Khế Tử

Chương 11

Doanh Phong không tin từ đầu đến chân đánh giá cậu một phen, vừa rồi bị mấy người giống chó điên kia công kích, trên người Trục Nguyệt cũng bị thương vài chỗ, nhưng thấy thế nào cũng không giống sẽ chảy nhiều máu như vậy. "Thật sao?" Mặt cậu lộ vẻ nghi ngờ. "Thật,” Âm lượng của Trục Nguyệt trước nhỏ sau lớn, "Rốt cuộc là vì sao lại thế này, vì cái gì máu tự mình chuyển động?” Doanh Phong sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm cậu ta một lúc lâu, thình lình rút ra chủy thủ của mình, cực kỳ nhanh cắt một nhát lên đầu ngón tay Trục Nguyệt. “Anh!” Trục Nguyệt giật mình nhận ra ý đồ đối phương, muốn rụt tay lại, nhưng khí lực không lớn như Doanh Phong, trơ mắt nhìn giọt máu của mình dừng cách vết máu Doanh Phong không xa. Hai giọt máu song song tích lạc, dù cho gần nhau, lại văn ti bất động, cùng vết máu bên kia hình thành đối lập rõ ràng. Trục Nguyệt trăm triệu lần không nghĩ tới Doanh Phong sẽ thí nghiệm ngay tại chỗ, giờ phút này cũng luống cuống tinh thần, chỉ đành đổi phương pháp khác che đậy cho mình. “Cậu gạt tôi.” Doanh Phong lạnh lùng nói. Trục Nguyệt nhãn thần chợt lóe, biểu tình mờ mịt, "Sao, tại sao có thể như vậy, tôi cũng không biết..." "Nói thật!" Tay Doanh Phong dùng lực lớn đến cơ hồ bóp nát xương cốt đối phương. “Tôi… Tôi vừa rồi bị đánh bất tỉnh, khi...tỉnh lại chính là như vậy, nên tôi nghĩ máu trên mặt đất là của tôi... Bởi vì tôi không thể nào đâm bị thương người mới nãy…” Cậu ấp a ấp úng nói. "Vừa rồi có những ai?” "Chỉ có hai người chúng tôi… Sau khi bất tỉnh thì tôi không biết, tôi cũng vừa tỉnh lại trước khi anh tới.” Trong mắt Doanh Phong tràn đầy không tín nhiệm, nhưng Trục Nguyệt rất chắc chắn, cái người đáng giận vừa rồi kia thấy Doanh Phong đến liền quay đầu bỏ chạy, Doanh Phong ngay cả bộ dạng hắn cũng chưa thấy rõ. “Người vừa rồi công kích cậu là ai?” Trục Nguyệt khiếp đảm lắc đầu, "Tôi không biết." “Cậu không biết hắn vì cái gì tìm tới cậu?" "Trong học viện người bắt nạt tôi từ trước đến nay rất nhiều, tôi không dám nhìn mặt của bọn họ." Lời Trục Nguyệt thật giả lẫn lộn, ngay cả Doanh Phong cũng biết, vì Trục Nguyệt yếu ớt hơn người thường, từ lúc vào học viện tới nay luôn bị mấy học sinh lớp lớn khi dễ, có một lần cậu ta bị ba bốn người chặn đánh trong một xó, mà cậu ta lại giấu đầu vào đầu gối, ngồi dưới đất không dám đánh trả. Chính là lần đó Doanh Phong xuất thủ cứu cậu ta, từ đó về sau mặc kệ đi tới chỗ nào Trục Nguyệt đều chạy theo cậu. Nhưng người Thiên Túc từ trước đến nay lấy thực lực luận anh hùng, hảo cảm của Doanh Phong đối với cậu ta, thậm chí còn không bằng đối với Lăng Tiêu nơi nơi khiêu khích mình. Trục Nguyệt thấy cậu không nói lời nào, lại nhút nhát hỏi, "Anh… Có thể nói cho tôi biết không, rốt cục là sao lại thế này?" Người Doanh Phong muốn tìm kiếm gần trong gang tấc, rồi lại lỡ mất nhau, đã không có tâm tình tiếp tục để ý cậu ta, mặc kệ Trục Nguyệt truy vấn thế nào, đều không nói một lời. Hai người, một người biết chân tướng, bức thiết muốn biết nguyên nhân; người biết nguyên nhân, bức thiết muốn biết chân tướng, cả hai đều có tâm tư, lại vô luận thế nào cũng không thể từ miệng đối phương đạt thêm chút manh mối nào. Nhưng họ cũng không biết, giờ phút này tất cả những chuyện phát sinh ở đây, còn bị một người thứ ba đứng xa xa thu hết vào mắt. Lăng Tiêu hảo hảo giáo huấn cái tên lớp trên dám can đảm đánh chủ ý lên mình một trận, nghĩ vẫn còn một tên, cấp tốc chạy về, chính mắt thấy cái tên Doanh Phong luôn nhất quán không coi ai ra gì đang khoát tay lên vai Trục Nguyệt, biểu tình cấp thiết giống như đang truy vấn đối phương có bị thương không. Cảnh tượng chói mắt đến thế, nên cậu căn bản không muốn tiến lên để xem xét đến tận cùng. "Lăng Tiêu, cậu đứng đây nhìn cái gì đấy?" Bình Tông vừa khéo đi qua nơi này, nhìn thấy Lăng Tiêu không nhúc nhích đứng tại chỗ ngóng ra xa, kỳ quái rốt cuộc là cái gì hấp dẫn lực chú ý của cậu ấy. "Không có gì, " Lăng Tiêu không muốn để Bình Tông biết tâm tình mình giờ phút này phiền muộn cỡ nào, xoay người thu hồi tầm mắt. Lăng Tiêu khác thường khiến Bình Tông cảm thấy rất không thoải mái, cúi đầu một cái, phát hiện bàn tay cậu ấy đang chảy máu, "Ai nha, sao cậu bị thương nặng dữ vậy?” Lăng Tiêu lúc này mới nhớ ra tay mình còn chảy máu, nhưng cậu đã không còn cảm thụ được đau đớn, "Chút vết thương nhỏ mà thôi." “Đây mà còn gọi là chút vết thương nhỏ?” Bình Tông không cho cự tuyệt túm cậu kéo đi, “Theo tớ đến phòng y tế.” Lăng Tiêu phản kháng vài cái, cư nhiên không thể tránh thoát, Bình Tông nhìn như sức lực không lớn, lại cực kỳ kỳ diệu phong tỏa động tác của cậu, căn bản không cho cậu cơ hội chạy. Bị Bình Tông cường hành mang đến phòng y tế, Lăng Tiêu bất đắc dĩ, "Cậu lợi hại như vậy, Lam Thịnh nhà cậu biết không?" “Anh ấy không cần phải biết, nếu tớ muốn anh ấy đến phòng y tế, anh ấy nhất định sẽ ngoan ngoãn đi.” Ngoài mặt Bình Tông là nói Lam Thịnh, kỳ thật là đang giáo huấn Lăng Tiêu. “Tớ nói nghiêm chỉnh đó, mỗi lần giao thủ cậu đều nhường cậu ta, vậy thực sự ổn chứ?” Bất kể là huấn luyện thể năng, hay là luyện tập vật lộn, Bình Tông đều xuất sắc sắm vai một người bồi luyện, Lam Thịnh không biết, Lăng Tiêu một bên lại nhìn thấu đáo. “Tính cách anh ấy hiếu thắng, nếu thua sẽ không vui, nói không chừng còn phát cáu loạn lên, đến lúc đó tớ còn phải đi dỗ,” Bình Tông nghĩ đến điều gì cười cười, "Điểm ấy cũng có vài phần tương tự với cậu." Lăng Tiêu không vui, "Tớ phát cáu làm loạn hồi nào?” Bình Tông làm như không nghe, “Huống hồ để anh ấy thắng tớ cũng đâu có tổn thất gì, anh ấy cũng vui vẻ, cớ sao lại không làm?" "Nếu hai người các cậu thật sự ở nghi thức trưởng thành giao thủ, ai thua ai thắng còn chưa biết được đâu.” “Với cá tính Lam Thịnh, bại trận trong chuyện chung thân đại sự chắc là anh ấy rất khó vượt qua đi. Huống hồ sau khi ảnh làm khế chủ, sẽ đạt được năng lực của tớ, có thể có lực lượng cường đại luôn luôn là nguyện vọng của anh ấy, mà tớ đối với khao khát này lại không chấp nhất như anh ấy." Lăng Tiêu nghe ngữ khí cậu vân đạm phong khinh, giống như đang thảo luận không phải chuyện chung thân đại sự, mà chỉ là một việc nhỏ nào đấy không quan trọng thôi. “Cậu cũng thật rộng lượng," Cậu bội phục người trước mắt tự đáy lòng. “Đừng nói tới rộng lượng, chờ cậu có người mình thật lòng thích rồi, cậu cũng sẽ có ý nghĩ vì đối phương mà cam nguyện làm khế tử.” "Không thể nào, " Lăng Tiêu bật thốt lên bác bỏ, "Tớ nhất định không có loại ý nghĩ này." “Trước mặt người mình chân chính thích, cái gì cũng có thể nhượng bộ." “Nếu tớ thích một người, thì nhất định phải chinh phục người đó, chiếm được năng lực, tớ mới có thể bảo hộ người đó tốt, cái này không hề mâu thuẫn với ‘thích thì nhượng bộ’.” Bình Tông nghe xong chỉ cười cười, "Đó là bởi vì cậu còn chưa tìm được người mình chân chính thích.” Lăng Tiêu không phục, "Nếu theo như cậu nói, Lam Thịnh thật sự thích cậu, cậu ta cũng có thể vì cậu cam tâm tình nguyện làm khế tử, nhưng tớ rất hiểu cậu ta, điều đó là không có khả năng." Bình Tông nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu, "Tớ không hề nghi ngờ anh ấy đối với tớ là thực tâm, nhưng có lẽ thực như lời cậu, có người bản tính đã vậy, dù thực lòng yêu một người, cũng sẽ không vì yêu mà cúi đầu. Tớ không nói lại cậu, Lam Thịnh chính là người như vậy, mà các cậu là một loại người, vừa rồi là tớ tự cho là đúng." “Cho nên cậu tính cứ luôn che giấu cậu ta như vậy, cho đến nghi thức trưởng thành?" Bình Tông từ chối cho ý kiến, "Có gì không thể? Nếu nhất định phải nhất quyết thắng bại, thì phải có một người thất bại, anh ấy không muốn thua, vậy hãy để tớ khuất phục trước.” Hai người tới phòng y tế, nơi này cư nhiên đầy ắp người. "Đây là tình huống gì?" Lăng Tiêu nhìn đến hoa mắt, “Bệnh truyền nhiễm?" Cái từ ngữ cao cấp này là cậu học được trên sách sinh vật, mọi người đều biết, người Thiên Túc không có bệnh truyền nhiễm, thậm chí không bệnh, cái gọi là phòng y tế, phần lớn thời gian đều là xử lý thương thế của nhóm các phần tử hiếu chiến. “Trường có thông báo, tất cả mọi người cần lại đây thử máu.” “Thông báo? Sao tớ không thấy?” “Hôm qua muốn nói để cậu cùng đi, kết quả cậu chạy mất, tớ và Lam Thịnh ngày hôm qua cũng đã đi rồi.” Bình Tông lôi kéo cậu đến trạm lấy máu tạm thời, có hai nhân viên thân mặc chế phục trắng đang ở trong này lấy mẫu máu, phía sau xếp một hàng thật dài. “Vị bạn học này bị thương, phiền mọi người để cho cậu ấy lấy mẫu máu trước có được không?” Mọi người không có ý kiến, Lăng Tiêu bị đẩy lên đứng đầu hàng. "Lại đánh nhau có phải không?" Trong đội ngũ xếp hàng cư nhiên còn có giáo viên trong học viện, nhìn thấy Lăng Tiêu dạng này liền trêu chọc cậu, “Các em mấy thiếu niên dồi dào tinh lực này, một ngày không quậy thì không chịu ngồi yên." Lăng Tiêu ngượng ngùng nhếch miệng cười gượng, "Thầy, sao mấy thầy cũng phải tới thử máu vậy a?” “Lần lấy máu thử này mang tính bắt buộc, tất cả mọi người Thiên Túc đều nhất định phải tham gia,” Người nhân viên đang thu mẫu máu trả lời cậu. “Thế mấy chú thì sao?” “Chúng tôi là từ trung tâm kiểm soát dịch bệnh tới.” "Nga, " Lăng Tiêu từng nghe qua tên này, tên đầy đủ gọi là Trung tâm Kiểm soát và phòng ngừa bệnh tâm thần Thiên Túc, bệnh tâm thần có lẽ là căn bệnh duy nhất của người Thiên Túc. “Đã xảy ra chuyện gì sao? Lấy máu thử quy mô lớn như vậy.” “Chúng tôi phát hiện một loại bệnh truyền nhiễm qua đường máu mới…" Lăng Tiêu mở to hai mắt nhìn, "Thì ra thật là bệnh truyền nhiễm?" "Không cần lo lắng, loại bệnh tật này tính nguy hại tương đối nhỏ, để an toàn, chúng tôi đang tiến hành một đợt khảo sát, thuận tiện điều tra một chút căn nguyên của nó.” Lăng Tiêu cái hiểu cái không gật đầu. "Tốt rồi, " nhân viên công tác rút đi một ống tiêm chứa đầy máu, cũng tỉ mỉ ghi chép thông tin cá nhân của Lăng Tiêu, “Hiện tại em có thể đi trị liệu vết thương." Lăng Tiêu lại bị Bình Tông áp giải xuống phòng y tế, kỹ thuật chữa trị ở Thiên Túc tinh rất phát triển, hơn nữa bọn họ có thể chất đặc thù, chỉ mất công phu một lúc miệng vết thương liền khép lại, chỉ lưu lại một vết sẹo nhạt màu vắt qua lòng bàn tay. “Coi đi, tớ đã nói chỉ là vết thương nhỏ mà, cậu không nên chuyện bé xé ra to." "Nói nữa tớ sẽ đánh cậu thành trọng thương, coi cậu còn ngại tớ chuyện bé xé ra to hay không.” "Ha, đến a, tớ vẫn muốn cùng cậu đường đường chính chính giao thủ một lần, xem rốt cục thực lực cậu che giấu sâu bao nhiêu.” Lăng Tiêu xoa tay, vô cùng chờ mong. Một thanh âm chen ngang, “Trong phòng y tế cấm ẩu đả đánh nhau, có muốn tôi đem hai người các cậu vào phòng giám hộ trọng chứng* không?” *Trọng chứng: Nặng tội, hoặc tình trạng nghiêm trọng Lăng Tiêu ngượng ngùng buông nắm tay, cùng Bình Tông tất cung tất kính kêu một tiếng ‘bác sĩ Dao’. Sau Dao Đài còn có một thiếu niên Lăng Tiêu chưa bao giờ thấy qua, một đôi mắt to đảo qua đảo lại trên người hai người, bên trong tràn ngập tò mò. Dao Đài mở miệng, cũng là nói với thiếu niên sau lưng mình, “Đây đều là những tiêu cực trong học viện, em cũng không nên theo chân bọn họ học xấu." Lăng Tiêu: 囧 "Vị này chính là tân sinh hôm nay mới vừa nhập học,” Dao Đài hướng bọn họ giới thiệu, “Em ấy tên Tinh Lâu, sau này sẽ là niên đệ của các em." “Xin chào, anh là Bình Tông lớp mười." “Lăng Tiêu." Tinh Lâu lễ phép cúi người chào, "Chào các học trưởng." “Tiểu học đệ này nhìn qua thật là nhu thuận a.” “Hôm nay người ở đây nhiều quá, tôi không rút chân ra được,” Dao Đài phân phó, “Hai người các em dẫn em ấy đến ký túc xá năm nhất, giúp em ấy thu xếp.” "Không thành vấn đề, " Lăng Tiêu hất đầu, "Đi thôi." "Vậy nhờ hai vị học trưởng." Lăng Tiêu cùng Bình Tông một đường đem Tinh Lâu dẫn tới mục tiêu, trên đường thuận tiện giới thiệu các công trình kiến trúc trong khu học viện. Tới cổng ký túc xá, Lăng Tiêu hướng Bình Tông nói, "Cậu về trước đi, tớ một mình dẫn em ấy qua là được." "Vậy được rồi, " Bình Tông sờ sờ đầu Tinh Lâu, tuy rằng bọn họ bề ngoài thoạt nhìn đều là cùng lứa tuổi, nhưng đối với những thiếu niên vừa mới tỉnh lại thế này, mọi người không tự chủ được liền tự cho mình là tiền bối, “Sau này có việc gì cứ tới tìm anh bất cứ lúc nào.” “Dạ được, hẹn gặp lại học trưởng.” Cáo biệt Bình Tông, Tinh Lâu đi theo Lăng Tiêu tới khu ký túc xá học sinh năm nhất, ở phòng quản lý tra ra số phòng của cậu. “Lúc em ở căn cứ, nhân viên công tác có phát cho em cái thẻ…” “Là cái này sao?” Tinh Lâu rút ra thẻ từ của mình. “Đúng rồi, cái thẻ này rất quan trọng, bình thường quét thẻ mua đồ này kia  đều dùng nó, sinh hoạt phí của em cũng được nạp vào định kỳ.” Lăng Tiêu chỉ chỉ cửa phòng của Tinh Lâu, “Nó còn có công năng khác chính là mở cửa." Tinh Lâu đem thẻ từ đặt vào chỗ quét hình quẹt qua một cái, cửa ký túc xá liền tự động mở ra, ký túc xá của Bích Không học viện đều là phòng đơn, vô luận niên cấp nào cũng được bố trí theo cùng một tiêu chuẩn. "Oa, cư nhiên có cái giường to như vậy, phòng của ai cũng là giường đôi hết sao?” “Phải a, tránh cho em đang ngủ thì lăn xuống,” Lăng Tiêu đang nói đùa, Tinh Lâu lại tưởng là thật. "Thật vậy hả? Học viện thật là biết quan tâm." Lăng Tiêu đem mỗi một dạng đồ vật trong ký túc xá giới thiệu một lần cho cậu, “Đây là thiết bị nối mạng, nhờ nó em có thể tiến nhập mạng lưới tương tác, em cũng có thể buộc định nó vào cổng cá nhân của mình, như vậy em có thể lên mạng bất cứ lúc nào và bất cứ đâu.” Tinh Lâu gật đầu nhớ kỹ. "Còn có cái này, đây là thiết bị chuyên chở, nếu em ở trên mạng mua đồ này nọ, thì sẽ thông qua thiết bị này chuyển lại đây cho em, rất tiện.” "Thật là lợi hại," Tinh Lâu thật cẩn thận sờ sờ bên ngoài thiết bị chuyên chở, Lăng Tiêu bị hành động của cậu chọc cười, bất quá có thể hiểu được, cậu lần đầu tiên tiếp xúc mấy thứ này, cũng giống như đối phương tràn ngập cảm giác mới mẻ. Chờ Tinh Lâu nắm giữ hết công năng căn bản của những vật dụng bố trí trong ký túc, Lăng Tiêu cũng chuẩn bị cáo từ, "Cứ như vậy đi, có việc gọi điện thoại cho anh.” Hai người trao đổi số điện, “Vậy cám ơn học trưởng, sau này xin chiếu cố nhiều hơn." “Em khách khí quá đó,” Lăng Tiêu cũng kìm lòng không đậu sờ sờ đầu cậu. Đưa Lăng Tiêu ra khỏi cửa, lực chú ý của Tinh Lâu liền đặt hết lên thiết bị kết nối mạng. Lên mạng? Hẳn là rất thú vị đi. Cậu theo phương pháp Lăng Tiêu dạy, đem thiết bị kết nối buộc định vào cổng cá nhân của mình. "A a a a a a!!" Tiếng kêu thảm thiết lăng lệ kinh động đến Lăng Tiêu còn chưa đi xa, cậu vội vọt về, một cước đá văng cửa ký túc xá Tinh Lâu, “Xảy ra chuyện gì?!" Tinh Lâu ngồi trên ghế, trừng đôi mắt to vô tội, “Mới nãy trên trần nhà có một con nhện…” Lăng Tiêu vẻ mặt hắc tuyến, "Thân là một người Thiên Túc không sợ trời không sợ đất, sao em lại có thể sợ con nhện chứ?” Tinh Lâu bị cậu nói rất ngượng ngùng. Lăng Tiêu nghĩ thôi quên đi, dù thế nào đi nữa em ấy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy nhện, chuyện gì cũng có nguyên nhân, “Thế con nhện đó đâu?” Tinh Lâu ngẩng đầu tìm tìm, "Chắc bị em dọa chạy mất rồi.” Lăng Tiêu: "..." "Em không sao, thật xin lỗi phiền học trưởng lo lắng." Lăng Tiêu khoát tay, "Không có việc gì là tốt rồi, sau này đừng có hoảng lên nữa.” Tinh Lâu dùng sức gật đầu, "Vâng!" Lăng Tiêu không yên bụng rời đi. Sau bức tường nơi cậu không thấy được, tân sinh năm nhất học viện Bích Không, đang hưng trí dạt dào đánh giá hai tay của chính mình, khóe miệng câu lên một đường cong ý vị sâu xa. “Thế giới đã lâu không gặp, ta đã trở về."