Edit:Anh _____________________ Cao Phỉ vô cùng vui vẻ khi cùng Cố Nam Ngạn đổi về, sau đó tiếp tục chuỗi ngày ở cử rồi lại tung tăng nhảy nhót. Nhìn con gái cuộn tròn tay nhỏ nép vào ngực cô dùng sức bú sữa, Cao Phỉ vô cùng hạnh phúc cùng thỏa mãn. Cảm giác không cần Cố Nam Ngạn cho con bú sữa quả thực rất tốt. Cô đã bỏ lỡ thời gian mang thai cùng giây phút tiểu gia hỏa này ra đời, tình cảm mẹ con nhất định phải tập trung vào chuyện cho con bú sữa này. Cố Nam Ngạn nhìn con gái nép vào ngực Cao Phỉ bú sữa, nhìn hai mẹ con, ánh mắt dịu dàng chưa từng có. Anh cảm thấy loại ý thức trách nhiệm này làm người ta vô cùng hạnh phúc. Loại hạnh phúc này làm anh muốn lớn tiếng hô lên, anh muốn cùng toàn thế giới chia sẻ. Vì thế Cố Nam Ngạn ở trên Weibo đăng một bức ảnh Cao Phỉ đang ôm con gái, nội dung: Đại bảo bối cùng tiểu bảo bối. Fans trực tiếp bị bài đăng này làm biểu cảm trên mặt nở hoa hết cả lên. Năm đó trên Weibo người đàn ông cao lãnh này ngoại trừ công việc thì chính là tuyên truyền, hiện tại mẹ nó, anh ta còn ở trên Weibo ghi nội dung bài đăng đại bảo bối cùng tiểu bảo bối! Đàn ông quả nhiên đều hay thay đổi. Cao Phỉ nhìn bài đăng của Cố Nam Ngạn trên Weibo, cảm thấy có chút xấu hổ. Con gái đương nhiên là tiểu bảo bối, nhưng cô đều đã lớn như thế, đều đã làm mẹ, còn dùng từ "bảo bối" để hình dung, cảm thấy xấu hổ quá. Cô trước đây đánh chết cũng không thể tưởng được, Cố Nam Ngạn loại đàn ông này có một ngày sẽ biến thành huyễn thê cuồng ma, huyễn nữ cuồng ma. Cao Phỉ thử cùng Cố Nam Ngạn thương lượng: "Anh có thể đem nội dung Weibo sửa một chút hay không?" Cố Nam Ngạn: "Sửa một chút?" Cao Phỉ: "Đúng vậy, ví dụ như đổi thành tiểu bảo bối cùng mẹ của tiểu bảo bối, tôi cùng Cao Phỉ, tiểu bảo bối, vậy vậy đó!. " Cố Nam Ngạn hơi nhướng mày, phát giác Cao Phỉ dường như đang lảng tránh từ "đại bảo bối". Cao Phỉ đối với ánh mắt nhìn thấu mọi thứ của Cố Nam Ngạn, lẩm bẩm: "Em đều đã lớn như thế! ! " Vì thế, Cố Nam Ngạn nhẹ nhàng ôm chầm lấy Cao Phỉ, nghiêm túc nhìn cô: "Bao lớn chứ?" Cao Phỉ nghẹn lời. Được rồi, thật ra cũng không lớn lắm. Lại nói cô cũng đã có bé con rồi. Cố Nam Ngạn duỗi tay đem tóc mái của Cao Phỉ vuốt ngay ngắn lại, nói: "Mặc kệ bao lớn, 60 tuổi 70 tuổi 80 tuổi, cũng đều là bảo bối của anh. " Mặt Cao Phỉ nóng lên. Phát hiện Cố Nam Ngạn, người đàn ông này hiện tại nói mấy lời dễ nghe mặt một chút cũng không đỏ lên. Cô nâng cằm lên: "Vậy 90 tuổi thì không phải sao?" Cố Nam Ngạn cười: "Một trăm tuổi cũng đều là như thế. " Ở cử xong, Cao Phỉ lại tung tăng nhảy nhót đi theo Cố Nam Ngạn cùng nhau mang con gái về nhà. Tên con gái là Cố Nam Ngạn đặt, nhũ danh là Cao Phỉ đặt, gọi là Tây Tây. Nguyên nhân là bởi vì Cố Nam Ngạn trong thời gian mang thai đặc biệt thích ăn dưa hấu. Cao Phỉ bấm tay tính toán giữa hai cái tên "Tây Tây" (西西) và "Qua Qua"(瓜瓜) , cuối cùng lựa chọn Tây Tây. (dưa hấu 西瓜) Trong thời gian Cao Phỉ mang thai, bộ phim điện ảnh tạo được tiếng vang và thu hoạch được kết quả tốt, lại cầm được cúp ảnh hậu quan trọng, Hướng Nguyên nói sau khi cô trở lại, liền có thể đi quanh địa cầu một vòng. Lúc Tây Tây ba tháng, Cao Phỉ cuối cùng cũng muốn đi ra ngoài đóng phim. Mấy ngày hôm trước khi tiến tổ, Cao Phỉ ôm con gái không muốn buông tay. Cố Nam Ngạn cũng có phim mới, nhưng khác với Cao Phỉ, phim mới của anh ở thành phố B, mỗi ngày kết thúc công việc liền có thể về nhà. Buổi tối, Cố Nam Ngạn rửa mặt xong, phát hiện trong phòng ngủ không ai. Tóc anh mới lau được một nữa, nhẹ nhàng đi vào phòng con gái. Anh nhìn đến Cao Phỉ đem con gái đặt trên tả lót, đang dùng một cái chuông nhỏ ở trên đầu con gái rung rung muốn con ngẩng đầu, sau đó lại bắt lấy tay nhỏ của Tây Tây, huấn luyện con gái xoay người. Bụng Tây Tây ưỡn lên, tự mình chống đỡ ngẩng đầu, nhìn chuông nhỏ trong tay mẹ, cười chảy nước miếng. Cao Phỉ nhanh chóng lấy điện thoại ra quay lại cảnh Tây Tây lần đầu tiên tự mình ngẩng đầu: "Bé con giỏi quá!" Cố Nam Ngạn nhẹ nhàng đến gần, cuối cùng chậm rãi ngồi kế bên hai mẹ con. Cao Phỉ cảm nhận được Cố Nam Ngạn lại đây, bế Tây Tây lên, lấy khăn nhỏ đeo ở cổ con gái lau lau nước miếng chảy trên cằm cho con, nói: "Anh đến rồi. " "Ừ. " Cố Nam Ngạn mỉm cười, duỗi tay ôm lấy Tây Tây, hôn hôn. Cao Phỉ đem Tây Tây giao trên tay Cố Nam Ngạn. Đầu cô dựa vào bã vai Cố Nam Ngạn, nhìn tay con gái mềm mại nho nhỏ đặt trong lòng bàn tay Cố Nam Ngạn, nói: "Chồng, em không nỡ. " "Tây Tây còn nhỏ như vậy, còn muốn mỗi ngày ăn neinei (chắc ăn dặm), con không nhìn thấy em, sẽ khóc. " Cố Nam Ngạn đương nhiên biết Cao Phỉ không nỡ. Nhưng cuộc sống chính là như vậy, luôn phải đứng trước nhiều lựa chọn. Lần này kịch bản Cao Phỉ nhận từ dàn diễn viên phụ đến đạo diễn đều rất tốt, là kịch bản mà nhiều sao nữ tuyến đầu muốn sờ cũng không có cơ hội. Cao Phỉ cũng từng bởi vì Tây Tây, mà từ bỏ một bộ tiên hiệp. Sau khi bộ tiên hiệp đại nữ chủ đó đổi nữ chính, không bạo, thành tích không thể nói quá tốt, nhưng cũng không xấu. Nhưng Cố Nam Ngạn biết, Cao Phỉ lúc ấy từ bỏ vì sức khỏe, tuyệt đối không thể lấy hiện tại bộ phim đó không bạo liền mạt sát. Cố Nam Ngạn nắm lấy bã vai Cao Phỉ. Cao Phỉ nhìn mắt to như quả nho của con gái, nói: "Anh nói xem nếu Tây Tây trưởng thành, có thể vui vẻ được hay không, khi mà ngay từ khi còn nhỏ mẹ vẫn luôn không ở bên chăm sóc con bé. " Cố Nam Ngạn cũng cúi đầu nhìn nhìn con gái ăn ngậm ngón tay cha mẹ. Anh nói: "Tây Tây sẽ ủng hộ lựa chọn của em, sẽ vì em mà kiêu ngạo. " Cao Phỉ: "Kiêu ngạo?" Cố Nam Ngạn: "Bởi vì mẹ đã tạo ra tấm gương tốt cho con bé, nỗ lực làm việc, vì sự nghiệp phấn đấu. " "Con bé bất luận về sau trưởng thành làm công việc gì, cũng nhất định sẽ muốn trở thành giống mẹ con bé như vậy, nỗ lực giống mẹ con bé vậy. " Cao Phỉ nghe được "Phụt" cười ra tiếng. Trong lòng cô dễ chịu hơn hẵn. Cao Phỉ cười xong, nhìn con gái, lại cảm thấy mũi chua xót. Cố Nam Ngạn: "Huống hồ, trong nhà không phải còn có anh sao?" Không đề cập tới cái này còn tốt, nhắc tới cái này, Cao Phỉ lại không bình tĩnh được. Cô đi một lần chính là phải mất hai ba tháng, trong lúc này Cố Nam Ngạn ở trước mặt Tây Tây đã có đủ loại cảm giác tồn tại, chờ cô quay về, con gái chỉ thích cha không thích mẹ làm sao bây giờ? Tây Tây là do Cố Nam Ngạn sinh, do Cố Nam Ngạn mang nặng đẻ đau, trong thời gian mang thai Cao Phỉ chỉ có thể cách cái bụng cùng Tây Tây giao lưu, gần đây thật vất vả mới dựa vào chuyện cho con bú sữa mà cùng con gái thành lập cảm tình, hiện tại vừa đi, dường như tràn ngập nguy cơ. Cao Phỉ bóp chặt cánh tay Cố Nam Ngạn: "Em đi rồi, anh không được ở trước mặt Tây Tây nói xấu em đó. " "Mỗi ngày buổi tối ít nhất để em cùng Tây Tây gọi video nữa tiếng, dù không nói cái gì cũng phải gọi, con bé phải nhìn thấy em, em phải nhìn thấy con bé" Cố Nam Ngạn nghe thấy nhịn không được mà bật cười, thấp giọng đáp: "Được ~" Cao Phỉ nhún nhún cái mũi, lúc này mới có chút yên tâm. Tây Tây vừa mới còn ngậm ngậm tay, nghe cha mẹ nói chuyện, đã bất tri bất giác ngủ mất. Cố Nam Ngạn lại sờ sờ khuôn mặt nhỏ non mềm của con gái, sau đó đem con gái giao cho dì. Anh cùng Cao Phỉ đều không thể mỗi ngày ở nhà chuyên tâm chăm sóc con gái, Tây Tây từ lúc hai tháng tuổi đã được dì chăm sóc. Cao Phỉ có khi có chút lo lắng, Tây Tây từ nhỏ đã được dì chăm sóc, không phải cùng Cố Nam Ngạn khi còn nhỏ giống nhau sao. Lỡ về sau trưởng thành biến thành một Cố Nam Ngạn thứ hai thì làm sao bây giờ? Cô dường như ý thức được trong đó có gì đó không đúng, còn cố ý giải thích một chút với Cố Nam Ngạn, không có ý nói anh không tốt. Chỉ là lỡ như lúc con gái trưởng thành tính cách Cố Nam Ngạn lạnh lùng không chút vui vẻ nào, lười nói, không thích nói nhiều! ! Cố Nam Ngạn duỗi tay đánh vào đầu Cao Phỉ một cái. Đương nhiên sẽ không giống nhau, anh khi còn nhỏ bên người chỉ có bảo mẫu, Tây Tây ngoại trừ bảo mẫu, xung quanh đều là tình yêu thương của cha mẹ. Công việc của cha mẹ khá bận, nhưng là mỗi ngày đều sẽ cùng Tây Tây gọi video, hơn nữa chỉ cần có thời gian rãnh, lập tức về nhà chăm sóc Tây Tây. Cao Phỉ nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, cuối cùng cũng thả lỏng. Cố Nam Ngạn đem con gái giao trên tay dì, dì mang Tây Tây đi ngủ, anh cũng lôi kéo Cao Phỉ trở về phòng ngủ hai người. Sau khi trở về phòng ngủ, Cố Nam Ngạn khó lắm mới bộc phát được bình dấm chua trong lòng mình ra. Cao Phỉ lập tức đi ra ngoài đóng phim, chính là dáng vẻ không nỡ rời xa Tây Tây, không có không nỡ rời xa anh. Cao Phỉ phát hiện Cố Nam Ngạn vậy mà cũng bắt đầu cùng con gái ăn dấm, cảm thấy có chút buồn cười. Cô duỗi tay ôm lấy cổ Cố Nam Ngạn, ở trên môi anh hôn một cái: "Đương nhiên không nỡ rời xa nhất chính là chồng yêu của em rồi. " "Mỗi ngày cùng Tây Tây gọi video nửa tiếng, cùng chồng yêu gọi video một giờ, được không?" Cố Nam Ngạn rốt cuộc cũng cười ra tiếng. Anh ôm Cao Phỉ trở về giường, lúc trước tách ra lâu như vậy bây giờ nhất định phải ăn cho đủ mới được. Cao Phỉ nhỏ giọng thét chói tai, cuối cùng ôm cổ Cố Nam Ngạn, hô hấp ở bên tai anh nói: "Chồng ơi, em yêu anh. " Cố Nam Ngạn hôn lên môi cô một nụ hôn thật sâu: "Anh cũng yêu em. " Cao Phỉ mỉm cười: "Em cũng yêu Tây Tây. " Cố Nam Ngạn nói: "Anh cũng yêu Tây Tây! ! và Phỉ Phỉ. " Cao Phỉ đợi một chút ý thức mới phản ứng được cùng "Tây Tây" và "Phỉ Phỉ" chính là nói cô, đỏ mặt rút vào trong chăn. Cố Nam Ngạn đem cô kéo ra, "ăn" mất. Cuối cùng, Cố Nam Ngạn ôm Cao Phỉ đã được tắm rửa sạch sẻ ra ngoài, đem người đặt ở trên giường. Cao Phỉ một khi dính gối liền ngủ, tóc dài tung tóe trên gối. Cố Nam Ngạn ở trên trán Cao Phỉ hôn hôn, sau đó lại đứng dậy, đi vào phòng con gái. Tây Tây ngủ thật sự rất yên lặng, Cố Nam Ngạn ánh mắt dịu dàng, hôn hôn lên tay con gái. Ngủ ngon, cả thế giới của cha.