Không hít thở được, đau đớn, sợ hãi, nhớ lại toàn bộ ký ức đáng sợ, Diệp Vân Sơ hoảng sợ, không ngừng giãy dụa, há to miêng, liều mạng muốn gào thét nhưng cách nào cũng không tránh thoát. Không thể hô hấp được, lòng dạ đau đớn giống như bị xé rách. Diện mạo dữ tợn gần trong gang tấc kia, còn có đôi mắt đen tàn nhẫn, lạnh như băng, làm nàng nhớ lại đêm hôm đó. Đêm đó, ngón tay lạnh như băng dò xét bên hông nàng, xé rách mạnh mẽ vạt áo phiền phức của nàng, đôi mắt đen thâm trầm được nhuộm đỏ bởi say mê, trong bóng tối, hắn cười một cách tàn bạo, đôi mắt hướng tới gần nàng hơn: -Ta muốn nàng…. Không! Không được! Nàng như bị ma nhập, điên cuồng, liều lĩnh giãy dụa, sợ hãi nhập vào xương tủy. Giãy dụa điên cuồng, rốt cuộc nàng cũng thoát khỏi Hạ Vệ Thần, nàng giống như gặp phải mãnh thú hung ác, nhanh chóng đem thân thể đang run rẩy của mình trốn vào góc giường, run giọng hô: -Không được…. Trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng cười của Hạ Vệ Thần truyền đến: -Sao? Ngươi sợ sao? Thì ra mọi người ở An Khánh rất sợ chết! Diệp Vân Sơ, ngươi, ở trong mắt Bổn Vương chỉ là một con kiến hôi mà thôi, trước khi Bổn Vương có Tuyết nhi sẽ giữ lại cái mạng chó của ngươi để giải mối hận trong lòng Bổn Vương! Đối với lời Hạ Vệ Thần nói…., Diệp Vân Sơ có tai mà như điêc, nàng giống như một chú chim nhỏ bị chấn kinh, cả thân thể nhỏ xinh rúc vào góc giường, thở hổn hển. Nàng vẫn đắm chìn trong buổi tối đầy sợ hãi đó, giống như tên ác ma đoạt mất trong sạch của nàng đang ở trước mắt. Không thấy Diệp Vân Sơ đáp lại, Hạ Vệ Thần cũng không hết giận, hắn hừ lạnh một tiếng, lại nói: -Ngươi đừng có giở trò trước mặt Bổn Vương, ngươi cho rằng ngươi có chỗ dựa là An Khánh thì Bổn Vương không dám động tới ngươi sao? Nếu ngươi làm chuyện tổn hại ặt mũi của Bổn Vương, Bổn Vương tuyệt đối không tha cho ngươi, ngươi tốt nhất nên thông minh một chút, nếu không đừng trách Bổn Vương cho ngươi muốn sống mà không được! Bổn Vương nói được là làm được! Nói xong Hạ Vệ Thần hất mạnh màn trên người mình ra, sau đó phẫn hận rời đi, “phịch” một tiếng, cửa bị đóng sầm lại một cách nặng nề, che đi Hạ Vệ Thần lãnh khốc, tàn nhẫn, nhưng không giấu được dấu vết tàn khốc hắn lưu lại. Diệp Vân Sơ kinh hông, hai tay nắm chặt lấy góc chăn, một giọt nước mắt trong suốt từ mắt chảy xuống. Không biết qua bao nhiêu lâu nàng mới chẫm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sáng nhìn xuyên qua bóng tối, nhìn ra vầng trăng treo trên cao ngoài cửa sổ, một luồng không khí lạnh như băng chưa bao giờ có bao phủ lấy nàng, thậm chí đóng băng cả máu nàng. Đây là phu quân của nàng, là mạng của nàng, tiếng nói độc ác của Diệp Vân Tuyết như vang ở bên tai, giống như lưỡi dao sắc bén khoét từng chút một trong lòng nàng. -Diệp Vân Sơ, ngươi là đồ tiện nhân, thành thân với tên Vương gia tàn bạo kia rất thích hợp! Người ti tiện như ngươi cũng chỉ xứng ở cũng một chỗ với Vương gia ác ma kia, nhận hành hạ, chết đi như một con kiến hôi! Thật là khiến người ta mong đợi, đáng tiếc, Bổn công chúa không nhìn thấy kết quả thê thảm của ngươi, nếu không nhất định bổn công chúa sẽ cao hứng đến nỗi không ngủ yên. Thật sao? Đây chính là số mệnh của nàng sao? Nàng là người hèn kém nên không xứng có hạnh phúc, chỉ có thể nhận nhục nhã, hành hạ, sau đó chết giống như con kiến hôi, chết không phát ra tiếng động hay hơi thở? Tại sao? Tại sao lại như vậy? Cắn chặt môi dưới, đôi môi non mỏng đã bị Diệp Vân Sơ cắn nát, chảy ra rất nhiều máu. Nhưng nàng lại không cảm giác được, tức giận, không cam lòng đã tràn ngập trong tâm nàng.