Khi cup a gặp cup c
Chương 40
Liễu Hạ Niên đưa Trần Mặc Nhiễm ra sân bay, Trần Mặc Nhiễm ngồi trêи xe ngủ gà ngủ gật, tối hôm qua quá mức miệt mài, Trần Mặc Nhiễm ôm Liễu Hạ Niên cứ như không có ngày mai, ôm thật chặt, hôn môi không ngừng, đến mức khi Liễu Hạ Niên mệt mỏi muốn tiến vào mộng đẹp, vẫn cảm thấy bờ môi ấm áp của Trần Mặc Nhiễm di chuyển trêи mặt mình. Liễu Hạ Niên mở mắt ra, trong bóng tối vẫn thấy rõ mắt Trần Mặc Nhiễm ươn ướt, tiểu cô nương đang khóc.
Trần Mặc Nhiễm kề sát mặt vào em ấy, nước mắt đã sớm khiến má em ấy ướt sũng, Liễu Hạ Niên vỗ đầu Trần Mặc Nhiễm, nói: "Khóc cái gì, chỉ xa nhau vài tuần thôi."
"Cái gì mà chỉ vài tuần, lâu thật là lâu, em phải ở đó chờ bảy ngày, lại thêm bảy ngày, lại thêm bảy ngày nữa, rồi lại thêm ba ngày, em mới có thể thấy chị, như vậy là rất lâu, em chờ mãi chắc hóa thành đá mất thôi."
Liễu Hạ Niên cười khẽ, nghe xong trong lòng vui rạo rực, Trần Mặc Nhiễm có đôi khi miệng rất ngọt, xuất phát từ thiên phú, lời nói phát ra từ nội tâm, vừa có nét ngây thơ, vừa có một chút nét tấm lòng son trong đó.
"Nhớ rằng phải luôn nhớ tôi đấy." Liễu Hạ Niên nói.
"Sẽ." Trần Mặc Nhiễm gật đầu.
"Nhớ nhiều không?" Liễu Hạ Niên giống như nam nhân vật chính trong TV, thốt ra những câu sến súa.
"Rất nhớ. Mỗi ngày đều nhớ, nghĩ xem chừng nào thì chị tới tìm em." Trần Mặc Nhiễm tựa đầu vào vai Liễu Hạ Niên, bắt đầu khóc, nước mắt thấm vào vai Liễu Hạ Niên, khiến Liễu Hạ Niên cảm thấy nơi đó nóng như lửa, hơi khó chịu một chút. Liễu Hạ Niên xoay người, nghiêng người ôm lấy Trần Mặc Nhiễm, kéo em ấy vào lòng như một đứa trẻ. Tay Trần Mặc Nhiễm ôm lấy Liễu Hạ Niên, lắng nghe tiếng tim đập của chị ấy.
Liễu Hạ Niên không giỏi an ủi người khác, cô chỉ có thể im lặng lắng nghe người đó nói hết ra. Trần Mặc Nhiễm không biết mình bị làm sao, nhưng cô muốn nói rất nhiều, để Liễu Hạ Niên hiểu kỳ thật cô rất quan tâm Liễu Hạ Niên, muốn Liễu Hạ Niên không được quên sự tồn tại của mình.
Khóc xong rồi, Trần Mặc Nhiễm lại bắt đầu hôn Liễu Hạ Niên, hôn rất lâu, chỉ vuốt ve không làm gì hơn nữa, nhưng lại cảm thấy rất thoải mái.
Môi Trần Mặc Nhiễm và Liễu Hạ Niên sưng cả lên, buổi sáng khi ăn điểm tâm Liễu Hạ Niên làm, mắt Trần Mặc Nhiễm hơi sưng đỏ, đôi môi đầy đặn. Liễu Hạ Niên cũng không khá hơn, nhưng thể lực và tố chất cô tốt hơn, nên không có sự mệt mỏi không lộ ra bên ngoài.
Sắp xếp hành lý xong, Trần Mặc Nhiễm chui vào trong xe ngủ, đường ra sân bay khoảng nửa tiếng, Trần Mặc Nhiễm vẫn không tỉnh lại. Liễu Hạ Niên thong thả lái xe, không quấy rầy Trần Mặc Nhiễm, may mắn sáng sớm nên xe không đông.
Tới sân bay, Liễu Hạ Niên nhìn đồng hồ đeo tay, nửa tiếng nữa cất cánh, Trần Mặc Nhiễm tựa người vào hành lý, ngã đầu nhắm mắt nghỉ ngơi. Liễu Hạ Niên ngồi xổm trước mặt, sờ khuôn mặt non nớt hồng nhuận của cô, ở cạnh nhau lâu vậy rồi, so với ngày trước Trần Mặc Nhiễm được cô nuôi hồng hào phúng phính hẳn lên.
Liễu Hạ Niên lần đầu tiên gặp Trần Mặc Nhiễm khi đó Trần Mặc Nhiễm vẫn còn là bạn gái Phương Tiểu Minh, đi dự tiệc sinh nhật của cậu ta. Liễu Hạ Niên lần đầu tiên thấy một nữ hài tử như một đóa hoa hồng nhạt như vậy, khuôn mặt không giống mỹ nữ thời đại, em ấy hơi béo, cứ như một mỹ nhân bước từ trong tranh thủy mặc cổ đại ra vậy. Liễu Hạ Niên luôn thích nữ tử như thế, cứ như đóa hoa sen thẹn thùng, linh hồn rất sạch sẽ, thuần khiết. Dạng con gái truyền thống như thế không kiếm được trong xã hội hiện đại. Nhưng Liễu Hạ Niên cảm thấy chỉ cần có duyên sẽ gặp.
Phương Tiểu Minh thấy cô ở xa xa nhìn Trần Mặc Nhiễm đang chơi đùa với một cô mèo Ba Tư, nhìn đến ngẩn người, hắn liền hỏi Liễu tỷ vì sao lại nhìn người ta chằm chằm cứ như muốn ăn người ta vậy.
Phương gia và Liễu gia mấy đời thân nhau, từ nhỏ Phương Tiểu Minh đã quen Liễu Hạ Niên, cũng thường lui tới. Phương gia có tiền, Liễu gia có quyền, trước kia Phương Tiểu Minh và Mộc Vị Ương bị cha mẹ ghép lại thành một đôi, nhưng Phương Tiểu Minh biết mình là gay, không thích nữ nhân được. Nhưng Liễu Hạ Niên lại nghĩ Phương Tiểu Minh không phải như thế, hắn chỉ thích đùa vui thôi, chứ thật ra hắn không thực sự thương nam nhân.
Liễu Hạ Niên mỉm cười, lắc đầu, cô vốn không có thói quen giải thích quá nhiều. Phương Tiểu Minh chỉ vào người nọ nói: "Bạn gái của tôi đấy."
Liễu Hạ Niên nhẹ giọng hỏi: "Hả?"
"Có trời chứng giám, từ khi quen em ấy tôi luôn thủ thân như ngọc, không hề đụng chạm gì em ấy cả." Phương Tiểu Minh khoa trương dùng khăn tay viền hoa chấm nước mắt.
Liễu Hạ Niên quay đầu đi, không thèm để ý đến hắn.
Phương Tiểu Minh nói: "Liễu tỷ, giúp tôi một việc được không, tôi chỉ xin chị giúp tôi lần này thôi."
"Nói." Liễu Hạ Niên nói ngắn gọn.
Phương Tiểu Minh cười tủm tỉm nhìn cô, ánh mắt mị lên cực kỳ giống một con hồ ly gian trá, hay nên nói là hoàng tử hồ ly mới đúng.
"Giúp tôi dụ dỗ em ấy đi." Phương Tiểu Minh nháy mắt, nhẹ giọng phun ra những từ kia.
Liễu Hạ Niên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Phương Tiểu Minh cúi đầu, thở dài, tràn ngập bất đắc dĩ, trông giống như diễn viên đang diễn kịch, điều đó khiến Liễu Hạ Niên cảm thấy chịu không nổi.
Liễu Hạ Niên cầm ly rượu lên, bên trong còn hơn phân nửa chất lỏng màu đỏ, dưới ánh đèn, trông chúng như máu, đặc biệt xinh đẹp. Liễu Hạ Niên trầm giọng nói: "Đừng vòng vo."
"Tôi muốn chia tay, nhưng sợ không tốt với một tiểu cô nương như em ấy, tôi sợ em ấy suy nghĩ nhiều." Phương Tiểu Minh tươi cười không giảm, lời nói tàn nhẫn, nhưng có vẻ hắn không nghĩ thế.
Liễu Hạ Niên khoanh tay, đặt trước ngực, nói: "Cậu không nên nói như vậy."
Phương Tiểu Minh cao hứng, ngồi xuống bàn, trông bộ dáng giống như một chú bé học sinh tiểu học đang nghe giảng bài.
Liễu Hạ Niên lãnh đạm cười: "Cậu phải nói như vậy, cậu cảm thấy cả hai không hợp nhau, cậu không muốn thương tổn cô ấy, muốn cô ấy tìm thấy người hợp hơn cậu. Nếu như cô ấy vẫn không tìm được, cậu nguyện ý tiếp tục chiếu cố cho cô ta."
Phương Tiểu Minh trầm trồ thốt lên: "Liễu tỷ đúng là há miệng ra là có thể biến ác ma thành thiên sứ."
Liễu Hạ Niên chạm cốc với Phương Tiểu Minh, keng một tiếng, xem như tiếp nhận lời ca ngợi của hắn. Phương Tiểu Minh vuốt cằm, hỏi: "Liễu tỷ, chị không thấy lạ khi tôi nhờ chị việc này sao?"
"Vì tôi yêu nữ nhân?"
"Chỉ đúng một phần."
"Vì cô ấy cũng yêu nữ nhân?" Liễu Hạ Niên đoán bừa.
Phương Tiểu Minh búng tay một cái: "Bingo."
Liễu Hạ Niên quay lại nhìn Trần Mặc Nhiễm, ánh mắt hoàn toàn thay đổi, đồng tử lãnh đạm sáng lên. Phương Tiểu Minh cười thầm, nói: "Còn có một nguyên nhân khác, đó là tuy trong công việc chị gặp nhiều người như thế, nhưng chỉ nhìn em ấy mắt mới sáng lên."
"Nhiều người như thế?" Liễu Hạ Niên đặc biệt mẫn cảm với từ này, cô ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm Phương Tiểu Minh. Cậu ta bị Liễu Hạ Niên nhìn như thế, khuôn mặt trở nên ngượng ngùng không được tự nhiên, cậu ta ho khan vài tiếng, nói: "Kỳ thật cũng không phải rất nhiều, chỉ một vài người vừa có tiền, tuổi trẻ, lớn lên lại đẹp trai đẹp gái, tôi đều để ý cả, nhưng chị lại chẳng để ý ai hết."
Liễu Hạ Niên nói: "Mà những người đó là bằng hữu của tôi, thì cũng là của cậu?"
Phương Tiểu Minh gật đầu, Liễu Hạ Niên cười ra tiếng, nói: "Phương Tiểu Minh, tôi nghĩ cậu thực thông minh."
Phương Tiểu Minh gật đầu, đáp: "Tôi rất thông minh, giờ chị mới biết sao?"
"Cậu làm như vậy có hỏi ý kiến cô ấy chưa? Cậu công khai giới tính của cô ấy, tôi hoàn toàn có thể tố cáo cậu đang phỉ báng người khác đấy." Liễu Hạ Niên đùa, nhưng Phương Tiểu Minh lại tưởng thật, đứng ngồi không yên. Anh ta quay đầu nhìn Trần Mặc Nhiễm, Trần Mặc Nhiễm nhìn lại anh ta, thấy có người đang nhìn mình, lại quay mặt đi.
Liễu Hạ Niên cảm thấy cô bé kia khá rụt rè, đó cũng là do lỗi của Phương Tiểu Minh, để mặc cô ta đứng một mình đối mặt với thế giới xa lạ này.
Liễu Hạ Niên biết Phương Tiểu Minh không phải là một người yêu tốt, hơn nữa càng không thích hợp với tiểu nữ sinh. Phương Tiểu Minh thích những cô gái hơn tuổi, giống như Phượng tỷ hay cô, vì bọn họ đều ở tuổi có mẫu tính rất cao. Nhưng hắn lại không phải là dạng người cường đại như Liễu Hạ Niên, vì thế Liễu Hạ Niên biết, cái cậu ta cần đó là một tình yêu chu đáo như tình mẫu tử.
Đáng tiếc tiểu cô nương kia không thể cho cậu ta tình yêu như thế, thậm chí ngay cả ɖu͙ƈ vọng cũng không khơi dậy được, Trần Mặc Nhiễm quá non, Phương Tiểu Minh làm người yêu của cô ấy chẳng qua chỉ muốn nếm thử hương vị mới mẻ một chút thôi. Cậu ta luôn tự nhủ mình luôn có thể thoát khỏi bóng ma của những người phụ nữ lớn hơn kia, nên mới tìm một vật để thí nghiệm, nhưng nay vật thí nghiệm đã mất đi hiệu lực. Phương Tiểu Minh ít nhất còn có nhân tính, cho cô ấy đường lui, nhưng thật tiếc cách cậu ta làm vẫn còn quá ngây thơ. Trong tình yêu không có ai đúng không có ai sai cả, chỉ có người được hạnh phúc và người bị tổn thương mà thôi.
Liễu Hạ Niên nhìn không vừa mắt, không phải vì cô từ bi. Liễu Hạ Niên biết, trêи thế giới này mỗi giờ mỗi khắc đều có bi kịch xảy ra cả, những bi thảm, bất hạnh hơn thế này có nhiều lắm. Cô thấy mình giống như một đóa hoa tường vi màu trắng hồng nhạt, khi thấy Trần Mặc Nhiễm gặp chuyện đau lòng, cô lại vì thế mà không vui theo.
Phương Tiểu Minh chạy tới nói chuyện với Trần Mặc Nhiễm, vương tử mặc áo bành tô, bên trong là áo sơ mi viền ren đứng trước mặt tiểu cô nương. Khuôn mặt hồng nhuận của tiểu cô nương lập tức nở nụ cười, ánh mắt không hề giống một người đang sa vào cạm bẫy của tình yêu, mà lại giống ánh mắt của những người bên ngoài nhìn vào. Liễu Hạ Niên ngắm nhìn khuôn mặt nghiêng của cô ấy, cảm thấy cô bé kia không phải là người khô khan như cô nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
110 chương
74 chương
57 chương
166 chương