Một ngọn lửa thiêu rụi nơi này? Diệp Vân Sơ vô cùng khiếp sợ, mở to mắt, lòng tràn đầy sợ hãi, nhìn nam nhân tà mỵ trước mắt này bằng ánh mắt không thể tin được, hắn điên rồi! Hắn thật sự điên rồi! Hắn quả nhiên to gan lớn mật, mưu kế thật âm hiểm độc ác!
Lãnh viên cháy, Vương phi chôn thân nơi biển lửa, hương tiêu ngọc vẫn, hắn có thể mang nàng rời khỏi nơi này, thần không biết, quỷ không hay.
Lãnh uyển nhiều mạng người như vậy, đó đều là những người vô tội, trong mắt của hắn thì chẳng khác nào con kiến, mảy may không đáng giá!
Nam nhân này không phải là người, hắn là ma quỷ, ác quỷ lãnh khốc vô tình!
Diệp Vân Sơ càng thêm khiếp sợ, sợ hãi nảy lên trong lòng, nàng không thể tưởng tượng, nếu nơi này bị cháy, lãnh viên sẽ biến thành thế nào, nàng chỉ biết, đến lúc đó, viện này sẽ chỉ còn là phế tích, thi thể ở khắp nơi, giống như địa ngục nhân gian!
Thu Tứ! Trong lúc sợ hãi, bỗng nhiên Diệp Vân Sơ nhớ tới Thu Tứ, nhớ tới nữ tử cùng nàng sống chết, nương tựa lẫn nhau, nàng không thể, không thể nhìn Thu Tứ gặp chuyện không may, nếu không nàng vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho chính mình!
Diệp Vân Sơ nóng lòng như lửa đốt, nàng bất chấp Hạ Vệ Lam còn ở đây, lập tức muốn phá cửa xông ra ngoài, miệng hô đầy lo sợ:
-Thu Tứ!
Hạ Vệ Lam quyết định phải phá hủy lãnh uyển, phải mang nàng đi bằng được, hắn sao có thể để nàng rời đi như vậy? Nàng còn chưa bước ra tới cửa đã bị Hạ Vệ Lam ôm chặt trong lòng.
-Buông, ngươi buông ra!
Diệp Vân Sơ cực lực giãy dụa, giống như con thú nhỏ bị hoảng sợ cực độ, nàng không ngừng giãy dụa, giãy dụa điên cuồng, vì lo lắng cho Thu
Tứ mà giờ khắc này nàng như một điên phụ mất đi lý trí, không quan tâm tới cấp bậc lễ nghĩa, không hề bình tĩnh. Nàng chỉ biết Thu Tứ cùng chung khó khăn hoạn nạn vui buồn với nàng còn đang ở trong nguy hiểm, nàng không thể để cho nàng ấy gặp chuyện không may, không thể để cho nàng ấy chôn thân nơi biển lửa được.
Bất luận nàng giãy dụa thế nào, có đánh tê tay tới mức nào thì mặt Hạ Vệ Lam cũng không thay đổi chút nào, vẫn ôm chặt lấy nàng, bàn tay to
ôm lấy cái eo nhỏ giờ khắc này giống như kìm sắt, bóp chặt lấy nàng, cho dù nàng có dùng hết sức lực cũng không suy chuyển một chút nào.
Giãy dụa không thoát, Diệp Vân Sơ cuối cùng cũng mất đi lý trí, hét to:
-Hạ Vệ Lam, người ngươi muốn là ta, người đâm ngươi bị thương ngày ấy cũng là ta, nếu có hận thì tìm ta giải quyết, sao phải tổn thương người khác? Vì sao phải thương tổn người khác?
Mắt Diệp Vân Sơ như muốn nứt ra, liều mạng giãy dụa, gào thét tới tê dại:
-Ngươi buông ra, Thu Tứ….
Nàng chưa bao giờ mất khống chế đến vậy, cũng chưa bao giờ sợ hãi như thế, nàng bây giờ đã mất đi bình tĩnh, lý trí của ngày xưa. Khi mẫu thân và muội muội qua đời, Thu Tứ luôn làm bạn bên người nàng đã trở thành người thân, trừ Thất ca ra, nàng chỉ có Thu Tứ, nàng không thể mất Thu Tứ, không thể thừa nhận nỗi đau mất đi người thân.
Lòng nóng như bị lửa đốt, Diệp Vân Sơ liều mạng giãy dụa, hắn dần nới lỏng ra, nàng được tự do liền liều lĩnh chạy về phía cửa, nhưng nàng chỉ là một thiếu nữ chân yếu tay mềm, sao có thể nhanh nhẹn bằng Hạ Vệ
Lam? Vừa mới may mắn một chút, giờ khắc này nàng muốn trốn khỏi nơi này đúng là si tâm vọng tưởng.
Trong lúc hoảng loạn, nàng mới chỉ chạy có hai bước đã bị Hạ Vệ Lam chạy theo đánh trúng vào gáy, nàng cảm thấy gáy đau đau sau đó liền gục xuống, ngất đi.
Nhìn Diệp Vân Sơ hôn mê, Hạ Vệ Lam khẽ nhíu mày, gương mặt tươi cười trêu tức lúc nãy không còn nữa, âm lãnh tương phản hoàn toàn, hắn đi qua, ôm lấy Diệp Vân Sơ rồi nhẹ nhàng đặt nàng trên ghế.
Nhưng đúng lúc này có một người tiến từ ngoài cửa vào, dáng người tinh tế, mặc y phục đen, cũng là một nữ tử. Chỉ thấy vị nữ tử này hành lễ với Hạ Vệ Lam, nén giọng nói:
-Chủ nhân, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một tiếng sẽ làm ngay.
Hạ Vệ Lam lạnh lùng gật đầu nhưng không đáp lời, hắn phất tay áo, sau đó cúi người, tay nhẹ nhàng vuốt ve lên gương mặt tái nhợt nhung vẫn xinh đẹp động lòng người của nàng.
Làn da nõn nà, mịn màng mềm mại, thơm mát làm người ta không muốn rời tay. Hạ Vệ Lam giống như bị nghuện, vẻ mặt hắn nghiêm túc, nhẹ nhàng vuốt ve, đôi mắt tà mỵ lộ ra vẻ si mê, miệng lẩm bẩm nói:
-Mỹ nhân như thế mà Hạ Vệ Thần lại nhẫn tâm đày vào lãnh viên hẻo lánh, không thèm để ý tới nàng đi cưới công chúa An Khánh là Diệp Vân
Tuyết, thật đúng là phí phạm của trời, không hề tình nghĩa. Diệp Vân
Tuyết kia làm sao so với một cái móng chân của nàng được?
Nói xong hắn liền ôm lấy nàng.
-Chủ nhân, hiện tại sẽ rời đi theo kế hoạch? Nhưng nếu đốt lửa bây giờ, chỉ sợ….
Ánh mắt của vị nữ tử dừng ở trên người Diệp Vân Sơ, nhẹ giọng nhắc nhở.
Hạ Vệ Lam lắc đầu cười khẽ, tỏ vẻ không ngại. Tất cả cho ngày hôm nay đã là kế hoạch từ nửa tháng trước, phủ điện Hạ Vệ Thần thâm nghiêm, nếu hắn muốn mang Diệp Vân Sơ đi, nhất định phải gây ra một chút hỗn loạn.
Tuy rằng nguy hiểm như vậy nhưng vì nàng, hắn tình nguyện mạo hiểm một lần!
Thuở nhỏ hắn đã thích tranh đoạt với Hạ Vệ Thần, luôn muốn thắng Hạ
Vệ Thần, ngày đó ở chùa An Quốc, hắn cố ý kìm chân Hạ Vệ Thần để có thể tranh công bắt giữ Diệp Bằng Yên trước, cũng không ngờ mình ẩn thân trong chùa An Quốc lại gặp một nữ tử làm hắn giật mình. Cái nhìn thoáng vội vàng ngày ấy, rốt cuộc hắn không quên được nàng.
Hắn luôn coi trọng cái đẹp, chỉ cần xinh đẹp, hắn liền muốn có, ngày
ấy gặp giai nhân, dung nhan khuynh quốc khuynh thành làm hắn khó quên, tâm trí đều đặt hết lên người nàng, sớm đã nguyên đi ước nguyện ban đầu của mình, quên đi tranh đoạt cao thấp với Hạ Vệ Thần, hắn muốn mình có được nàng, muốn có trái tim của nàng.
Vì không ngừng nhớ thương nàng nên hắn mạo hiểm mai phục tại chùa An
Quốc, rốt cuộc trời cũng không phụ lòng người, đến ban đêm, hắn cũng đợi được nàng một mình ra ngoài tản bộ, không mang theo tỳ nữ bên người, trong lòng hắn mừng rỡ, âm thầm lặng lẽ đi theo, đi đến chỗ vắng vẻ, hắn không kiềm chế được, nhào về phía nàng.
Thời điểm hắn sắp thực hiện được thì không thể ngờ tới, Hạ Vệ Thần lại xuất hiện vào đúng lúc đó, thái độ thậm chí rất khác thường, xen vào việc của người khác, đuổi hắn đi, kỳ thật ngày đó trở ngại duy nhất là hắn sợ mình bại lộ thân phận nên mới lựa chọn rời đi, nhưng hắn không rời đi, lặng lẽ núp vào một chỗ, lại thấy được cảnh làm hắn hối hận cả đời.
Hắn thật không ngờ, vì bị Hướng Nhu đả kích mà Hạ Vệ Thần vài năm không gần nữ sắc lại cũng có ý với nàng, thậm chí còn liều lĩnh cướp đoạt sự trong sạch của nàng.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
41 chương
67 chương
19 chương
77 chương
501 chương
14 chương