Hài tử vẫn thích cọ vào cổ ta, nói sớm muộn gì cũng cưới ta vào cửa, Tần Duệ a Tần Duệ, ta nếu thật sự là một nữ nhân thì đã sớm theo ngươi, như thế nào sẽ trêu đùa ngươi đến bây giờ? Đúng vậy, coi như là đùa vui đi, dù sao chính hắn cũng không hiểu, hắn yêu, chỉ là bóng dáng hắn tự hư cấu mà thôi. Hạ mắt, bỏ qua tia chua xót trong lòng, cười châm biếm nhìn Nhàn phi mặt mũi dữ tợn, ta không nhịn được liền bật cười lên tiếng, các nữ nhân trong cung, tranh thủ tình cảm cũng tranh nhiều đến điên, không nói riêng gì Nhàn phi phí hết tâm tư làm ra màn kịch này. Nhưng chính hành động của nàng cũng mâu thuẫn làm cho người ta không hiểu nổi. Nếu còn chút lý trí thì nàng nên hiểu, mình ở trước đám đông tố giác phi tử của hoàng đế là kỹ nữ thì ngu xuẩn đến mức nào, đây không phải là giáng cho hoàng thượng một bạt tai sao. Hơn nữa nàng tìm Qua Tử huynh tới làm chứng điểm này, cũng đã nói rõ nàng óc ngắn. Nếu như Qua Tử huynh thật lòng yêu ta, hắn thế nào lại vạch trần thân phận của ta trước mặt mọi người để ta phải chết? Nếu không phải là rất yêu, hắn sao có thể nói ra chân tướng chọc giận tiểu hoàng đế? Nhàn phi a Nhàn phi, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng chỉ bằng một chút máu mủ cùng thế lực gia tộc sau lưng, Qua Tử huynh sẽ ngoan ngoãn làm theo ý của ngươi? Ngây thơ cũng không phải đến mức như vậy, nàng cùng thái hậu đứng đằng sau không phải là đầu bã đậu đi? Quả nhiên, nữ nhân ghen tị, là thứ độc dược đáng sợ nhất thế gian. Tiểu hoàng đế phất tay để cho Tần Duệ ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Nhàn phi, ngươi cũng náo loạn đủ rồi!” Nhàn phi nghe vậy giận dữ trợn mắt nhìn ta một cái, chỉ đành phải nghe lời ngồi xuống. Lát sau là ca múa, các cung nữ rối rít bưng thức ăn lên. Ta ngồi ở trên, nhìn thấy tay Qua Tử huynh vẫn không động đậy, những món ăn kia cũng không động tới một cái. Cảm giác chua xót lại xông lên, ta khẽ nâng đầu nhìn trời, định chếch bốn lăm độ biểu đạt ưu thương của ta, lại cảm giác vòng tay nóng lên, cùng lúc đó thân thể giống như bị một cỗ lực mạnh nhấc lên. Đợi khi ta khôi phục tinh thần thì phát hiện mình đang chụp ếch trước bàn của Hàn vương, nước canh cùng nước trái cây toàn bộ đổ vào người Hàn vương. Sờ sờ cái lưng có chút đau, ta đến bây giờ cũng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ lão thiên gia không ưa ta giả bộ thanh niên có chừng mực, cho nên trực tiếp để cho ta xấu hổ trước mặt mọi người? Đau lưng, ta giùng giằng muốn bò dậy, chỉ thấy trước mắt đột nhiên có ba đôi tay. Hàn vương, Qua Tử huynh, còn có Nguyễn Dự. Hành vương một đôi mắt sáng như sao nhìn ta, bồng bềnh gợn sóng. Qua Tử huynh do dự, rất nhanh liền rụt tay trở về, Nguyễn Dự tay che miệng nên ta không biết hắn có cười hay không. Dường như hiện tay nắm tay Nguyễn Dự đứng lên là thỏa đáng nhất, dù sao hắn là đại ca trên danh nghĩa của ta. Nhưng là. . .Ta không nhịn được bĩu môi, ai muốn các ngươi kéo dậy, ta có thể tự mình đứng lên! Nhọc nhằn chống lưng, ta bò dậy. Năm bước, đi năm bước mới trở lại vị trí cũ, ngồi xuống bên cạnh tiểu hoàng đế, nghe được tiếng cười trộm của nữ tử khác, ta trực tiếp liền bỏ ngoài tai. “Mới vừa rồi là chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên liền té ra ngoài?” Tiểu hoàng đế nói nhỏ, ta nghe được lại muốn khóc! Cách lão tử! Ta cũng muốn biết chuyện gì xảy ra! Từ bàn đi đến đây, suốt năm bước a! Cho dù là vừa rồi có người đẩy ta sau lưng, theo quán tính cũng không ra xa vậy đi! Đột nhiên ngửi thấy một loại mùa rất quái dị, mơ hồ có chút gay mũi. Ta bây giờ mới phát hiện bầu rượu trước bàn đã trống không, chất lỏng bên trong toàn bộ rơi trên mặt đất. Lại nhìn ống tay áo, chẳng biết từ khi nào đã dính một chút chất lỏng như vậy, đốt rách cả một mảng tay áo ta. Mùi gay mũi này, mới vừa rồi mơ hồ là có cung nữ đến đây dâng rượu cho ta. Sau đó, sau đó thân thể cứ như vậy bay ra ngoài. Mùi như vậy, quả thực có tính ăn mòn. Chẳng lẽ tương đương với “a xít” ở hiện đại? Đây chính là muốn hủy dung hủy xương ta a. . .Thân thể một hồi rét lạnh, cách lão tử, đến tột cùng là ta phạm vào chuyện gì khiến người ta oán trách? Muốn dùng phương pháp điên rồ đến như vậy để diệt trừ ta? Mới vừa rồi lúc thân thể ta bay ra vòng tay luôn luôn nóng lên, chẳng lẽ là Hành Cửu thấy tình hình bất thường liền bắn ta ra? Hành Cửu a Hành Cửu, ngươi quả nhiên có lương tâm, chẳng qua là lần sau có thể dùng phương pháp bớt dã man hơn hay không, lần sau dầu gì cũng để ta rơi ưu nhã một chút ~~~ Tìm kiếm thuốc mà Hành Cửu đưa cho ta, ta đột nhiên cảm thấy rất an tâm, mụ nội nó không cần quan tâm hắn đưa thuốc gì, tóm lại Nhàn phi nhất định phải chết! Dám trêu lão tử, thì trước tiên phải chuẩn bị tinh thần! Yến hội tiến hành được một nửa thì ta thấy Nhàn phi nháy mắt với Qua Tử huynh, rồi sau đó rời đi trước. Chốc lát sau lại thời Qua Tử huynh nhân thời điểm mọi người thưởng thức ca múa lặng lẽ rời đi. Nói với tiểu hoàng đế bụng không thoải mái, ta cũng len lén đi theo sau hắn. Ở phía sau một hòn núi giả, Nhàn phi thấy Qua Tử huynh, lông mày nhíu chặt. Hàn thanh nói: “Biểu đệ, mới vừa rồi ở trong điện, ngươi thật sự đảm bảo những lời mình nói là thật, tiểu tiện nhân Hiền phi kia không phải là Xuân Tiêu?” Qua Tử huynh ngẩng đầu, ánh mắt yếu ớt nhìn Nhàn phi một cái, nói: “Biểu tỷ, trước đó để ta hỏi một câu. Cử chỉ hôm nay đến tột cùng là muốn dồn ta tới chỗ nào?” Tựa hồ là không nghĩ đến biểu đệ luôn thuận theo mình sắc bén hỏi ra vấn đề, Nhàn phi nhất thời ngẩn ra, rồi sau đó thanh âm nhu hòa hơn: “Tiểu tử ngốc. . .Biểu tỷ đây cũng là vì tốt cho ngươi, không phải là muốn giúp ngươi sớm tìm được người yêu sao?” Qua Tử huynh nghe vậy chợt cười lạnh, ánh mắt nhìn thẳng Nhàn phi nói: “Biểu tỷ vẫn tưởng rằng ta là hài đồng năm sáu tuổi cái gì cũng không hiểu sao?” “Biểu đệ nói vậy là có ý gì?” Vẻ mặt dữ dội vừa rồi của Nhàn phi rốt cuộc cũng dịu xuống, nàng ngẩng đầu lên, dịu dàng nhìn Qua Tử huynh, mơ hồ mang theo mấy phần trấn an. “Nếu biểu tỷ không biết, vậy ta tự nhiên cũng không dài dòng. Chẳng qua là hiện tại ta có thể khẳng định, Hiền phi căn bản không phải là Xuân Tiêu, biểu tỷ thay vì nghiên cứu làm cách nào diệt trừ phi tử khác, không bằng suy nghĩ một chút làm thế nào để hoàng thượng vui vẻ! Còn có biểu tỷ, sau này ngươi đừng tùy tiện nhắc tới “Người yêu Xuân Tiêu”. Phụ thân đại nhân không phải đã quyết định ta cùng với thiên kim Liễu gia mấy tháng nữa sẽ kết hôn sao?” Qua Tử huynh vẻ mặt lộ ra khổ sở, mang theo nhàn nhạt giễu cợt nói: “Các ngươi cũng muốn ta cưới, vậy ta cưới nàng thỏa mãn tâm ý của các ngươi không phải tốt hơn sao.” Nghe vậy, Nhàn phi lập tức giả vờ tận tình khuyên bảo nói: “Biểu đệ, Liễu gia tiểu thư tính tình ôn nhu, hơn nữa phụ thân nàng ở trong triều. . .” “Nhàn phi nương nương!” Qua Tử huynh ngẩng đầu cắt đứt lời của nàng: “Ngươi nếu không trở về, sợ là hoàng thượng sẽ nghi ngờ.” Nhàn phi nghe vậy lập tức rời đi. Ta lặng lẽ đi theo phía sau nàng. Lại mơ hồ nghe thấy Tần Duệ phía sau than thở: “Xuân Tiêu, bầu trời trăng sáng, ta đã từng chân chính có ngươi?” Cước bộ hơi ngừng lại, đè xuống loại cảm giác quái dị trong lòng. Ta vội vàng đuổi theo Nhàn phi, tới địa phương ít người nhào tới bịt mắt nàng, đồng thời nhanh chóng nhét thuốc Hành Cửu đưa vào miệng nàng, rồi đẩy nàng ngã vào bụi hoa, đồng thời chạy đi thật nhanh. Động tác liền mạch, ta có thể đảm bảo, Nhàn phi tuyệt đối không thấy mặt ta, hơn nữa trời tối, ngay cả ánh trăng cũng không có, nàng nếu nhờ bóng lưng mà nhận ra ta, cũng có thể coi là kỳ tài! Khi ta trở lại điện thì phát hiện Qua Tử huynh đã trở về, đang ngồi uống rượu. Nhàn phi lững thững đi tới, tóc mai rối loạn, dáng vẻ còn chưa chỉnh chu. Chỉ thấy nàng vẻ mặt kinh hồn, ánh mắt như ra -đa của các phi tần nhìn qua ta, dừng lại mấy giây rồi lại dời đi. Ta ở trong lòng thầm vui mừng, hắc hắc, vớ vẩn, hư hư thật thật các ngươi cứ đoán đi! Đoán nát óc đi. Chẳng biết tại sao ta cảm thấy có một ánh mắt mãnh liệt chăm chú dừng trên người mình, ta ngẩng đầu, Hàn vương bưng ly rượu nhìn ta, ý vị trong cái nhìn kia vô cùng khó hiểu, định nghiêng đầu đi, lại nghe tiểu hoàng đế nói: “Nhàn phi, trẫm tối nay nghỉ lại chỗ ngươi.” Một khắc kia sắc mặt Nhàn phi chợt trắng bệch như tờ giấy, quả là khiến người thương tiếc. Thật là quái dị, nàng không phải là nên hoan hỉ cảm tạ long ân sao? Chẳng lẽ là thuốc Hành Cửu cho đã tác dụng? Nhưng tác dụng là gì, ta đến bây giờ cũng chưa có nhìn ra.