Edit & Beta:Spum-chan
“Bích Tuyền đại thần chỉ dẫn ngươi như thế nào?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
Tay phải Thiết Đầu Lão Tam nắm thành chặt quyền áp vào ngực, thành kính nói, “Nhìn ngân hà rộng lớn, bỏ đi hết tạp niệm, buông bỏ mọi ràng buộc, nghênh lời dạy của thần.”
Đầu Thẩm Thiên Lăng kêu ong ong, đại ca ngươi có thể nói khoa học một chút không a.
Trong mắt ám vệ đầy mờ mịt, “Có ý gì?” Nghe không hiểu đúng là làm người ta sốt ruột, nói chuyện đàng hoàng chút đi a!
Tần Thiếu Vũ thản nhiên nói, “Chú ngữ.”
“Có vần thì có vần đó, nhưng mà lung tung quá.” Ám vệ lắc đầu, “Nhưng còn kém xa quê ta.”
“Quê ngươi cũng có chú ngữ?” Thẩm Thiên Lăng nghe vậy cảm thấy thật kỳ quái.
“Tất nhiên, hồi đó ngày nào cũng đọc.” Ám vệ thanh thanh cổ họng, sau đó lưu loát nói, “Hoa cỏ xanh xanh a hoa đào nở, vợ của Vương Tam Mao có mặt ngựa, đã mặt ngựa lại còn mặt rỗ, rỗ nhiều đến đếm không xong, Vương Tam Mao a Vương Tam Mao, cưới vợ có mặt ngựa.”
“Phốc.” Thẩm Thiên Lăng phun nước, bị sặc đến mặt cũng đỏ bừng.
Đáy mắt Tần Thiếu Vũ mang theo ý cười, đưa tay vỗ vỗ lưng cho y.
“Vương Tam Mao là hàng xóm của ta.” Ám vệ còn giải thích.
“Đừng có nói bậy!” Sắc mặt Thiết Đầu Lão Tam trắng bệch, “Bích Tuyền đại thần không thứ gì không biết, sao ngươi có thể sỉ nhục người như thế.”
“Ta sỉ nhục cái gì ?” Ám vệ ngạc nhiên, “Phu nhân nhà ta muốn nghe chú ngữ, thì ta đọc một đoạn cho y nghe, liên quan gì tới Bích tuyền đại thần nhà ngươi.” Nghĩ nhiều quá đi.
Thiết Đầu Lão Tam: …
“Ta hỏi lại lần nữa, rốt cục ngươi được chỉ dẫn đến đây như thế nào?” Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nhìn hắn, “Nếu còn dám lặp lại mấy lời vừa rồi, ngươi có thể trực tiếp đi gặp Bích Tuyền đại thần.”
“Mỗi lần ta không tìm thấy phương hướng, thì sẽ đến trước cửa sổ thắp hương, nhắm mắt khẩn cầu thần linh dẫn đường.” Thiết Đầu Lão Tam rất thức thời, “Đợi đến khi tàn một nén hương, lúc mở mắt ra, hương tro đã rơi thành hình một mũi tên, chỉ dẫn phương hướng để ta tiếp tục đi.”
Tâm tình của ám vệ và Thẩm Thiên Lăng đều rất phức tạp, vậy mà cũng được sao?
“Sau đó hắn chỉ cho ngươi đến tòa tửu lâu này?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Không sai.” Thiết Đầu Lão Tam gật đầu.
“Chuyện lúc nào?” Tần Thiếu Vũ lắc lắc chén trà.
Thiết Đầu Lão Tam đạo, “Đêm qua.”
“Ngươi trọ ở đâu?” Tần Thiếu Vũ tiếp tục hỏi.
“Khách sạn Đông Lai ở phố đối diện.” Thiết Đầu Lão Tam đưa tay chỉ chỉ, “Cái cửa sổ màu đỏ kia kìa.”
“Rất tốt.” Tần Thiếu Vũ gật gật đầu, “Những gì muốn hỏi đều đã hỏi xong, các hạ cứ đến Truy Ảnh Cung của ta ở vài ngày đi.”
“Saon chứ?” Thiết Đầu Lão Tam nghe vậy sốt ruột, “Rõ ràng lúc trước đã hứa, nếu ta trả lời vấn đề của ngươi, ngươi sẽ thả ta đi mà.”
“Đúng là ta muốn thả ngươi.” Tần Thiếu Vũ buông chén trà, “Nhưng chỉ sợ nếu thả ngươi rồi, ngày mai trong thành này sẽ có thêm một khối thi thể.”
“…” Ánh mắt Thiết Đầu Lão Tam đầy hồ nghi, “Ngươi có ý gì?”
“Đến Truy Ảnh Cung, tự nhiên sẽ có người giải thích với ngươi.” Tần Thiếu Vũ dặn dò ám vệ, “Mang về.”
“Người Hán các ngươi ——” Thiết Đầu Lão Tam còn chưa nói trọn một câu, đã bị đánh cho một cú ngất xỉu.
Thẩm Thiên Lăng: …
Ám vệ giải thích, “Sợ ồn đến phu nhân.”
Thẩm Thiên Lăng bất đắc dĩ, “Vậy các ngươi cũng nên đánh nhẹ một chút chứ.” Chỉ số thông minh của hắn vốn đã thấp rồi, lỡ đánh ngu thì làm sao.
“Dạ!” Ám vệ vừa khiêng Thiết Đầu Lão Tam đi ra ngoài, vừa cảm động – phu nhân nhà ta quả thật vừa thiện lương vừa đơn thuần, đúng là một đóa hoa trắng nhỏ bé nở trong u cốc, khiến người ta rất rất rất muốn chạm vào.
“Sớm biết vậy hôm nay đã không xuống núi.” Tần Thiếu Vũ đưa cho y một chén trà, “Ăn điểm tâm cũng bị quấy rầy.”
“Ngươi định nhúng tay vào chuyện này?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Không tính là nhúng tay.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nhưng nếu có người cố ý dẫn hắn tới đây, thì cũng phải điều tra rõ nguyên nhân.”
“Ngươi nghi ngờ có người nhằm vào Truy Ảnh Cung?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu, “Nhưng nếu chúng ta không xuống núi uống trà, chẳng phải sẽ không dính dáng vào sao?”
“Nếu hôm nay chúng ta không tới đây, ngươi nghĩ xem sẽ xảy ra chuyện gì?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, nói, “Thiết Đầu Lão Tam kia trông rất nóng nảy, chỉ vỏn vẹn bởi vì họ của ông chủ Hoàng mà đã muốn đánh ông, nếu không có người khuyên can, chưa nói đến có thể quậy đến gây tai nạn chết người, thì cũng đã phá cho cái tiểu lâu này chó gà không yên.”
“Không sai.” Tần Thiếu Vũ gật đầu, “Như thế, ông chủ Hoàng chắc chắn sẽ không để yên, tám chín phần là sẽ đi báo quan. Mà mười mấy nha dịch kia căn bản không phải là đối thủ của Thiết Đầu Lão Tam, cho nên quan phủ nhất định sẽ xin Truy Ảnh Cung giúp đỡ, vậy thì chuyện này vẫn sẽ truyền đến tai ta và ngươi.”
“Mục đích là gì?” Thẩm Thiên Lăng khẽ nhíu mày.
“Có người muốn khiến Truy Ảnh Cung nhúng tay vào ân oán giữa Thất Tuyệt quốc và Hoàng Đại Tiên.” Tần Thiếu Vũ nói, “Về phần xuất phát từ thiện ý hay ác ý, thì phải tra xong mới biết được.”
Thẩm Thiên Lăng thở dài, “Mới yên ôn không bao lâu, sao lại xảy ra chuyện nữa rồi.”
“Không muốn quản sao?” Tần Thiếu Vũ xoa xoa khuôn mặt y, “Vậy chúng ta cứ mặc kệ đi.”
“Tất nhiên phải quản rồi, bằng không chuyện này sẽ càng gây càng lớn.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Điều tra rõ cũng tốt, ít nhất dân chúng vô tội sẽ không bị hại.”
“Có biết ta thích ngươi ở điểm nào không?” Tần Thiếu Vũ đột nhiên hỏi.
“Hả?” Thẩm Thiên Lăng sửng sốt.
Tần Thiếu Vũ mỉm cười nhìn y, “Nói.”
Thẩm Thiên Lăng giận dữ nói, “Bụng mỡ!” Nam nhân của y quả thật biến thái mà, lại đi thích thứ này!
Tần Thiếu Vũ cười to, cúi đầu hôn mạnh một cái, “Xem như là điểm thứ nhất, còn gì nữa?”
Đúng là phiền mà! Thẩm Thiên Lăng đẩy hắn ra, mấy chuyện như tiểu cúc hoa gì đó ta sẽ không nói đâu, thiếu hiệp ngươi hết hy vọng đi là vừa.
“Ta thích ngươi tâm địa thiện lương.” Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong lòng, “Bất cứ lúc nào, chỗ nào, ngươi cũng có thể nghĩ cho người khác, khắc hẳn với tất cả mọi người trong giang hồ.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ra là đáp án đứng đắn vậy sao.
Có vẻ ta hơi đáng khinh thì phải, nhưng kỳ thật cũng không có đâu nha.
“Đi thôi, đến bờ sông một chút.” Tần Thiếu Vũ kéo tay y đứng lên, “Hiếm khi mới xuống núi, đừng vì chút chuyện cỏn con này mà làm hỏng tâm trạng.”
Thực khách trong tiểu lâu nhìn thấy hai người đi ra, lập tức nhiệt liệt vỗ tay, tỏ vẻ tán dương với hành vi vì dân trừ hại mới vừa rồi của Tần Thiếu Vũ, đương nhiên chủ yếu vẫn vỗ tay cho Thẩm Thiên Lăng, tuy rằng Thẩm tiểu thụ thật ra không hề làm gì cả, nhưng vẫn muốn vỗ tay, đây chính là fan não tàn trong truyền thuyết đó.
Bởi vì thân phận hai người rất khiến người chú ý, lại pha thêm sắc thái thần bí, cho nên bắt đầu từ vài năm trước, khi Tần Thiếu Vũ vừa mang Thẩm Thiên Lăng ra khỏi Nhật Nguyệt Sơn Trang, sách truyện liên quan đến hai người lập tức bừng bừng khí thế lưu hành trong dân gian, người bán sách vì số lượng tiêu thụ mà sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, đầu tiên là thông qua các loại tình tiết kỳ lạ để hấp dẫn lực chú ý, ví như nói Tần cung chủ có thể bảy ngày bảy đêm kim thương không ngã, lại ví như nói Thẩm công tử mang thai, rất điên cuồng a. Nhưng theo khẩu vị càng ngày càng nặng của nhân dân quần chúng, chuyện dân gian đơn giản đã không còn đủ để thỏa mãn, vì thế người bán sách lại tuôn ra mấy thứ linh tinh như “Tần cung chủ Long dương thập bát thức” “Thẩm công tử kiều suyễn (*) bí tịch”, phát triển đến hiện tại chính là xuất hiện một tiểu tam không biết ở đâu ra, sắp xếp cho một hồ ly tinh thi pháp câu dẫn Tần cung chủ, để lại Thẩm công tử một mình rơi lệ, thật là khiến người đau lòng. Nhưng cho dù chuyện xưa của hai người có nhiều phiên bản và khúc chiết đến đâu, thì Thẩm Thiên Lăng vẫn luôn được miêu tả là một tiểu hoa yêu có đuôi xù mảnh mai thuần khiết, chưa từng thay đổi —— về phần vì sao hoa yêu lại mọc đuôi, thì đây hiển nhiên không nằm trong phạm vi suy xét của fan não tàn a.
(*) Kiều suyễn: rên rỉ, thở dốc.
Thẩm công tử như thế là hợp lí, đừng có mà hoài nghi.
Ừ, đúng vậy.
“Thẩm công tử không ở lại dùng cơm chiều sao?” Ông chủ Hoàng rất luyến tiếc, “Ta đã dặn người nấu thịt bò ướp rượu Hoa điêu (*) rồi.”
“Không cần, ta muốn đến bờ sông giải sầu.” Thẩm Thiên Lăng cười cười, “Cảm ơn đã chiêu đãi, điểm tâm ăn rất ngon.”
“Công tử khách khí.” Ông chủ Hoàng vẫy tay liên tục, “Nếu thích, ngày mai ta lập tức đưa sư phụ làm điểm tâm lên núi.”
Ám vệ ở phía sau buồn bực, “Vậy chẳng phải ủy khuất lệnh đường rồi sao?” Nào có ai tùy tiện tặng mẫu thân cho người khác chứ.
Ông chủ Hoàng cười rạng rỡ nói, “Nương ta cũng thích Thẩm công tử, tất nhiên là vô cùng tự nguyện.”
Thẩm Thiên Lăng: …
…
Ý tốt lòng xin nhận nhưng vẫn nên từ chối đi.
Ám vệ ưỡn ngực, phu nhân nhà ta quả nhiên là nam nữ yêu mến già trẻ quý trọng, thật đáng kiêu ngạo.
“Đa tạ.” Tần Thiếu Vũ dẫn theo Thẩm Thiên Lăng rời đi, “Nếu ngày khác Lăng nhi muốn ăn, ta sẽ sắp xếp người đến đón lão phu nhân.”
“Nương ta còn biết làm mứt dưa nữa.” Hoàng lão bản cực lực đẩy mạnh tiêu thụ.
Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, trước khi xuyên việt đi đến nơi nào cũng có paparazzi, sau khi xuyên việt lại chỉ có hơn chứ không kém.
Cũng không biết là vận may hay tai họa.
Bên sông gió nhẹ, rất thoải mái. Tần Thiếu Vũ dẫn Thẩm Thiên Lăng đến một mái đình bên sông, ngồi ngắm phong cảnh.
Hiếm khi không có người quấy rầy, Thẩm Thiên Lăng dựa vào lan can, thuyền trên sông truyền đến tiếng đàn như có như không.
“Muốn nghe đàn hát sao?” Tần Thiếu Vũ hỏi, “Muốn ta mang ngươi đến thuyền hoa đối diện không?”
“Không cần, đông người quá.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, “Muốn yên tĩnh ở đâu một lát.”
Trong đình không có người, ám vệ đều rất thức thời tự giác biến mất. Tần Thiếu Vũ ôm người vào trong lòng, câu có câu không tâm tình với y.
Không khí ấm áp ngọt ngào, Thẩm Thiên Lăng nắm tay hắn, đan từng ngón tay vào nhau. Tần Thiếu Vũ cười khẽ, cúi đầu cùng hắn vành tai và tóc mai chạm nhau, mắt thấy hai đôi môi sắp tương thiếp, xa xa lại ẩn ẩn truyền đến tiếng hét lớn.
“Cung chủ.” Ám vệ cũng chạy lên, “Hình như thuyền hoa kia đã xảy ra chuyện.”
Hai người đứng lên nhìn ra xa, chỉ thấy trên thuyền hoa bốc lên tầng tầng khói đặc, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, hiển nhiên là cháy rồi.
“Đi giúp đi.” Tần Thiếu Vũ nhíu mày ra lệnh, “Tìm người đi báo cho quan phủ.”
“Dạ!” Ám vệ thả người nhảy vào giữa sông, thi triển khinh công xoát xoát bước qua mặt sông, cấp tốc đi đến thuyền hoa. Nhưng không đợi mọi người tới gần, một tiếng nổ cực mạnh chợt truyền đến, một quả cầu lửa lao ra từ thuyền hoa dày đặc khói, nháy mắt phân thành trăm mảnh, hóa thành từng mảng rơi vào giữa sông, khiến từng đợt sóng dâng cao lên mấy trượng.
“Cứu người sống!” Ám vệ rống to.
Dân chúng trên bờ đều trợn mắt há mồm, hiển nhiên đều bị một màn trước mắt làm cho khiếp sợ, nửa ngày mới khóc lóc hét lớn ra giữa sông. Sắc mặt Thẩm Thiên Lăng trắng bệch, ngay cả tay cũng ra mồ hôi lạnh.
Mấy năm hành tẩu trên giang hồ, y cũng không phải chưa từng thấy máu tanh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên trải qua tai nạn thảm thiết như thế. Thuyền hoa kia có diện tích cực lớn, chỉ tính trên đầu thuyền thơi cũng đã có hơn trăm người, không biết còn ai có thể may mắn sống sót hay không.
“Đừng sợ.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy đầu vai y, “Cần ta đưa ngươi về trước hay không?”
“Không cần.” Thẩm Thiên Lăng lấy lại bình tĩnh, “Chúng ta qua đó xem đi.”
Hết
(*) Hoa điêu: đựng trong chum sành có chạm trổ hoa văn, loại rượu quý của Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc
Truyện khác cùng thể loại
790 chương
34 chương
69 chương
37 chương
4 chương
49 chương
26 chương