Khế ước ngày xuân
Chương 7 : Cử hành hôn lễ
Vốn tưởng chỉ cần nộp tờ giấy hồng là được, nào ngờ cô gái lại tiếp tục đưa họ vào trong hội trường: “Ra bức tường phông nền chụp thêm vài tấm ảnh nữa là xong.”
Trác Dật Nhiên và Lục Sâm vô thức quay đầu nhìn nhau…
Cái quái gì đây, rồi sắp xếp chụp ảnh kết hôn vậy đó à?
Như biết được thắc mắc trong lòng họ, cô gái giải thích: “Lúc các cậu đến không xem ‘Người Ấy Nói’ à? Mỗi cặp đôi đến đây ký thỏa thuận đều phải chụp ảnh đăng lên hết đó.”
“Người Ấy Nói” chính là app xã giao nội bộ trường do trường tạo ra, nhưng Trác Dật Nhiên không phải người nhiệt tình về mặt này, cả tháng trời cũng chưa chắc sẽ mở ra xem một lần, có lẽ Lục Sâm cũng giống cậu.
Xem ra hoạt động Người Yêu Khế Ước cũng gắn liền với app rồi, vừa nghĩ đến hoạt động bình chọn chiếm tỷ lệ khá lớn, Trác Dật Nhiên tức thì lên hẳn hai trăm phần trăm tinh thần tác nghiệp.
Song, Lục Sâm lại hoàn toàn không tự giác như cậu, cô gái vừa dứt lời, anh đã vô thức nhíu mày, may mà người đi phía trước khá vội nên không để ý.
Trác Dật Nhiên nâng khuỷu tay huých anh một cái, hạ giọng: “Cậu đừng như vậy có được không?”
“Tôi làm sao?” Lục Sâm cũng hạ giọng hỏi ngược lại.
“Sợ người ta không biết chúng ta…” Mới nói được một nửa, họ đã đi qua một cánh cửa vào trong hội trường, xung quanh bỗng chốc trở nên ồn ào, Trác Dật Nhiên vội ngậm miệng, ngẩng đầu chớp mắt với Lục Sâm.
Ở hiện trường trưng vẻ mặt lạnh nhạt thì thôi, lát nữa lúc chụp “ảnh kết hôn” là sẽ đăng lên app cho mọi người cùng xem đó, Trác Dật Nhiên thật lòng hy vọng anh đừng tỏ vẻ cứ như chàng trai đáng thương bị người khác ép buộc cầm tù.
Vốn cho rằng người thông minh như Lục Sâm chắc không cần nói cũng sẽ hiểu ý cậu, nhưng nào ngờ đối phương chẳng những không hiểu, mà nhìn cái vẻ mặt nhăn nhó kia kìa, còn bĩu môi như ghét bỏ lắm.
Khiến Trác Dật Nhiên giận đến mức muốn tuyên bố ly hôn ngay lập tức.
Chưa đi được mấy được đã đến nơi, bức tường làm phông nền cũng mang màu hồng phấn như thế, phía trên vẽ trái tim yêu và hoa hồng đỏ chói, quá đáng nhất là phía trước còn được đặt cổng vòm hoa không quá lớn điểm xuyết bằng lá ô liu và hoa hồng trắng trông đẹp cực kỳ.
… Hiện trường hôn lễ thứ thiệt luôn.
Lãng mạn có, mộng tưởng có, trái tim thiếu nữ cũng đạt chuẩn, nhưng nếu đặt hai tên mày râu như họ vào trong thì nhìn sao cũng chẳng hòa hợp nổi.
Khoảnh khắc ấy, đừng nói Lục Sâm, đến cả Trác Dật Nhiên cũng muốn hủy thỏa thuận.
Nhưng lời kêu gọi của phiên bản giới hạn khiến suy nghĩ này chỉ lóe lên trong một giây ngắn ngủi thôi, Trác Dật Nhiên vô thức vươn tay kéo người bên cạnh lại…
Cậu sợ mình mà không túm chặt, Lục Sâm sẽ chạy mất.
Động tác này hoàn toàn bắt nguồn từ bản năng, nào ngờ lại trùng hợp kéo trúng tay Lục Sâm.
Cảm nhận sự lành lạnh từ đầu ngón tay, thấy động tác của đối phương khựng lại, tim Trác Dật Nhiên cũng nhảy thình thịch theo.
Tất nhiên chẳng phải rung động gì đâu, chủ yếu là bị dọa.
Cậu quay đầu, chạm đúng vào ánh mắt thâm thúy khó hiểu của Lục Sâm.
Thôi xong, bầu không khí ở hiện trường vốn đã gây khó chịu lắm rồi, ban nãy Lục Sâm đã khinh thường đến vậy, bây giờ mình còn dán tới làm người ta căm ghét thêm, đừng nói là cậu ta không chịu diễn tiếp nữa nhé?
Nghĩ thế, Trác Dật Nhiên dường như đã mường tượng ra cảnh Lục Sâm sẽ hất văng tay cậu với vẻ cực kỳ căm ghét trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Để đề phòng suy nghĩ đáng sợ này thành sự thật, cậu vội thả lỏng cái tay heo tràn đầy tội ác của mình, nào ngờ vừa định rời đi, ngón tay của đối phương đã luồng vào các kẽ ngón tay đang khép của cậu, nắm lại tạo thành tư thế đan mười ngón vào nhau.
Trái tim Trác Dật Nhiên lần nữa mất kiểm soát, hẫng đi một nhịp.
Tuy ngón tay của Lục Sâm lạnh, nhưng lòng bàn tay lại ấm áp, sau khi biết được điều này, Trác Dật Nhiên mới nhận ra lòng bàn tay mình đang áp sát vào lòng bàn tay của anh.
Cách nắm tay như thế trông còn mập mờ hơn việc bất cẩn níu lại ban nãy nhiều.
Trước biết bao ánh mắt phấn khích nhưng đang cố gắng kìm nén ở xung quanh, Lục Sâm hắng giọng với vẻ mất tự nhiên, ngước đầu nhìn cổng vòm hoa như đang che giấu, hỏi: “Chỗ này được không?”
“Được chứ được chứ!” Ban nãy cô gái Omega đưa họ đến nhìn ngây người, bấy giờ vội gật đầu, kéo thợ chụp ảnh còn đang cầm tấm hắt sáng ở bên cạnh.
Trong lúc thợ chụp ảnh điều chỉnh giá đỡ, Lục Sâm cúi đầu nói khẽ bên tai Trác Dật Nhiên như đang giận dỗi: “Hài lòng chưa?”
… Mẹ, đây mẹ nó là ai vậy.
Thợ chụp ảnh là một chàng Beta đeo cặp kính gọng đen dày cộm, trông vừa ngoan vừa thật thà. Cậu ta tạo dáng giúp Lục Sâm và Trác Dật Nhiên, nhưng cả quá trình đều chẳng dám nhìn mặt họ mà cứ nhìn chăm chăm vào màn hình nhỏ trên cái giá đỡ ba chân, cứ như còn ngại hơn cả hai người họ nữa.
Cảm giác được sự đồng cảm đến từ một Beta thẳng tắp khác, ngoài mặt Trác Dật Nhiên tươi cười như chẳng hề hấn gì, nhưng trong lòng đã muốn khóc nấc lên luôn rồi.
Bàn tay đang nắm chặt tay mình đã được ủ ấm lên rất nhiều, Trác Dật Nhiên ngước mắt nhìn Lục Sâm lần nữa, vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt, trông chẳng vui vẻ gì, may mà cũng không tỏ ý kháng cự quá rõ rệt.
Thôi được, cũng tạm rồi, không thể yêu cầu quá cao với cậu ta được.
Trong chuỗi tiếng “tách tách”, Trác Dật Nhiên bỗng có hơi hoảng hốt.
Kể từ ngày hôm nay, ít ra thì với bên ngoài, cậu đã không còn là dân FA nữa rồi.
Sau này, chàng Alpha xét về mặt nào cũng không hợp đang đứng bên cạnh sẽ là bạn trai của cậu.
Thôi vậy, mình đã lựa chọn phiên bản giới hạn thì có quỳ xuống cũng phải lấy được.
Lúc thợ chụp ảnh cất máy đi, hai người đều thở phào nhẹ nhõm như được xá tội. Trác Dật Nhiên không nén được nhếch môi, cúi đầu cười nhạo phản ứng của đối phương.
Song, trong mắt người khác lại trở thành sự rung động không tài nào che giấu nổi.
Thở phào chưa được nửa phút, cô gái nọ lại đi đến trước mặt, hai mắt ngời sáng: “Ban nãy đàn chị Minh Ngọc gửi tin nhắn đến nói hy vọng sẽ quay thêm video cho những cặp đôi danh tiếng cao, video sẽ được xếp vào mục đề cử xem đêm nay, nên…”
… Đến rồi đến rồi, chưa gì mà “tấm gương” đã bắt đầu bị ép phải phát huy tác dụng rồi.
Thấy hai người họ không đồng ý ngay, cô gái giải thích tiếp: “Dù sao thì bây giờ hai người cũng có độ quan tâm cao nhất, hơn nữa đăng video này lên cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho danh tiếng của cặp đôi đó.”
Không nhiều sao được? Video mà quay xong, dù là người vốn không quan tâm đến chuyện này, ngày hôm sau cũng sẽ biết Lục Sâm và Trác Dật Nhiên đã bên nhau.
Đã bước một chân, vì phiên bản giới hạn, Trác Dật Nhiên cũng nhịn được, nhưng anh chàng Alpha bên cạnh…
Trác Dật Nhiên tranh thủ nghiêng đầu nhìn Lục Sâm trước khi anh mở miệng từ chối…
Quả nhiên, thứ đang chào đón cậu là khuôn mặt chễm chệ hai chữ “từ chối” của anh.
Trác Dật Nhiên chớp mắt vài cái với anh ra vẻ lấy lòng, Lục Sâm vờ như không thấy.
Trác Dật Nhiên lại huých nhẹ lên vai anh vài cái, Lục Sâm vẫn đứng im không hó hé gì.
Trác Dật Nhiên thầm nghiến răng, chợt xoay người nở nụ cười tươi tắn, hai tay vòng qua ôm một cánh tay của Lục Sâm, lắc lư qua lại: “Anh Lục, quay đi mà.”
Người xung quanh khẽ giọng bật cười.
Một Beta thẳng tắp oai phong lẫm liệt như Trác Dật Nhiên đột nhiên làm nũng thế này, tuy có hơi trái với hình tượng ngày thường, nhưng dù sao thì sắc đẹp còn đấy, hình ảnh vẫn đủ để vui tai vui mắt.
Càng khỏi nhắc đến Lục Sâm, vì gương mặt này của cậu chỉ để lộ trước mặt đối phương mà thôi.
Trong những tiếng cười đầy u mê xung quanh, yết hầu Lục Sâm lên xuống một lần.
Chỉ mỗi Trác Dật Nhiên biết chắc là cậu ta đang buồn nôn lắm đây.
Trác Dật Nhiên kề sát tai anh, học giọng điệu ban nãy của Lục Sâm, nói khẽ như muốn ăn miếng trả miếng: “Đừng ép tôi.”
Truyện khác cùng thể loại
34 chương
61 chương
177 chương
53 chương