Khâu vá lại trăm năm

Chương 3 : Khâu vá lại trăm năm

Buổi tối chín giờ hơn, Yến Chân nhìn bạn cùng phòng vừa thoa mặt nạ tảo bùn vừa chơi điện thoại di động: “Phi Phi, tớ phải gọi video rồi.”   Nhậm Khởi Phi cũng không ngẩng đầu lên: “Ai vậy? Quay đi.”   Yến Chân nhìn khuôn mặt xanh mơn mởn của cô ấy, buồn cười: “Lát nữa cậu đừng xuất hiện trong ống kính của tớ, tớ sợ cậu dọa nam thần của tớ.”   Ai ngờ Nhậm Khởi Phi đột nhiên ngẩng đầu kêu lên: “Cái gì? Các cậu đã sớm quen nhau rồi? Sao tớ không biết!”   Yến Chân mở Wechat ra, không để ý lắm: “Sao lại quá ngạc nhiên như vậy, đắp mặt nạ thì vẻ mặt không thể quá lớn, coi chừng có nếp nhăn.”   “Tớ là nói đến cái này!” Nhậm Khởi Phi nhảy xuống ghế sô pha, giơ di động lên trước mặt Yến Chân.   Chuyên mục hóng chuyện [Chuyện mới mẻ ở đại học S] trứ danh của trường học bọn họ buổi chiều hôm nay phát ra một video Weibo, trong đó có một bình luận được like đẩy lên phía trước: [Cái rắm! Học bá và chị gái đã sớm ở bên nhau rồi! Hơn nữa chị gái còn từ chối tỏ tình tại chỗ có được không!!!]   Phía dưới đi theo một dãy: [Cô nói ở bên nhau là ở bên nhau sao? Bằng chứng đâu?”]   Yến Chân xem hết kéo khóe miệng ra, thật sự là thần kỳ.   Nhậm Khởi Phi không biết từ đâu móc ra một cây bút, giơ lên trước mặt Yến Chân, treo lên cái mặt xanh xanh, hắng giọng một cái, lại bắt đầu nghiêm trang phỏng vấn: “Xin hỏi người trong cuộc, cậu có ý kiến gì với chuyện này không?”   Yến Chân nghiêm trang phối hợp: “Cảm ơn đạo diễn, đã để tôi thực hiện được giấc mơ của hơn một nửa nữ sinh ở đại học S.”   “Phụt”, Nhậm Khởi Phi vứt bút đi, xông về phía phòng vệ sinh: “Tớ không kìm được! ha ha ha, tớ đi rửa mặt.”   Yến Chân nhấn trò chuyện video, bên kia một lúc sau bắt máy.   Nước N hiện tại là ban ngày, thời tiết sáng sủa, trời xanh không mây.   Ông cụ mặc áo sơ mi mỏng màu cà phê phối với áo ba lỗ màu xám đậm lông dê, trên đầu đội một cái mũ rơm, ngồi bên bờ sông, thần sắc rất tốt, tinh thần khỏe mạnh.   “Chân Chân à ~” Ông ngoại rất vui vẻ vẫy vẫy tay với cô.   “Ôi, ông ngoại. Ông mặc chiếc áo sơ mi này rất đẹp trai đó!”   “Vậy sao, đây là chiếc áo ông mặc lúc còn trẻ đấy.”   “Vậy thì được bao nhiêu năm rồi đấy!”   “Chính là hơn mười năm trước nhỉ, lúc ông sáu mươi ấy.”   Yến Chân bị ông trêu chọc hết sức vui mừng.   Ông ngoại xoay điện thoại, trong màn hình cách đó không xa cũng có ba năm người đàn ông ngoại quốc ngồi cùng nhau câu cá.   “Ông ngoại, sao ông không ngồi cùng bên cạnh những người nước ngoài kia, có phải nghe không hiểu bọn họ nói gì không?”   Ông ngoại không chịu nhận mình già cao quý lãnh diễm hừ một tiếng: “Ông là không muốn câu cá với mấy thằng nhóc 30 tuổi kia.”   Tán dóc một lúc, Yến Chân nói đến chuyện xảy ra mấy ngày nay.   “Vậy thì đúng rồi, ông nói với bọn họ, cháu ngoại của ông tay nghề sửa chữa sách cũng tuyệt vời đấy.”   “… Ông ngoại cũng quá khoa trường rồi.”   Ông cụ hùng hồn: “Chuyện này sao có thể khiêm tốn được, con cái nhà mình mãi mãi đều là tốt nhất.”   Mỗi chuyên gia sửa chữa phục hồi sách cổ đều có một bộ dụng cụ mình thường dùng.   Buổi sáng thứ bảy, Yến Chân về nhà một chuyến.   Đi máy bay xuất phát từ thành phố S đến thành phố Y, hai tiếng đồng hồ là có thể đến nơi.   Bố mẹ của Yến Chân đều cùng ông ngoại đi nước ngoài, cô về nhà tắm rửa một cái, buổi chiều đón xe đến nhà ông ngoại ở trấn trên lấy dụng cụ.   Mặc dù đã sắp cuối tháng chín rồi nhưng nắng gắt cuối thu ở thành phố Y vẫn tràn đầy sức mạnh, ve sầu trên cây ở ven đường kêu không biết mệt mỏi, mặt trời sáng ngời chiếu lên đường nhựa cũng phản chiếu lại.   Trấn trên còn giữ lại một căn nhà cũ tường trắng ngói đen, so sánh với nhà cao tầng san sát xung quanh thì thời gian ở nơi này tựa như ngưng đọng lại.   Yến Chân che dù, giẫm lên đường lát đá canh, không bao lâu đã đứng trước cửa dán câu đối đỏ, lấy chìa khóa ra mở cửa, cửa gỗ màu nâu phát ra tiếng vanh nhỏ “Kẹt kẹt”.   Hoa tử đằng trong sân nhỏ xanh um tươi tốt, sức sống bừng bừng, không có ai xử lý, ngược lại để cho nó có thể không bị ràng buộc mà sinh trưởng.   Bút lông, cọ, kẹp, bàn chải, những thứ này tiện mang theo đều bị cô nhét vào trong vali hành lý lớn màu đen cao cỡ nửa người.   Số còn lại được cô cẩn thận gói kỹ, dùng chuyển phát nhanh gửi tới trường học,   Lúc tới thì hai tay trống trơn, lúc đi thì bao lớn bao nhỏ.   Máy bay hạ cánh trở lại thành phố S, Yến Chân đi đến chỗ ủy thác vận chuyển lấy hành lý, ngoài ý muốn nhìn thấy Tư Tắc ở sân bay.   Trong đám người cao thấp mập ốm, vị đại lão này giống như hạc giữa bầy gà, chỉ là ánh mắt có chút trống rỗng, sợ là đang đi vào cõi tiên.   Yến Chân ngược lại không có tự luyến đến mức cho rằng Tư Tắc tới đón cô, đáng xoắn xuýt không biết có cần đi tới chào hỏi hay không.   Không chào hỏi dường như có chút không quá lễ độ, nói thế nào thì hiện tại anh cũng coi như là một nửa ông chủ của cô.   Lúc này bên cạnh cô có mấy người bạn nhỏ hưng phấn kêu to xông về phía mẹ của bọn họ tới đón.   Tư Tắc bị dẫn dắt quay đầu nhìn về phía bên chỗ cô một cái, sau đó ngây ra một lúc, không nghĩ tới lại gặp cô ở đây.   Thiếu nữ trước mắt buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo thun tay ngắn, cặp chân được quần jean bó lại vừa nhỏ vừa thẳng, đeo ba lô, kéo lấy một cái vali hành lý siêu to rõ ràng không phù hợp với dáng người mảnh khảnh của cô.   Yến Chân thấy đã bị nhìn thấy rồi, liền tiến lên chào hỏi: “Thật là trùng hợp.”   Tư Tắc ừ một tiếng, sau một lúc lại bổ sung một câu: “Thật là trùng hợp.”   Hai người đều là tuyển thủ trò chuyện vụng về, nói xong liền mắt lớn trừng mắt nhỏ.   Yên Chân đang suy nghĩ có phải nên nói tạm biệt rồi không, liền thấy một người đàn ông trung niên đeo kính râm, mặc áo sơ mi quần tây sải bước chân, giống như một cơn gió đi đến bên cạnh bọn họ.   Sau đó, ông lấy kính râm xuống nhìn Yến Chân, lại nhìn Tư Tắc, sự khó tin tràn đầy vẻ mặt: “Cậu đây không phải là ảo giác chứ, cậu phải báo cáo với chị hai một chút, con trai của chị ấy vậy mà lại mắt nhìn mắt ẩn ý đưa tình với con gái ở sân bay!”   Nhiếp Ý Hồng là một bác sĩ, lần này đúng lúc được mời đến thành phố S phẫu thuật cho một bệnh nhân, đã sớm thông báo cháu trai tới đón, thuận tiện tụ tập một chút, không nghĩ tới nhìn thấy tình cảnh như vậy.   Nếu là người khác thì không có gì, nhưng nếu là cháu trai trong lòng trong mắt chỉ có toán học thì thật là ý vị sâu xa đó.   Tư Tắc bất đắc dĩ nhìn ông cậu chỉ sợ thiên hạ không loạn này một cái, giới thiệu với Yến Chân: “Đây là cậu tôi.”   Yến Chân cũng bị lời Nhiếp Ý Hồng làm cả kinh mơ hồ, không biết làm sao lại bật thốt lên: “Cậu?”   “Ừ!” Ông rất vui vẻ lên tiếng: “Đi đi đi, đừng đứng ở đây nữa, cậu mới các cháu ăn cơm.”   Tư Tắc ngồi ở vị trí lái lái xe, trên đường đi Yến Chn có chút lúng túng giải thích với Nhiếp Ý Hồng cô chỉ là bởi vì phải sửa chữa phục hồi sách cổ mà ông nội Tư cất giữ nên mới có thể quen biết Tư Tắc.   “Chuyên gia sửa chữa phục hồi sách cổ? Hiểu rồi.” Nhiếp Ý Hồng nghe xong, cười nói: “Sách cổ coi trọng sửa chữa, giống như bệnh thì mời bác sĩ, ở mức độ nào đó thì còn rất giống cậu làm bác sĩ nha.”   Yến Chân liều mạng gật đầu, như gà con mổ thóc.   Tiếp theo lại nghe ông vỗ đùi nói: “Quả nhiên không phải là người một nhà thì không vào cùng cửa mà.”   …   Yến Chân choáng váng, ông cậu này, cậu thật sự có nghe cháu giải thích không? Tài xế họ Tư phía trước kia, anh không thể để ý một chút sao?   Sắp vào đến nội thành rồi, Tư Tắc hỏi cậu và Yến Chân muốn ăn gì.   Yến Chân nói cô ăn gì cũng được, không kén ăn.   Nhiếp Ý Hồng vỗ tay: “Vậy ăn món cay Tứ Xuyên đi, đồ nóng Tứ Xuyên càng hợp với việc điều tiết không khí.”   Đến quán ăn, Tư Tắc đi đậu xe, Nhiếp Ý Hồng mang theo Yến Chân chọn một căn phòng. Lúc ăn cơm, Yến Chân mới biết được, ông cậu này của Tư Tắc lừa bịp cháu trai của mình cỡ nào.   Đại lão anh vậy mà không biết ăn cay chút nào! Chỉ rót một bát nước sôi, trước khi ăn cái gì cũng phải bỏ vào trong chén súc súc.   Dù vậy, trong chốc lát, người này liền bị cay đến mức đuôi mắt đều đỏ lên, bờ môi càng là đỏ tươi ướt át, ngược lại nhiều thêm một tia khói lửa nhân gian so với bình thường.   Yến Chân nhìn mấy lần, yên lặng gắn cho anh một cái mác sắc đẹp thay cơm.   Tư Tắc ăn không bao nhiêu liền buông đũa xuống, ngồi ở một bên yên tĩnh uống nước.   Yên Chân có chút không đành lòng, hỏi anh: “Có cần gọi một chút đồ không cay không?”   Nhiếp Ý Hồng tùy ý xua tay: “Không cần phải đến ý đến nó, trong quán ăn Tứ Xuyên nó chủ thích ăn cải trắng nước sôi, miệng xảo quyệt cực kỳ, quán ăn này làm không được. Thành phố G của chúng ta ngược lại có một quán, lần sau để Tư Tắc dẫn cháu đi ăn.”   Yến Chân: “…”   Cháu còn có thể nói gì.   Sau bữa ăn, Tư Tắc đưa cậu của anh đến khách sạn trước.   Trước khi xuống xe, Nhiếp Ý Hồng tỏ vẻ rất vui mừng: “Cháu trai này của cậu, vốn dĩ còn lo lắng nó muốn sống cùng toán học hết đời, nhìn thấy cháu cậu yên tâm rồi.”   Yến Chân: “…”   Cháu đã không còn cách nào khác.   Trở lại trường học, Tư Tắc lấy hành lý của cô ra từ cốp sau: “Tôi đưa cô về phòng.”   Yến Chân lập tức liều mạng lắc đầu: “Tự tôi về là được.”   Tư Tắc nghi hoặc nhìn cô một cái, hơi suy nghĩ một chút, giật mình nói: “Cậu của tôi nói chuyện có chút lạc đề quá xa, ngại quá.”   Không không không, đại lão, anh không xem phần mềm xã hội nên không biết, tôi sợ người ái mộ anh nhét dao vào trong phòng của tôi.   Dục vọng muốn sống thời khắc này của Yến Chân đã tràn đầy rồi.