Khấp Huyết Trọng Sinh: Đại Giá Hạ Đường Khí Phi
Chương 62 : Phản Bội (3)
Lửa giận trong tâm Hạ Vệ Thần không giống bình thường, rất khó khống chế. Đôi mắt hắn giống như lửa cháy hừng hực, bóp chặt cái cổ nhỏ bé của Diệp Vân Sơ, cặp mắt đỏ nhìn chằm chằm huôn mặt tái nhợt của nàng, giống như muốn nhìn rõ bản chất của nàng vậy.
Thấy hai hàng lông mày Diệp Vân Sơ nhíu lại vì đau đớn khó chịu, hắn lại cười lạnh, nói ra những lời rét lạnh đến xương tủy:
-Tiện nhân, ngươi rất thất vọng phải không? Bị Bổn Vương nhìn thấu âm mưu của ngươi, ngươi sao có thể không thất vọng được? Vốn tưởng ngươi có năng lực thế nào nhưng cũng chẳng hơn thế này là bao! Thủ đoạn của ngươi chỉ là dùng sắc đẹp để mê hoặc kẻ khác sao? Muốn dùng gương mặt mê người này để mê hoặc Bổn Vương? Đáng tiếc Bổn Vương đã sớm thấy được bộ mặt ghê tởm này của ngươi, ở trước Bổn Vương thì nó cũng chẳng có tác dụng gì đâu!
Cảm giác không hít thở như thủy triều ập tới, đối mắt với lời châm chọc của Hạ Vệ Thần, trong lòng Diệp Vân Sơ vô cùng hoảng sợ, cũng không nén được chua xót, đây không phải ý mà nàng muốn, nàng cũng bị ép buộc, nếu có thể nàng tuyệt đối không lựa chọn việc hòa thân giữa mình và hắn, nàng có thể chịu được hắn làm nhục, tra tấn nàng, nhưng nàng không thể chịu đựng được việc hắn đem mọi tội danh đổ lên đầu nàng!
Không thể nhịn được nữa, nàng không thể nhịn nổi, cười lạnh một tiếng, nói đầy giễu cợt:
-Muốn gán tội cho người khác có gì mà khó? Điện hạ lo lắng quá rồi, Vân Sơ chưa bao giờ có ý nghĩ mê hoặc điện hạ, nếu điện hạ không muốn gặp lại Vân Sơ, điện hạ có thể bỏ Vân Sơ, việc gì phải nói móc mỉa làm Vân Sơ khó chịu? Vân Sơ là phận nữ nhi ở chốn thâm cung, thân không thể tự quyết định, hôm nay rơi vào hoàn cảnh này Vân Sơ cũng chẳng thể nói gì!
Lời nói châm chọc của Diệp Vân Sơ giống như một tia đạo sét đánh đánh mạnh vào lòng Hạ Vệ Thần, làm trái tim hắn đau đớn! Nữ nhân chết tiệt này, định lợi dụng hắn để rời đi sao? Hiện tại âm mưu của Trần Lam đã thực hiện được, ả vội vàng muốn rời đi? Ả muốn cùng tình nhân mình cao chạy xa bay? Ả cứ mơ tưởng đi!
Sắc mặt Hạ Vệ Thần vô cùng dữ tợn, trong mắt hiện lên hiểm độc, cười lạnh, nói:
-Định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt sao? Diệp Vân Sơ, đây là thủ đoạn của ngươi? Nếu đã như vậy, Bổn Vương sẽ giúp ngươi!
Dứt lời bàn tay to của hắn vung lên, túm chặt lấy bả vai nàng, ôm chặt nàng vào lòng, hôn mãnh liệt, giống như phát tiết, lại giống như trừng phạt, muốn chứng minh điều gì đó. Đông tác của hắn cực kỳ thô bạo, như một đứa trẻ giận dỗi, nàng muốn thế nào, hắn lại làm ngược lại!
Diệp Vân Sơ không ngờ tới hành động đột ngột của hắn, nàng kinh ngạc, theo bản năng bắt đầu giãy dụa, càng giãy dụa, hắn lại càng hôn cuồng bạo hơn, hắn hung hăng cắn môi nàng, hung hăng hôn nàng, làm nàng đau đớn.
Khủng hoảng tràn ngập trong lòng, sỉ nhục đêm đó lại hiện lên trong óc, Diệp Vân Sơ giống như các thiếu nước, lại vừa giống như bị ép buộc, nàng không có sức tiếp nhận sự hành hạ như vậy, nàng liều mạng giãy dụa, chỉ muốn thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn.
Vì Diệp Vân Sơ ra sức giãy dụa nên Hạ Vệ Thần tạm thời thả nàng ra, hắn bóp chặt lấy cằm nàng, ép nàng phải nhìn thẳng hắn, cười lạnh, nói:
-Làm sao? Thân tàn hoa bại liễu như ngươi cũng muốn thủ thân như ngọc sao? Vì người nào? Diệp Bằng Yên sao? Đáng tiếc, giờ đã muộn rồi!
Đối mặt với lời châm chọc và nhục nhã của hắn, phẫn hận chưa bao giờ có hiện lên trong tâm Diệp Vân Sơ, hó có thể đè nén. Nàng ngẩng mặt lên, trợn mắt nhìn Hạ Vệ Thần, khàn giọng nói:
-Đủ rồi! Hạ Vệ Thần, ngươi căn bản cũng chẳng có tư cách gì mà sỉ nhục ta!
Nước mắt uất ức chậm rãi chảy xuống trên gương mặt tuyệt đẹp của Diệp Vân Sơ, hai tay nàng theo bản năng nắm chặt vào nhau, thân thể mềm mại vì vô cùng phẫn nộ mà khẽ run lên.
Hắn có tư cách gì mà sỉ nhục nàng? Nàng làm sai chuyện gì? Người muốn hòa thân với Diệp Vân Tuyết là hắn, người ép nàng phải gả cho hắn là Hoàng đế An Khánh, cự tuyệt việc gả Diệp Vân Tuyết cho hắn! Người đẩy nàng vào địa ngục thâm sâu lại là đệ đệ của hắn Hạ Vệ Lam! Tại sao hắn muốn đổ tất cả mọi tội lỗi lên người nàng? Nàng đi tới nước này cũng là bị ép buộc, từng bước đi tới vực sâu! Theo lời Hạ Vệ Thần, hắn không lấy được Diệp Vân Tuyết mà hận nàng, vậy nàng nên hận ai bây giờ?
Hạ Vệ Thần coi như không thấy nước mắt trên mặt nàng, nhưng lời của nàng lại chọc giận hắn, Sắc mặt hắn tối lại, tàn bạo bóp cằm nàng, tàn nhẫn nói:
-Bổn Vương không có tư cách sao? Vậy người nào có tư cách? Diệp Bằng Yên? Hay là kẻ không phải là người, nam nhân hoang dã nào đó bò lên giường của ngươi? Ngươi yên tâm, bất kể là Diệp Bằng yên hay những kẻ không biết tên, nam nhân hoang dã, Bổn Vương sẽ tiêu diệt tất cả chúng,để chúng biết được kết quả chọc giận Hạ Vệ Thần ta!
Diệp Vân Sơ cắn chặt môi dưới, nén nước mắt đang muốn trào ra, lời nói của Hạ Vệ Thần giống như một thanh kiếm đâm thẳng vào lòng nàng, làm nàng đau nhói.
“Ba” một tiếng, trong lòng giống như có thứ gì đứt lìa, nàng cũng không tài nào nịn được khi nghe hắn nói xấu mình, dùng hết sức lực toàn, giơ tay lên định tát hắn. Song tay mới vung được một nửa lại bị hắn bắt được, hắn dùng sức giống như muốn bẻ gãy cánh tay nàng, trừng mắt nhìn nàng, cười lạnh nói:
-Sao? Muốn động tay với Bổn Vương sao? Diệp Vân Sơ, ngươi không xứng!
-Hạ Vệ Thần, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Ngươi rốt cuộc muốn hành hạ ta tới khi nào mới bỏ qua cho ta? Đừng nên ép ta….
Giọng nói Diệp Vân Sơ nghẹn ngào, trong giọng nói có đau thương và tuyệt vọng không nên lời.
Ánh mắt nàng đau thương tuyệt vọng, trong tâm Hạ Vệ Thần đang mỉm cười bỗng nhói đau, giống như bị thứ gì đó bóp chặt làm hắn vô cùng khó chịu, đột nhiên xuất hiện cuồng phong vũ bão dập tắt ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, làm hắn trống rỗng.
Kinh ngạc nhìn đôi mắt đầy nước của nàng, thân thể cao lớn trong nháy mắt trở nên cứng đờ, giờ khắc này hắn quên cả tức giận, quên hết tất cả, chỉ yên lặng nhìn nàng.
Ánh mắt nàng rất đẹp, giống như làn nước mùa thu trong sáng hơi phiếm hồng, nước mắt bị nàng cố nén lại, chậm chạp, thật lâu vẫn không rơi xuống. Dáng vẻ kiên cường như vậy làm hắn không khỏi chua xót trong lòng, thoáng chốc hắn có chút không đành lòng. Giống như được trở lại đêm đó, đôi mắt sáng cũng đầy đau thương và tuyệt vọng, Tuyết nhi cố gắng giãy dụa, nhưng hắn không khống chế nổi mình, ép buộc nàng, xé y phục nàng, thời khắc đó nàng nhìn hắn đầy đau thương và tuyệt vọng giống như vậy, nói:
-Ngươi muốn thế nào mới có thể tha cho ta….
Hắn nhớ rõ, vào khắc đó tim hắn như mềm ra, nhưng đôi mắt sáng như ngọc làm hắn không kiềm được dục vọng trong mình.
Nhớ tới Tuyết nhi đau thương, tuyệt vọng cầu xin, đôi mắt ấy như xuất hiện trước mắt hắn. Đột nhiên Hạ Vệ Thần cảm thấy khó chịu, hắn nhìn chằm chằm mặt Diệp Vân Sơ, sắc mặt hắn thay đổi liên tục. Một lúc lâu sau mới không chịu nổi kéo tay, hắn cười lạnh, nói:
-Tha cho ngươi? Cả đời này chỉ vô vọng mà thôi!
Dứt lời hắn chợt đứng dậy, xoay người rời đi, nhưng mới đi được vài bước thì dừng lại, quay đầu cười lạnh:
-Nếu Bổn Vương đoán không nhầm thì người ngươi vừa gặp chính là Diệp Bằng yên? Diệp Vân Sơ, ngươi nghĩ Diệp Bằng Yên ở Đông Ly này có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?
Để lại mấy lời nói hắn mới phất tay áo, bực tức rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
184 chương
64 chương
51 chương
58 chương
1088 chương