Khế Ước Hào Môn 2
Chương 4 : Nếu Nàng Không Thấy
Đi đến nơi học violon, Tần Mộc Ngữ xuống xe, Thượng Quan Hạo cầm đàn của nàng mang ra khỏi xe.
“Anh theo ba ba tôi làm vệ sỹ sao?” Tần Mộc Ngữ đứng ở bên cạnh xe, nhẹ giọng hỏi, đôi mắt trong vắt, “Vẫn luôn làm việc như thế này?”
Thượng Quan Hạo khựng lại trong chốc lát, đóng cửa xe, đưa đàn cho nàng.
“Đã đến giờ, đi vào thôi.” Thân ảnh cao ngất của hắn tỏa ra một hương vị tao nhã khiếp người.
Không hỏi ra được điều gì, Tần Mộc Ngữ có chút mất mát, cầm lấy đàn, tiếp tục hỏi : “Anh thích tỷ tỷ của tôi phải không?”
Ánh mắt đen sâu như mực của Thượng Quan Hạo lóe sáng, sờ nhẹ vào làn môi mỏng, không nói lời nào.
Tần Mộc Ngữ ngừng nhìn hắn, mang theo mất mát hướng tới phòng tập đi được hai bước, lại quay lại, đột nhiên bước đến trước mặt hắn, đôi bàn tay trắng như phấn vờ đánh lên mặt hắn, đột ngột dừng lại ở khoảng cách chỉ vài li.
Nàng nghĩ, Thượng Quan Hạo sẽ nhảy dựng lên, hay ít nhất sẽ kinh ngạc một chút.
Nhưng là không có.
Lông mi hắn dài nồng đậm, ánh mắt đen xa xôi vẫn dừng lại ở nàng, không động.
“Ách…” Tần Mộc Ngữ thu nắm tay lại, sắc mặt xấu hổ, “Tôi chỉ là đùa giỡn với anh.”
Suốt một tiết đầu, ta có chút lòng không yên, ánh mắt vẫn hướng tới cửa sổ, liên tiếp chơi đàn sai nhịp âm, thầy giáo người Pháp xoa xoa đầu nàng, dùng ngữ điệu cười cười nói với nàng, có phải không thấy người yêu ở cửa sổ cho nên tâm trí thất thần như vậy.
Tần Mộc Ngữ đỏ mặt, cãi lại, nói làm gì có, là ngoài cửa sổ rất ồn ào.
Lão sư người Pháp rất ngạc nhiên, không ngờ học trò nói tiếng Pháp tốt như thế, trong lòng vui sướng, lãng mạng tặng cho nàng một cái ôm.
Tâm tư Tần Mộc Ngữ vẫn chưa thu hồi, nàng muốn biết, Thượng Quan Hạo thật sự vẫn ở đó chờ nàng sao?
*
Nàng thật sự nhịn không được. Liền hành động.
Trong giờ luyện tập, nàng nói với lão sư có việc muốn đi liền, cầm theo đàn violon, trốn ra từ cửa sau.
Lúc chạy ra, Tần Mộc Ngữ cảm thấy chính mình như là chim bay ra khỏi lồng, từ nay về sau làm việc gì cũng không bị ai theo sát, đợi lúc tan học nếu nhìn không thấy nàng đi ra nhất định sẽ sốt ruột. Cái khối mặt băng lãnh ấy, từ trước đến giờ đều không biểu lộ xúc cảm gì, nàng cũng không tin không thấy sắc mặt hắn biến đổi.
Không khí bên ngoài cảm thấy cực kỳ vui sướng.
Tần Mộc Ngữ đi ra đường lớn quẹo vài con phố, liền lập tức thấy hối hận.
Nàng không mang theo bất cứ thứ gì cả.
Không di động, không tiền, thậm chí cả địa chỉ nhà cũng không biết.
Từ trước đến nay, mỗi lần ra khỏi cửa đều có Thượng Quan Hạo đi theo, căn bản không cần nhớ rõ lộ tuyến, ngày thường mặt hắn không chút biến đổi cùng nàng đi khắp con đường trong thành thị, nàng chỉ mải đưa mắt nhìn hắn xem xem hắn vốn có bao nhiêu cọng lông mi, căn bản là không để ý chút gì cả.
“…” Tần Mộc Ngữ có chút sốt ruột nhìn khắp mọi nơi.
Chung quanh toàn tòa nhà cao tầng, nàng thậm chí quên mất chính mình đi từ hướng nào chỉ biết đã đi xa rất xa.
Làm sao bây giờ.
Ngựa xe như nước, huyên náo mà phồn hoa.
Một chiếc Roll-roys ở ven đường chậm rãi dừng lại, một nữ tử nước mắt đầm đìa từ trên xe đi ra, không cam lòng, bám vào cửa kính xe rưng rưng nói : “Ngự, đừng đuổi em đi, em thật sự đang mang thai!”
“Ngay lập tức bỏ đi,” hắn thâm sâu mở miệng, mị lực rất mê li, “Còn cần tôi nói cho cô biết phải làm thế nào sao?”
Truyện khác cùng thể loại
110 chương
14 chương
104 chương
63 chương
42 chương
44 chương
56 chương
61 chương
56 chương