–] [Bốn hai, vương tạc!] Bình luận liên tiếp. “A a a a a nhiều người như vậy…” Đồng Dao vừa mở trò chơi và phần mềm trực tiếp, trong lòng vừa sợ hãi lo lắng. Kim Dương nhắn một tin nói cô ấy cũng đang ngồi xổm trong phòng trực tiếp của cô, để cô ấy làm người quản lí, nếu ai nói xấu liền lập tứ xử lí– [Sợ một lát nữa tớ không xử lí hết được thì đừng trách tớ.] Thuận tay nhắn lại “Vương bát đản mau cút xéo”, Đồng Dao ngừng thở mở webcam, hình ảnh webcam xuất hiện ở góc bên phải dưới cùng màn hình, vì thế, trong sự chờ mong của vạn người, một cô gái tóc ngắn, ánh mắt tròn to, gương mặt còn hơi phúng phính trẻ con xuất hiện trong tầm mắt của mọi người…Phía sau cô là trụ sở của phân bộ câu lạc bộ thi đấu Liên Minh Huyền Thoại Telecom Trung Quốc, còn có cả Hỗ trợ Tiểu Bàn đang ngậm kẹo làm khung nền– Đồng Dao khẩn trương muốn chết, kéo kéo khóe miệng: “Hê, chào buổi tối.” Phần bình luận dừng lại một chút. Sau đó hoàn toàn bùng nổ. [a a a a a a a a a a a a a a a a a a a Mẹ nó lão bà của ta!] [Thanh âm thật dễ nghe.] [Mẹ tiểu tỷ tỷ xinh đẹp y hệt trong tưởng tượng của tôi!] [Ngày hôm đó chỉ cần nhìn tay là biết đây là một tiểu nha đầu mà các người không tin.] [Xấu.] […Vậy mà lại thực sự là một cô gái, tam quan sụp đổ.] Đồng Dao vội vàng nhìn qua phần bình luận, thấy một đống tin nhắn đủ hình thức, cô liền giả làm đà điểu giả vờ không thấy, bởi vậy cô liều mạng mở trò chơi: “Chơi trò chơi, chơi trò chơi. Từ bây giờ tháng nào cũng sẽ trực tiếp, mong mọi người ủng hộ…” Vừa nói xong cô liền hơi hơi ngẩng đầu lên. Trái tim bé nhỏ của Đồng Dao nhanh chóng đập thình thịnh, mặt cô hơi phiếm hồng, giơ lòng bàn tay còn ra mồ hôi vẫy vẫy về phia webcam nói “cảm ơn”, sau đó bắt đầu vào game–nhìn màn hình trò chơi quen thuộc, cô dần bình tĩnh, quen thuộc dăng nhập, mở ra giao diện sắp xếp vị trí thi đấu… Khi chơi trò chơi thì sẽ không để tâm đến những bình luận nữa. Dù sao thì nếu tắt phần bình luận thì cô cũng không nhìn thấy nó nữa, nhìn không thấy chính là không tồn tại oa ha ha ha ha ha ha!!!! Đồng Dao nghĩ như vậy, cảm thán bản thân mình thông minh, đột nhiên thấu người bên cạnh vốn mang gương mặt chán đời giật giật, nhấn chuột vào một trang web, ánh sáng màn hình hắt lên gương mặt anh tuấn, người đàn ông lười biếng mở miệng:”—Ồ, bọn họ vậy mà lại mởi một học sinh tiểu học đến tham gia thi đấu!’ “ “………………………….?” Đồng Dao muốn đem cổ của mình mạnh mẽ vặn sang bên phải, nhưng mà, người ngôi bên cô dường như không cảm thấy ánh mắt nhìn chằm chằm như lang như hổ của cô. “—‘Chọn LeBlanc đi, muốn nhìn cô chơi LeBlanc…’ “ “—Điện tín Trung Quốc thuê lao động là trẻ em, tôi muốn báo án.’ “ “—‘Smiling, tay cô thật là đẹp!’ “ “—‘Đồng Dao, cô nhìn qua có vẻ như không vượt quá 1m5.’ “ “—‘trời ạ, tôi thích cô đấy, nhìn một học sinh tiểu học đi làm tuyển thủ cảm thấy thật là dễ thương…’ “ … “Người này nói vợ của anh ta không phải là Aragaki Yui (**), là Smiling.” Lục Tư Thành nâng đầu lên, nhìn Đồng Dao, chậm rì rì nói,”Từ quan điểm cá nhân của anh, người này đại khái là cần phải đi khám bác sĩ nhãn khoa…Nếu khoa não không quá đông cũng nên đi qua xem thử.” Đồng Dao: “…” Đồng Dao: “Anh con mẹ nó muốn làm gì?!” “Em không phải là muốn tìm việc cho anh giải trí sao?” Lục Tư Thành chỉ vào màn hình máy tính– “Tìm được rồi.” [thông tin bổ sung] (**) Aragaki Yui (新垣結衣 Tân Viên Kết Y), (sinh ngày 11 tháng 6 năm 1988) là một thần tượng, diễn viên, ca sĩ, người mẫu người Nhật Bản. Với vẻ đẹp của mình, hiện nay cô được cho là một trong những thần tượng được yêu thích nhất tại Nhật Bản.