Khi Đại Thần Gặp Đại Thần

Chương 32 : Mua dây buộc mình

Khoá chặt tất cả tư tưởng cũng như tình cảm của mình, Hân Mạch cuộn tròn trên giường, không động đậy run rẩy ôm bàn tay đầy vệt máu khô, gạt nước mắt mà ngủ thật say Một đêm này, chỉ có mảnh sứ vỡ trên sàn phản chiếu ánh trăng bàng bạc chiếu rọi lên gương mặt bất lực của cô Tựa bi ai, tựa oán thán. Như khóc than, như mưa gió. Tận đến ngày hôm sau, hỗn loạn tỉnh lại, đôi con ngươi mờ mịt từ từ mở ra, thất thần nhìn đống hỗn độn trên mặt đất rồi chuyển đến vết thương trên lòng bàn tay. Mùi máu tanh chợt tràn ngập xoang mũi, va chạm nhỏ cũng khiến cô rùng mình Một nửa là đau đớn, một nửa là tê dại. Diệp Hân Mạch bỗng nhiên nhớ lại, ngày hôm qua còn có một người vì mình mà lo lắng Chỉnh đốn tốt tâm tình,thân ảnh gầy yếu vịn mép giường đứng lên, coi thường đám hỗn độn trên mặt đất, cứ thế bước ra ngoài. Ngoài trời mới là tờ mờ sáng, Hân Mạch chưaừng dậy sớm như vậy thế nên chưa bao giờ được thấy vẻ đẹp của ánh bình minh. Ánh mặt trời nhu hoà tràn tới, cả không gian nhuộm một sắc hồng nhàn nhạt, đẹp đẽ mà bình yên Thật là một ngày đẹp trời! Gương mặt tái nhợt bỗng nở nụ cười. Quả nhiên chuyện quá khứ vẫn mãi là quá khứ. Hiện tại chỉ còn tồn tại một Diệp Hân Mạch. Không cần để tâm trước đây đã xảy ra chuyện gì, cô nhất địnhphải sống, phải sống thật tốt Tấm lưng gầy yếu tựa vào lan can nhìn ra xa. Gió sớm như dải lụa mảnh trong ánh dương quang nhè nhẹ phất phơ Rất lâu sau Hân Mạch mới xoay người trở lại phòng ngủ, nhẹ nhàng thu dọn đống hỗn độn tối qua. Nhặt đến mảnh vỡ cuối cùng lại đột nhiên ném tất cả xuống sàn, bực bội lẩm bẩm: “Đồ ngốc…” Người bị mắng là đồ ngốc kia hiện giờ đang nằm trên giường ở nhà mình, lăn qua lăn lại không làm sao mà ngủ được. Nói đúng hơn là suốt từ đêm qua tới giờ vẫn chưa chợp mắt được phút nào Hân Mạch à, anh nên xử lý em thế nào đây? Lục Thủy Hàn thở dài, trong lòng bất giác lại nhớ về cô Nhớ đến khi cô lạnh nhạt với anh, cô độc nhưng mạnh mẽ Khi cô cuộn tròn thân thể,say ngủ trong lòng anh Có khi cô lại nhoẻn cười,trêu đùa anh đủ thứ chuyện Khi ôm chăn phát run, đơn giản là vì cô sợ lạnh và sợ bóng đêm. Cả khi cô nàng chun nhẹ cái mũi, nói mình muốn ăn sườn xào chua ngọt Đến khi say rượu lại như biến thành một con người khác, biếng nhác, khả ái và đáng yêu Và cả… Trong đầu Lục Thuỷ Hàn lúc này chỉ toàn là hình bóng của Hân Mạch. Chứng kiến cô tuyệt tình, cố chấp sống mãi với quá khứ mà không chịu hé răng chia sẻ cùng anh, chứng kiến cô không chịu tiếp nhận và tin tưởng mình … Tình yêu, phút đầu ngọt ngào, phút sau đã đau đớn tâm can Lục Thủy Hàn buồn bực vò đầu, quyết định không nghĩ tới nữa, thế nhưng vẫn lo lắng không hiểu cô ăn có đủ không, ngủ có ngon không, mặc có ấm không. Trong lòng cảm thấy mình hình như trúng độc mất rồi. Quên đi hình bóng này, khó khăn biết bao nhiêu Lục Thuỷ Hàn xốc chăn lên lại thấy chỗ trống bên cạnh mình… Hân Mạch Hân Mạch … Lục Thủy Hàn cười khổ,tâm tình sớm đã không còn kích động như đêm qua, thôi thì cứ để cho cô ấy một khoảng thời gian tĩnh tâm đi vậy Quyết định vậy đi, Lục Thủy Hàn đứng dậy, nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt, lúc soi gương nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỵ của bản thân thì không khỏi giật mình. Một thân âu phục chỉnh tề, Lục Thuỷ Hàn bước vào phòng làm việc. Vừa đóng cửa phòng đã vội vã thở dài “Ai dza, Tổng biên tập của chúng ta càng ngày càng phong độ nha!”. Mỹ nữ tóc xoăn tiểu Trần một tay cầm gương một tay cầm thỏi son thở dài đánh giá, hạ khoé mắt liếc về phía văn phòng ai đó, không kìm được nuốt một ngụm nước miếng. “Cô đó nha, đừng có mơ tưởng nữa, bạn gái Tổng biên tập chính là Mật Đại đó!”. Cô nàng sành điệu ngồi đối diện dài giọng chế giễu “Hứ. Thật là xui xẻo,Mật Đại cũng thật biết nhìn người nha!” “So sánh mà làm gì.Cô làm sao mà so được với Mật Đại chứ. Tốt nhất là đừng mơ mộng nữa!”. Không trách được, biên tập cả công ty có khi đến 90% là fan của Mật Đại Tiểu Trần vuốt mái tóc dài: “Hừ, thì cứ cho là tôi không bằng cô ấy. Nhưng tôi thấy tổng biên mấy ngày nay không có đi làm. Thử đoán xem, hay là chia tay rồi?” Mọi người đối với mấy chuyện tào lao của cô nàng cũng không mấy chú ý, thế nên nãy giờ chỉ có tiểu Trần tự hỏi tự trả lời, ngồi nói chuyện với chính trong gương “Không biết là Mật Đại không vừa mắt với Lục Tổng biên của chúng ta hay là anh ấy tìm được đối tượng tốt hơn rồi đây…..”. Còn chưa nói xong, tiểu Trần bỗng thấy có ai đó vỗ vỗ vào vai mình, lập tức quay ra Sau đó, nụ cười trên mặt liền đông cứng Nhân vật chính của câu chuyện trà dư tửu hậu, Tổng biên đại nhân lúc này đang đứng sau lưng cô nàng, rất là “ôn hoà” nở một nụ cười mị hoặc: “Tiểu Trần, tư liệu về nhân viên mới nửa đầu năm nay, trước khi tan sở hãy thống kê đầy đủ rồi gửi cho tôi.” “…”. Lấy việc công trả thù riêng. Tuyệt đối là muốn trả thù riêng đây mà. Chỉ tiếc là tiểu Trần đáng thương trong lòng khóc ròng mà ngoài mặt vẫn phải tươi cười dạ dạ vâng vâng “Tốt lắm”. Lục Thuỷ Hàn vừa lòng gật đầu, con nguơi khẽ chuyển nhìn lướt qua tất cả mọi người trong phòng. Cuối cùng lại dừng lại trên người tiểu Trần: “Đúng rồi, bây giờ tôi hơi khát, có thể phiền cô ra ngoài mua giúp tôi một ly cà phê nóng ở tiệm Khả Khả được không?” Hix, thật khổ mà, thôi thì cứ coi như là ra ngoài tản bộ cũng được…. Tiểu Trần gật đầu như gà con mổ thóc. “Uh đi đi! Nhớ là mười phút sau phải mang về đó, tôi thích cà phê nóng.” “…”. Xin anh, cái tiệm cà phê đó, lái xe tới cũng đã mất mười phút rồi. Làm thế nào mà mang về trong vòng mười phút được chứ Tiểu Trần ai oán định lên tiếng, ai dè tổng biên Lục vừa mới đi được vài bước đã quay lại, xè ra nụ cười như Mona Lisa: “Đúng như cô đoán, hôm qua tôi vừa bị đá…. Cho nên hôm nay muốn uống một ly cà phê nóng hẳn là không có vấn đề gì chứ?” Tiểu Trần lắp bắp, cả người phát run. Giờ phút này cô nàng hận không thể vả cho cái miệng quạ đen của mình mấy cái bạt tai. Thấy tổng biên đại nhân còn chờ mình trả lời, cô nàng vội vàng đáp: “Vâng, vâng…. Tôi đi liền đây”. Nói xong thì chạy như bay ra khỏi phòng Thân ảnh cao lớn cùng lúc đó cũng biến mất khỏi tầm mắt mọi người Ngày qua ngày cứ như vậy trôi qu. Người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy Lục Thủy Hàn vẫn bình thường như cũ, bất quá Lục tổng biên, lúc đùa thì cà lơ phất phơ, có lúc lại nghiêm túc tàn nhẫn phê bình, có lúc lại cứ đọc mãi mấy trang văn Không ai thấy, đây chỉ là một cái mặt nạ anh đeo lên để lừa mình dối người. Có nhiều đêm Lục Thủy Hàn đứng trên ban công ngẩn người; có nhiều lần, trước cột đèn xanh đèn đỏ ở ngã tư lại chẳng buồn nhìn đèn… Đợt nghỉ lễ năm mới ngày càng tới gần, Lục Thủy Hàn theo lẽ thường đứng bên ban công ngẩn người. Cô đã đồng ý cùng anh về nhà, hiện tại, sợ là muốn nuốt lời rồi Đang nghĩ ngợi lung tung,bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, mở ra thì chính là ông anh họ Lục Triển Bằng. “Tiểu Hàn! Anh bị người ta đòi nợ không có chỗ trốn, cho anh ở đây vài ngày đi!” Lục Triển Bằng gào lên ai oán sau đó rất coi thường chủ nhà trực tiếp chui vào phòng bắt chéo hai chân trên sofa, hai tay vung vẩy đánh giá hoàn cảnh chung quanh. “Ai nha,vài năm rồi, cũng không thay đổi gì mấy nhỉ?” “Đang làm chuyện xấu gì đó?” “Không… anh nào dám…” Lục Triển Bằng bất mãn bĩu môi, ngón trỏ tay trái chạm chạm khóe mắt. Xoay trái xoay phải, tìm nửa ngày không tìm được người muốn tìm: “Ý,mỹ nhân đâu? Cậu không đưa cô ấy về đây à?” Lục Thủy Hàn đang muốn châm trà, bỗng nhiên nghe vậy, tay có chút run, liền vội vàng buông xuống. Ngữ khí cũng trở nên không kìm chế được: “Còn nói lung tung, em gọi điện thoại để bác tới lôi cổ anh về đó.” “A! Tiểu Hàn, cậu không thể thấy chết mà không cứu a!” Lục đường huynh thiếu chút nữa là quỳ xuống tới ôm lấy bắp đùi Lục Thủy Hàn khóc lóc. “Được được, anh đi ăn không?” “Không. Anh không có tiền, không có tiền…” Vô cùng oán thán. “Vớ vẩn! Lần trước anh đầu tư cổ phiếu, tiền kiếm được lại cầm đi tán gái hết rồi hả?” Lục Thủy Hàn tiếp tục trấn định cầm lấy ấm trà. “Không…Không…” Lục đường huynh chột dạ mở lớn mắt, thấy “tiểu Hàn” một chút cũng không tin đang liếc mình, đành xoa xoa tay. “Cái này, cái này… Anh phải … phải… Đền ít tiền…” “Phát sinh chuyện gì?” Lục đường huynh đang muốn đáp lời,chuông cửa lại vang lên. Không đợi anh ta ngăn cản, Lục Thuỷ Hàn đã ra mở cửa, từ bên ngoài, một cô nàng hùng hùng hổ hổ xông tới “Lục Triển Bằng đâu, Lục Triển Bằng đâu!” “JoJo?” Lục Thủy Hàn nhíu mày, xoay tay lại đang muốn chỉ chỗ anh họ vừa ngồi – ngay sau đó đã sững cả người. Ông anh họ qúy báu vừa ngồi kia đã biến đâu mất rồi Lục Thủy Hàn sờ sờ cái mũi, hừ hừ vài tiếng bất mãn trong cổ họng Không biết là bất mãn với Lục Triễn Bằng hay là bất mãn với anh mà JoJo mặc kệ đây không phải nhà mình, hùng hùng hổ hổ xông vào, ngó nghiêng tìm kiếm khắp nơi. Mắt thấy cô nàng hung hăng đá văng cửa phòng ngủ rồi lại đạp cửa phòng khách mà vẫn chưa tìm thấy người… Ai đó nhanh chóng theo sau, định ngăn cản thì nhoáng một cái đã thấy ông anh họ nhà mình không hiểu từ xó nào chui ra, phi thẳng ra cửa chạy mất dạng Lục Thuỷ Hàn vô lực xoa xoa trán, ngăn JoJo lại: “Thôi thôi, anh ấy đã đi mất rồi” “Hả?”. JoJo kinh ngạc quay đầu, nhìn Lục Thuỷ Hàn chớp mắt vài cái, uất hận đá tung cửa phòng rồi cũng ngoan ngoãn đi ra. Lục Thủy Hàn trong lòng chỉ mong cô nàng mau đi cho để mình được yên. Ai dè, người vừa đi đến cửa đã vội đổi ý, uốn éo vòng eo, quay lại ghế sofa ngồi đúng lên chỗ Lục Triển Bằng vừa ngồi, hai chân bắt chéo, ý là nhất định không chịu đi “Anh ấy còn chưa đi xa, cô không định đuổỉ theo sao?”. Lục Thuỷ Hàn “tốt bụng” nhắc nhở Mỹ nhân quyến rũ liếc anh một cái, thò tay vào túi xách lấy ra một bao thuốc là và bật lửa, tao nhã rút một điếu đưa lên miệng: “Hút thuốc ở đây được chứ?” “…”. Xin cô. Cô đưa thuốc lên tới tận miệng rồi, tôi còn cản được sao? JoJo thấy anh trầm mặc không nói gì, coi như đó là đồng ý, bật l