Khi Đại Thần Gặp Đại Thần
Chương 35 : Trái tim
Thành phố S ven biển, đông phong xen lẫn hàn băng, quét đến trên mặt người tựa như lưỡi dao sắc bén cắt qua.
Lục Thủy Hàn cúi đầu nhìn bóng dáng bản thân, dùng sức hít một hơi khói, rồi lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về phía lầu 12 quen thuộc. Không rõ từ lúc nào, ánh đèn từ gian phòng ấy đã sáng lên.
Này, không phải nửa đêm em muốn ăn gì đó chứ?
Ai đó lại hung hăng hít một ngụm khói, mặc cho sương khói lượn lờ trong gió rét phiêu tán khắp nơi. Hiện tại là ngày đầu tiên của năm mới…
Năm mới, cũng nên có thời tiết tốt mới phải. Lục Thủy Hàn dụi tắt tàn thuốc, ném vào thùng rác cách đó không xa, khép kín vạt áo, xoay người ——
Thời gian như dừng lại.
Hân Mạch tóc dài xoã tưng, áo ngủ mỏng manh, chân xỏ dép đi trong nhà đang đứng đó yên lặng nhìn anh.
Trên mặt đất lạnh lẽo phản xạ năm màu sáu sắc của ánh lửa pháo hoa, chốc lát lại lóe lên trong không trung, hai người bình tĩnh đối mặt nhau.
Bàn tay bên người Lục Thủy Hàn bất giác nắm chặt, đầu óc quay cuồng, hận không thể lập tức bước qua, đem cô ôm vào trong ngực, hung hăng đánh cho một trận. Hân Mạch ở bên kia, ăn mặc đơn bạc như thế, không sợ cảm lạnh sao? Tốt xấu cũng nên mặc áo khoác rồi hẵng ra ngoài chứ!
Đã nhiều ngày không gặp! Một tuần? Hai tuần? Một tháng? Hay là một năm?
Một ngày không gặp, như cách ba thu. Lục Thủy Hàn từng nghĩ, cho dù yêu thương sâu đậm hơn nữa, anh vẫn phải là người làm chủ. Chỉ là không rõ từ khi nào, anh vứt bỏ suy nghĩ ấy.
“Anh chỉ là… Tới xem một chút”. Giọng nam khô khốc, trong gió dường như có chút hỗn độn. Truyền vào tai cô lại như chỉ thừa lại một nét thoáng thở dài.
Diệp Hân Mạch cứ như thế nhìn, bất động và cũng không đáp lời.
Nắm tay siết chặt, móng tay bấm vào lòngbàn tay đau nhói. “Lên nhà đi! Bên ngoài gió lớn lắm. Anh…”. Ngón tay giật giật, muốn đưa tay chạm vào cô, nhưng cuối cùng vẫn là không nâng lên nổi. Chỉ đành nhìn cô một cái, mím mím môi. “… phải đi rồi…”
Gió thổi đìu hiu phớt qua hai má, lại là đau đớn thấu xương.
Lục Thuỷ Hàn nói xong, thân thể cứng ngắc chuyển hướng đi tới cửa xe, không dám quay đầu. Anh sợ chính mình không kìm chế được, sẽ nhào tới ôm ấp cô, hôn cô, sẽ… yêu cô.
Ngay lúc mở cửa xe, trong nháy mắt phần lưng bị ôm siết. Ngay sau đó, bàn tay lạnh như băng ôm chặt eo anh. “Hân Mạch…”
Thân thể nam nhân cứng ngắc, tim đập kịch liệt, đã không còn giữ nổi bình tĩnh. Cô… Thế này xem như là giải thích sao?
Hân Mạch tiếp tục không nói chuyện, đưa cánh tay ngày một siết chặt hơn. Hai thân thể dán chặt vào nhau, khóe miệng lơ đãng nhoẻn lên một nét cười.
“Đồ ngốc…” Thật lâu sau,thanh lãnh thanh âm từ từ truyền tới.
“…..” Lục Thủy Hàn mấp máy môi.
“Đồ ngốc, em đói.”
“…” Lục Thủy Hàn đang luống cuống bỗng nhiên bị hắt cho chậu nước lạnh, Hân Mạch…
“Đồ ngốc… Em lạnh.” Hân Mạch rất nghiêm túc trần thuật.
Thấy anh còn không phản ứng, Hân Mạch lại vuốt ve một trận, nói: “Đồ ngốc, em đau quá.”
Lục Thuỷ Hàn chấn động, gỡ tay cô ra, xoay người lại.”Chỗ nào đau?”
“Chân…” Cô dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt anh. “Còn có trái tim cũng…”
Không đợi cô nói xong. lực đạo khổng lồ bỗng nhiên đem Hân Mạch ôm siết vào trong lòng. Gắt gao ôm chặt, truyền cho cô sự ấm áp
Hân Mạch bị ôm đến phát đau nhưng vẫn không lên tiếng, hai tay quấn quanh eo Lục Thuỷ Hàn, trong lòng dâng lên tư vị khó tả, khoé miệng không kìm được cũng khẽ cười
“Về sau, không cho phép anh trốn nhà đi nữa”
Thân thể cao lớn cứng đờ.”Uh…”, như con cừu nhỏ ngoan ngoãn, mang theo yêu thương nồng đậm
“Đồ ngốc…” Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ dụi dụi.”Về nhà nấu cơm đi, năm ngày rồi em chưa có ăn cơm đó”
“Em..”. Lục Thuỷ Hàn bỗng dưng đẩy Hân Mạch ra. Quát tướng lên: “Sao không chịu lo lắng cho bản thân một chút hả?”
“Tại anh không ở đây, nên…. nên em không muốn ăn”. Cô nàng uỷ khuất mếu máo, bàn tay níu chặt vạt áo Lục Thuỷ Hàn, nhất quyết không chịu buông. Chỉ là một giây sau đó, thân thể như bay lên không. Lục Thuỷ Hàn nhấc bổng Hân Mạch, vác lên vai, sải bước đi về nhà.
Hân Mạch trên vai anh cười đến rực rỡ, Lục Thuỷ Hàn lại vẫn buồn bực: “Về sau còn dám không ăn cơm, anh sẽ đánh em đó”
“Được”.Cô nàng vẫn tươi cười
Khóe mắt lại lặng lẽ chảy nước mắt
“Cũng không được làm anh sợ như lần trước”
“Được.”
“Cũng không được đuổi anh đi”
“Được.”
“Không được không tin anh…”
“Được.”
…
Lục Thuỷ Hàn đem Hân Mạch ôm trở về nhà, từ trên xuống dưới đánh giá cô nàng một trận. Thấy cô sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh thì đánh cũng không nỡ mà mắng cũng không đành, chỉ cuống quýt xuống bếp nấu ăn
Đã lâu lắm rồi cô chưa thấy anh trong bộ dáng quen thuộc như thế này
“Mẹ em năm đó nhìn trúng ba em, thế nên mới gả tới Đài Loan…”
Bàn tay đang vo gạo của Lục Thuỷ Hàn chợt ngập ngừng
“Vì muốn gả cho ba em mà mẹ lúc ấy chưa học xong đại học cũng không thèm để ý cha mẹ phản đối, cứ thế bỏ nhà đi. Đến Đài Loan mới phát hiện, ba em kỳ thật phải mượn tiền ngân hàng để sống qua ngày, cha mẹ cũng đều không còn nữa”.
“Mẹ em cảm thấy nếu đã gả cho người ta thì phải ở cùng nhau. Sau khi sinh anh trai, chị và em, vì cuộc sống khó khăn, bà phải ra ngoài tìm việc làm. Nhưng vì không có bằng cấp, lại không quen với khí hậu bên đó nên thân thể ngày một suy kiệt..”
Lục Thuỷ Hàn lẳng lặng nấu nướng
“Khoảng thời gian đó tuy rất vất vả, nhưng cả gia đình luôn ở bên nhau, quả thực rất hạnh phúc. Đến khi… em được bốn tuổi, cả nhà đều bị bệnh, tiền tết kiệm đã dùng hết, ngân hàng cũng không chịu cho vay thêm nữa.Em liền tới hiệu thuốc xin thuốc cho mọi người uống…”. Hân Mạch bỗng nhiên ngừng lời, phòng bếp lúc này chỉ còn ;lại tiếng dao thớt lạch cạch.
“Sau này mới biết, thuốc đó đã hết hạn sử dụng, ba và anh chị đều vì thế mà qua đời…. Mẹ đành mang em trở lại thành phố C”
Chuyện kế tiếp, không cần nói cũng biết. Mẹ và ông bà ngoại từ lâu đã từ mặt, mọi người trong nhà ai nhìn cũng không vừa mắt. Sau một hồi quở trách, mẹ cũng chỉ cầu mong mọi người niệm tình máu mủ mà cho hai me con ở lại
Tiểu Hân Mạch biết rõ, ba mẹ không sai, ông bà ngoại và cậu mợ cũng không sai. Tất cả chỉ là do số mệnh
Năm đó, Hân mạch giương đôi mắt tinh khiết nhìn từng người trong gia đình mình ra đi, trong lòng cũng chẳng thể tức giận, chỉ âm thầm đau xót, khóc than
Không lâu sau, mẹ cũng qua đời. Bệnh tật kéo dài, mệt nhọc quá độ khiến thân thể người mẹ từ lâu đã suy yếu. Mợ là một người phụ nữ ghê gớm,từ lâu đã không vừa mắt với hai mẹ con Hân Mạch, cho nên sau khi mẹ mất, Hân Mạch về sống cùng ông bà ngoại. Nhưng chính ông bà ngoại từ lâu cũng đã cạn tình với đứa con gái không biết nghe lời, thế nên Hân Mạch lớn lên trong thiệt thòi cũng là điều dễ hiểu
“Cái chết của mẹ em khiến ông bà ngoại bị đả kích rất lớn, hai người cũng đã có tuổi, mà em khi ấy lại còn nhỏ. Ông bà tuy không quan tâm nhưng cũng không dám để em ra ngoài nhiều, sợ xảy ra chuyện, thế nên ngày ngày nhốt em trong thư phòng. Cứ thế em lớn lên cùng những cuốn sách cũ của ông ngoại..”
“Gia đình mẹ là dòng dõi thư hương, từ khi còn nhỏ mẹ đã dạy em viết chữ, trẻ con tuy chưa nhận thức được nhiều, nhưng tiếp xúc với sách vở lâu như vậy, chắc chắn là có tiến bộ….”
Cả một quãng thời gian tuổi thơ và trưởng thành trong cô độc, tâm tư khép kín khiến người ngoài nhìn không ra. Ngày ngày Hân Mạch chìm đắm trong thế giới của những cuốn sách khiến cho tâm tính dần trở nên lãnh đạm, cũng rụt rè trong việc giao tiếp với người ngoài
Lục Thủy Hàn đem khoai tây tỉ mẩn rửa sach sẽ, rồi lại cắt thành miếng nhỏ. Trong lúc nghe Hân Mạch kể chuyện, anh đã vài lần suýt cắt phải ngón tay
Sau này, đến khi đi học, vì chuyện công việc nên gia đình cậu mợ chuyển đi nơi khác. Ông bà ngoại và Hân Mạch vẫn ở lại thành phố này. Giữa ba người có chuyện khúc mả, tự nhiên sẽ khó thân cận, nhưng ông bà vẫn chu cấp cho Hân Mạch học hành đầy đủ
Cứ như vậy mãi cho đến đại học.
“Mấy năm sau, ông ngoại nhận được một phong thư, là của ngân hàng bên Đài Loan gửi tới, nói ba em năm đó còn nợ họ một khoản tiền mấy trăm vạn, yêu cầu ông bà thay ba em hoàn trả món tiền đó”. Hân Mạch nhắm mắt hít một hơi. “Ông bà ngoại vốn cũng không dư dả gì, vì chuyện học hành của em đã hao tổn khá nhiều tâm tư. Ông ngoại sau khi nhận phong thư ấy thì tức giận đến nỗi thổ huyết, vài ngày sau thì qua đời. Bà ngoại vì quá đau lòng nên cũng đi theo ông. Cậu sau khi an táng hai người đã nói với em rằng giờ ông bà đã không còn, cậu cũng không thể có trách nhiệm gì với em nữa, món nợ ấy em phải tự lo lấy”
“Cho nên, Đúng lúc ấy Bạch Mặc Nhiên xuất hiện, thay em trả hết món nợ kia và cũng nhân tiện làm ra cái bản hợp đồng vô lý ấy phải không?”. Lục Thuỷ hàn rốt cục cũng hiểu thấu sự tình
“Uh.” Cho nên, cô cần cảm ơn anh ta. “Kỳ thật lúc ấy, các điều khoản trong hợp đồng đối với em đã là không thể tốt hơn rồi. Hiện tại tìm việc làm rất khó khăn, với tính cách lãnh đạm cuả em, khẳng định đi làm không bao lâu cũng làm người ta chướng mắt mà mất việc. Anh ta thay em trả nợ, còn cho em một công việc. Như vậy đã là tốt lắm rồi….”
Chính là, hắn ta biết em sau này tiền đồ vô lượng nên mới làm thế.
Lục Thủy Hàn đun sôi dầu, đem khoai tây bỏ vào, nhà bếp liền vang lên tiếng chiên xào rộn rã. Bạch Mặc Nhiên, Bạch Mặc Nhiên…
“Những gì nên nói, em cũng nói hết cả rồi”. Hân Mạch khẽ thở dài, thần sắc khó đoán, nhìn anh chằm chằm một hồi, mới chậm rãi đi qua. Hai tay ôm eo, mặt dán lên lưng Lục Thủy Hàn. “Là em không đúng, không chịu sớm kể cho anh”
Lục Thủy Hàn buông đũa xuống, xoay người lại đem cô nàng ôm vào trong ngực, cằm đặt trên đỉnh đầu. U hương trên tóc tràn ngập khoang mũi, khiến tâm tình anh nặng trình trịch.”Hân Mạch, cám ơn em”. Cám ơn em hiện tại đã có thể nói chuyện này với anh,cám ơn em đã giữ anh lại, cám ơn em đã cho anh cơ hội được yêu em.
“Em chỉ không muốn khóc trước mặt anh, cho nên mới bảo anh ra ngoài, chứ chẳng hề muốn đuổi anh đi.” Hân Mạch mềm nhẹ giải thích.
Lục Thủy Hàn ngớ ra, hận không thể cho mình một cái bạt tai, là đồ ngốc! “Hân Mạch… Anh sai rồi, sau này nhất định sẽ không nghĩ ngợi lung tung…”
“Em sợ… Anh sẽ lại bỏ đi…”. Thanh âm từ từ truyền tới, lượn lờ trong không khí, vấn vít bên tai Lục Thủy Hàn. Nhiều năm như vậy, cô một người trải qua tất cả mọi chuyện, không có phụ mẫu, không có thân nhân. Nếu như ngay cả anh cũng muốn rời đi, thì cô phải làm thế nào đây?
“Thực xin lỗi, từ nay về sau anh nhất định sẽ ở bên em, được không?”. Lục Thủy Hàm đem Hân Mạch ôm vào trong ngực, hung hăng hôn môi. Anh yêu cô, dữ dội và đầy may mắn.
“Chính là, em cùng Bạch Mặc Nhiên…”
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
72 chương
30 chương
51 chương
5 chương