8h tối, màn đêm buông xuống nuốt trọn tất cả. Hạ Tuyết đứng dựa lưng vào thành ban công trong phòng ngủ, trên tay cầm ly nước cam. Đôi mắt màu xanh dương của cô chăm chú nhìn ly nước cam đang cầm. Không ai biết trong đôi mắt ấy chứa những gì, sâu thẳm, đáng sợ và lạnh lùng. Bỗng, Hạ Tuyết nắm chặt ly nước cam đang cầm, cô điều chỉnh lực tay đủ để nó không bị vỡ. Đôi môi Hạ Tuyết mấp máy như đang nói gì đó, dần dần khóe môi đó cong lên tạo một nụ cười nửa miệng đầy yêu mị. Kèm theo nụ cười đó, ly nước cam dần đóng băng lại. Hơi lạnh từ ly nước bốc lên thành một làn khói trắng bay lơ lửng trước mặt Hạ Tuyết. Nó làm cho nụ cười nửa miệng ấy thêm huyền ảo và đáng sợ. - Làm gì mà cho ly nước cam đóng băng vậy con gái ? - Tiếng của một người phụ nữ vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng vốn có của buổi đêm. Người phụ nữ đó mở cửa phòng ngủ của Hạ Tuyết ra và bước vào trong, tiến gần đến chỗ của Hạ Tuyết đang đứng. - Mẹ ! - Hạ Tuyết đặt ly nước cam đã bị đóng băng xuống thành ban công và lên tiếng. Không ai khác, người phụ nữ đó chính là Nguyễn Ngọc Hạ - phu nhân của chủ tịch tập đoàn K.W, mẹ của Hạ Tuyết. - Con suy nghĩ gì mà làm cả ly nước đóng băng thế này ! - Nguyễn Ngọc Hạ liếc qua ly nước cam rồi nhìn con gái và nói. - Con cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa ! - Hạ Tuyết nhún vai cười trả lời mẹ. - Vậy sao ? Mẹ không nghĩ con lại dấu mẹ ! - Ngọc Hạ nhíu mày nhìn cô con gái cưng của mình, nói. - Con không dấu mẹ thật mà ! - Hạ Tuyết chun mũi, kéo dài giọng làm nũng với mẹ mình. Cô chạy đến bên mẹ mình rồi ôm bà. Quả thật những ai không biết con người thật của Hạ Tuyết sẽ bị bộ dạng của cô lúc này doạ cho chết khiếp. - Được rồi ! Con bé này, càng ngày càng giỏi làm nũng mẹ ! - Ngọc Hạ lắc đầu cười mắng yêu con gái. - Hì hì ! Chỉ có mẹ là hiểu con nhất thôi ! Ngọc Hạ không trả lời con gái, bà chỉ cười rồi giơ tay vuốt mái tóc đen mượt như nhung của Hạ Tuyết. Hạ Tuyết bề ngoài rất lạnh lùng và có chút gì đó đáng sợ nhưng chỉ những người trong gia đình cô mới hiểu, đó chỉ là cgiếc vỏ bọc bên ngoài. Hạ Tuyết có thể đối xử với người khác lạnh lùng, tàn nhẫn nhưng tuyệt nhiên không đối xử với người cô yêu thương như vậy. Cô là mẫu người nhạy cảm và dễ bị tổn thương, vì vậy vẻ ngoài lạnh lùng là chiếc vỏ bọc hoàn hảo để che đi sự yếu đuối đó. Vừa vuốt mái tóc của Hạ Tuyết, Ngọc Hạ chợt nhớ đến chuyện học hành của con gái mình liền cất tiếng hỏi. - Hôm nay con gặp cô Mai Linh chưa ? - Con có gặp rồi ! Đúng như mẹ nói, cô ấy xinh và rất vui tính ! - Ừ ! Trước hôm con chuyển đến trường Hoàng Gia, mẹ có nói chuyện với cô ấy, tiện thể nhờ cô ấy giúp đỡ con khi ở trường ! - Ra thế ! Thảo nào cô ấy biết con !