Từ sau khi Hạ Vệ Thần trở lại điện phủ vẫn cẩn thận quan sát vẻ mặt của Diệp Vân Sơ, giống như muốn nhìn ra thứ gì đó trên mặt nàng. Chỉ tiếc, vẻ mặt Diệp Vân Sơ vẫn lạnh lùng, trên mặt từ đầu tới cuối chẳng có biểu cảm gì, giống như tất cả mọi việc đều không liên quan đến mình. Thấy Diệp Vân Sơ bình tĩnh như thế, trong lòng Hạ Vệ Thần mới thở phào một hơi, nhưng sau đó lại càng bất an, vừa cảm thấy phức tạp và áy náy. Dù sao sau khi hắn với nàng thành thân, điện phủ này đối với Diệp Vân Sơ mà nói chẳng để lại ký ức gì tốt đẹp cả, chỉ có sự ác độc và tra tấn của hắn, về tới đây, hắn rất sợ sẽ khiến Diệp Vân Sơ nhớ lại những việc khó chịu, nhưng giờ hắn không thể không đưa nàng về điện phủ, vì hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh nàng. - Sơ nhi, mệt sao? Hạ Vệ Thần đau lòng nhìn Diệp Vân Sơ, thuận tay vén những sợi tóc vương tán loạn, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, Hạ Vệ Thần cũng thương tiếc không thôi, từ Thanh trấn về kinh đô, đường xá tuy không tính là rất xa nhưng cũng không ngắn, trên đường đi hắn sợ xảy ra chuyện gì bất trắc nên gần như đánh xe ngựa chạy thẳng một mạch, không dừng lại mà về thẳng kinh thành. Đi một quãng đường như thế, khi trở lại điện phủ, đến hắn còn thấy mỏi mệt, huống hồ Diệp Vân Sơ còn đang mang thai. Nhưng, tuy rằng dọc đường đi Diệp Vân Sơ không cự tuyệt sự quan tâm của hắn, nhưng lại chẳng nói nửa câu với hắn, nữ nhân này quả thật là mạnh mẽ tới đáng sợ. Diệp Vân Sơ có vẻ hơi mất tự nhiên, quay mặt đi tránh Hạ Vệ Thần, mặc dù ở chung với Hạ Vệ Thần mấy ngày, thật ra nàng cũng đã quen với sự đụng chạm của hắn, nhưng giờ trở về điện phủ, nhớ lại mọi chuyện, lòng nàng vẫn không thể thay đổi được, ở nơi này, nàng từng trải qua ác mộng, cũng ở nơi này, nàng từng có những tháng ngày hạnh phúc nhất, đây là nơi mà nàng và Đông Phương Ngưng gặp lại nhau. Chỉ tiếc, từng ký ức tốt đẹp này, giờ nhớ lại, thì đã thay đổi, thứ còn lại chỉ là sự chua chát. Nàng vốn được Hoàng thượng tự mình ban hôn, là thê tử của Đông Phương Ngưng, nhưng giờ nàng lại mất hết tất cả, đáng cười nhất là đến cuối, nàng vẫn trở về cái nơi mà nàng tốn biết bao tâm tư mới có thể trốn thoát, trở lại bên cạnh nam tử đã bỏ nàng, ngang ngược không chịu buông tha cho nàng. Nhìn cảnh sắc quen thuộc trước mắt, trong lòng Diệp Vân Sơ là trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ở... điện phủ này, từng xảy ra rất nhiều chuyện, thăm lại chốn xưa, nàng lại có cảm giác bản thân sống lại, không rõ là vui hay buồn. Ánh mắt lướt qua lơ đãng, trong lúc vô tình, Diệp Vân Sơ thấy một bóng dáng quen thuộc, thấy người kia, khóe môi nàng nhếch lên, lộ ra ý cười châm chọc, người nên đến đã đến, Diệp Vân Tuyết, đúng là ngươi không nhìn nổi hay sao? Nghĩ vậy, vẻ mặt Diệp Vân Sơ bất động, lui vê phía sau từng bước, khẽ nói với Hạ Vệ Thần: - Nhị điện hạ, người mà ngươi nên an ủi cũng không phải là Vân Sơ, ý tốt của ngươi Vân Sơ xin nhận, Vân Sơ bơ vơ không nơi nương tựa, may mà có Nhị điện hạ tốt bụng thu nhận, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, Nhị điện hạ vẫn nên giữ khoảng cách với Vân Sơ, tránh việc để người khác hiểu lầm, vậy là không tốt. Giọng nói Diệp Vân Sơ lạnh nhạt nhưng lại tồn tại mỉa mai không nói nên lời, Hạ Vệ Thần nghe xong không khỏi hơi nhíu mày, tất nhiên là hắn có thể nghe ra được sự bất ổn trong lời nói của Diệp Vân Sơ, nhưng hắn không vui khi Diệp Vân Sơ phủi sạch mọi quan hệ với hắn. Trong lúc gặp nạn, tuy rằng hắn và Diệp Vân Sơ bất đắc dĩ lắm mới giả trang làm phu thê, nhưng lòng hắn luôn coi Diệp Vân Sơ là nương tử của mình, từ đầu tới cuối đều coi như vậy, coi nàng là người phụ nữ của mình. Có lẽ là theo thói quen thường ngày diễn trò với nàng, giờ nghe lời nói lãnh đạm của nàng lại khiến lòng hắn cực kỳ không thoải mái. - Sơ nhi, nàng... Lời Hạ Vệ Thần còn chưa dứt đã thấy một bóng người mảnh khảnh chạy rất nhanh đến đây, nhào vào trong ngực hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn, bên tai truyền đến giọng nói làm nũng đến phát chán của Diệp Vân Tuyết: - Thần, cuối cùng thì chàng cũng đã trở về, chàng có biết thiếp lo lắng cho chàng thế nào không, lúc nào ta cũng nghĩ đến chàng... Lời còn chưa dứt, Diệp Vân Tuyết đã khóc không thành tiếng, như hoa lê đọng nước mưa, tiều tụy, điềm đạm đáng yêu, khiến người ta không kìm được mà tan nát cõi lòng. - Nàng... Thân hình cao lớn của Hạ Vệ Thần cứng đờ lại, theo tiềm thức nhìn về phía Diệp Vân Sơ, nhưng đáp lại lại là ánh mắt đầy trào phúng của nàng, hắn nhíu mày, vẻ mặt bất động đẩy Diệp Vân Tuyết ra, nói: - Nàng không ở trong phòng mà chạy ra đây làm gì? Lời nói lạnh băng của Hạ Vệ Thần như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người Diệp Vân Tuyết, trong nháy mắt đông cứng lại, bất an trong lòng nàng ta liền biến thành hoảng hốt lo sợ, nàng ta vốn đang khóc thút thít giờ này biến thành vẻ mặt khó coi không chịu được, thậm chí thiếu chút nữa thì quên diễn trò, qua một lúc lâu, nàng ta mới cười miễn cưỡng, vẫn điềm đạm đáng yêu, dịu dàng nói: - Thần, thiếp rất lo lắng cho chàng, nghe nói chàng hồi phủ, nhất thời nóng vội mới... Nói tới đây, Diệp Vân Tuyết giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì, sợ hãi gục đầu xuống, có điều lúc cúi xuống, thần sắc điềm đạm đáng yêu trong mắt dĩ nhiên không còn nữa, thay thế bằng sự đố kỵ ghen ghét nồng đậm. - Được rồi, nàng về phòng trước đi! Hạ Vệ Thần không kiên nhẫn, đã biết hết sự thật, hắn đã mất hết kiên nhẫn với Diệp Vân Tuyết, hắn vốn là kẻ yêu hận rõ ràng, huống hồ lúc trước Diệp Vân Tuyết vì tranh thủ tình cảm mà bức ép Diệp Vân Sơ rời đi, nàng ta từng mê hoặc, dối gạt hắn nhiều lần, khiến hắn hiểu lầm, tin nàng ta mới là người lúc trước ở sau núi chùa An Quốc, thiếu chút nữa thì đánh mất Sơ nhi. Nhớ lại từng hành động của Diệp Vân Tuyết, lòng hắn không nhịn được mà căm ghét. - Thần... Diệp Vân Tuyết đẫm lệ nhìn Hạ Vệ Thần, nàng ta vất vả lắm mới đợi được hắn trở về, sao nàng ta cam tâm rời đi như thế? Không, nàng ta tuyệt đối không chắp tay dâng nam nhân này cho Diệp Vân Sơ, tuyệt đối không! Nghĩ vậy, Diệp Vân Tuyết kìm chế hận ý và không cam lòng, ánh mắt xoay chuyển, bỗng nhiên dừng trên người Diệp Vân Sơ đang đứng một bên, giọng điệu giống như cực kỳ kinh ngạc và vui mừng, nói: - Vân Sơ? Sao tỷ lại tới đây? Muội rất nhớ tỷ... (Ọe tiếp!!!) Nói xong định nhào về phía Diệp Vân Sơ, có điều nàng ta vừa cử động, tay lại bị bóp chặt tới mức tê dại. - Ngươi muốn làm gì? Giọng nói Hạ Vệ Thần lạnh lẽo u ám, lạnh giọng quát to. Vì lúc trước xảy ra quá nhiều chuyện, thai nhi trong bụng Diệp Vân Sơ cũng không ổn định, hắn tuyệt đối không thể để Diệp Vân Sơ và đứa con của hắn xảy ra biến cố gì, cũng tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào tổn thương nàng dù chỉ là một sợi tóc. - Thiếp, Thần, thiếp, thiếp không phải... Bị Hạ Vệ Thần lớn tiếng quát, trong lòng Diệp Vân Sơ nhất thời hoảng sợ, trong nháy mắt, sắc mặt trở nên sợ hãi tới tái nhợt. Đúng là nàng ta định cố ý đẩy ngã DiệpVân Tuyết, nhưng thật không ngờ, nàng ta còn chưa kịp hành động, Hạ Vệ Thần đã ra tay ngăn cản.