Hạ: Vừa về đến nhà, mèo nhỏ một lần nữa được lấy ra từ trong túi, thả xuống trên giường, Gia Ngạn còn đang liếm liếm chân trước của mình, bỗng thấy Châu Mẫn đứng trước giường cởi quần áo. “Méo?…. Meo!” “Sao vậy, em không muốn giải trừ ma thuật à?” “Meo, meo ư….” Gia Ngạn sợ tới mức lui về phía sau mấy bước, tẹo nữa là từ mép giường lăn xuống đất. Không phải là muốn đem XX của anh nhét vào OO của nó đấy chứ……. Như vậy…. nhất định sẽ chết mèo đó! Châu Mẫn duỗi tay bắt lấy nó kéo trở lại, giơ lên trước người mình : “Ngu ngốc, em xem anh *** thế này có cảm giác gì không?” “Meo meo…” Gia ngạn run rẩy kêu 2 tiếng Trước mắt tuy rằng là hình thể khiến bao người tán thưởng, thân thể tỏa ra đầy mùi vị nam tính, nhưng là…. Đôi mắt nhìn bất lực- chờ đợi mà không hề có nửa điểm biến hóa. Cả một buổi tối một người một mèo vất vả cố gắng, chính là dù cho Châu Mẫn có khiêu khích đến như thế nào, tới mức người khác nhìn vào cam đoan máu mũi tuôn trào, Gia Ngạn vẫn không chút suy suyển mà biến trở về. Châu Mẫn dần dần mất đi nhẫn nại, tức giận tóe lửa, từ khiếu khích chuyển sang bực dọc quát : “Mau biến lại cho anh ! Biến trở lại!!” Âm lượng của anh khi truyền đến tai mèo nhỏ quả thực là tiếng sấm kinh thiên, Gia Ngạn bị anh dọa tới mức phát run, hoảng sợ thối lui, co tròn người lui sát lại một góc nhỏ. Gây sức ép nửa ngày, thẳng đến đêm khuya, Gia Ngạn cũng không có nửa điểm biến hóa, còn không ngừng kêu “meo meo”, vừa lo lắng lại thương tâm cọ cọ Châu Mẫn. Châu Mẫn sức cùng lực kiệt, không còn tức giận nữa, nhưng trong ngực lại ẩn ẩn đau lòng. Chính bản thân chỉ cần nhìn thấy nửa thân trần của Gia Ngạn liền toàn thân nóng lên, vội vàng mà liếm khắp người tên đó, máu cũng sôi trào hơn bình thường, không khống chế mà đối tên đó mê muội, phát cuồng vì cậu. Vậy mà Gia Ngạn thậm chí với anh ngay cả dù chỉ một chút tình yêu cũng không nảy sinh. Có lẽ Gia Ngạn chỉ là một khối bông xốp mà thôi, bất luận cảm tình có cuồng nhiệt đến mức nào, đều chỉ im lặng mà nhận lấy, ngay cả nửa điểm đáp trả cũng không có. Cho dù chính mình dùng hết sức mà đàn áp, thì cũng chỉ nhận được một chút phản ứng, rồi cũng nguội lạnh mà thôi, chẳng có gì cả, ngay từ lúc bắt đầu tình cảm 2 bên đều đã không giống nhau rồi. Bất luận dù là điều gì, cũng không phải là tình yêu. Châu Mẫn lẳng lặng ngồi yên, tay dần dần phát run, trông Gia Ngạn nhẹ nhàng tiến đến trèo lên đùi hắn, liền hung hăng giáng xuống một cái tát đem nó đẩy ra xa. “Meo….” Gia Ngạn bị đánh có chút không hiểu, lồm cồm đừng dậy nghi hoặc nhìn anh. Châu Mẫn không chút nào mềm lòng, đứng dậy với tay lấy cái rổ mây trên giá sách, bỏ mấy thức bên trong ra, vứt trên sàn nhà, bên trong lót sẵn cái đệm nhung, lạnh lùng nói: “Đêm nay em ngủ ở đây.” Gia Ngạn giật mình ngẩng đầu nhìn anh “meo”. “Dù sao em cũng không muốn biến trở về, vậy thì từ hôm nay trở đi, em tự học cách làm mèo đi.” Gia Ngạn gục đầu cuống, cúi đầu “meo”, cọ cọ chân anh, Châu Mẫn không thèm để ý, mặc kệ nó mà leo lên giường. Gia Ngạn cô đơn cúi mình trên sàn nhà, ngồi xổm nhìn cái rổ trong chốc lát, rốt cục vẫn tiến vào trong rổ, đem đuôi thu lại, gối đầu lên chân trước. Châu Mẫn mở mắt, không tài nào ngủ được, nằm nửa ngày mới nhờ theo vệt trăng sáng nhìn trộm con mèo kia, Gia Ngạn có vẻ như thật ngoan ngoãn nằm ngủ, chỉ có cái lỗ tai rất nhẹ mà phát run. Mệt mỏi nhắm mắt, sớm hôm sau toàn thân không khỏe tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên là cảnh tưởng Gia Ngạn đang ngồi trong rổ, giơ chân trước lên mà rửa mặt, chăm chú liếm láp móng vuốt. Xem ra thật sự bộ dạng càng ngày càng giống mèo rồi. Lòng Châu Mẫn càng thêm không thỏai mái, qua loa nướng bánh mì, hâm nóng sữa, bắt gặp Gia Ngạn lẽo đẽo đi theo mình vào phòng khách, anh không như thường lệ đem nhấc Gia Ngạn lên bàn ăn, trái lại lấy ra túi thức ăn cho mèo, dốc lên cái đĩa, đặt tới trước mặt nó. “Ăn đi.” “Meo…” Gia ngạn ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn anh rồi lại cúi đầu nhìn cái đĩa “Nếu không muốn ăn, vậy biến về cho anh.” Gia Ngan “Ư” một tiếng, cúi đầu nhìn cái đĩa, cụp lỗ tai. Qua một hồi mới lấy móng vuốt trảo trảo thức ăn. Trông Gia Ngạn ngồi xổm trên mặt đất, ngẩn người mà ôm lấy cái đuôi, mặc dù có chút mềm lòng, nhưng Châu Mẫn vẫn không thể nguôi giận. Chỉ cần nghĩ đến Gia Ngạn không thể vì anh mà biến thân, tâm tình liền hỏng bét. Dù có thương Gia Ngạn đến mức nào nhưng cái loại cảm giác khổ sở này như là gai độc tiêm nhiễm, len lỏi vào máu thịt anh, quả thật đau vô cùng. Châu Mẫn mặc áo khoác, mở cửa ra, Gia Ngạn nghe được tiếng động, vui lên một chút, nhanh nhẹn đứng lên, vội vàng chạy tới, đi theo bên chân anh. Châu Mẫn không có đưa tay ra ôm nó: “Hôm nay mày ở nhà, mèo không có quyền được đi.” Gia Ngạn “Ô” một tiếng, cọ chân anh, liều mạng giương mắt nhìn, thấy không được anh đáp lại, rốt cục gục đầu xuống, đem đuôi thu lại. Châu Mẫn đau lòng nhìn hình bóng nho nhỏ thu lại trên mặt đất. Thuốc giải có lẽ sẽ rất nhanh được mua về, nhưng còn Gia Ngạn thì sao, tình yêu của Gia Ngạn anh bao giờ mới có thể nhận được đây? “Tao cũng không thích nuôi mèo, nếu không biến trở lại được, mày đi chỗ khác mà tìm bạn.” Lúc này Gia Ngạn không có kêu đáp lại. “Tao đi làm.” Một mình bị bỏ lại trong phòng, Gia Ngạn ngồi bên cửa nhìn anh, mãi không nhúc nhích, bộ dáng vừa lẻ loi lại thương tâm, rồi bỗng nhiên nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa, rất nhanh biến mất tại góc quanh cầu thang. “Gia Ngạn!”, Châu Mẫn lắp bắp kinh hãi, lập tức hoảng sợ, chạy đuổi theo nó xuống bảy tám tầng. Hổn hển thở hắt mới nhớ ra dùng thang máy sẽ nhanh hơn, nhưng không còn kịp nữa rồi, Gia Ngạn đã không thấy đâu. Châu Mẫn đã bốn ngày không thấy Gia Ngạn. Muốn đi tìm người bỏ nhà cũng không khó, nhưng đây là đi tìm một con mèo cực kỳ thông thường không có gì đặc biệt, huống chi nó còn lấy chỉ số thông minh của người mà trốn tránh anh. Chạy xung quanh dán thông báo tìm mèo, cuối cùng cũng chỉ nhận được lời an ủi “Mới có vài ngày, rất nhanh sẽ về thôi”, có người còn trêu anh cưng chiều thú nuôi quá đà, lại không biết nói như vậy còn khiến anh lo lắng cơ hồ muốn phát điên. Gia Ngạn dù sao cũng không phải là mèo, cậu ấy làm sao có thể lưu lạc ở bên ngoài như bọn mèo hoang được, sao có thể rúc vào thùng rác bới móc tìm đồ ăn, kiếm con chuột mà no bụng, cũng hoàn toàn đâu có kỹ năng sinh tồn của loài mèo, nếu mà đụng phải chó dữ cũng chỉ biết sợ hãi đứng nhìn như tiểu hài tử mà không biết đường chạy trốn. Đầu đường mà có người chết thì cả huyện biết, nhưng nếu mà là một con mèo chết căn bản không ai để ý. Vạn nhất Gia Ngạn bị thương hoặc sinh bệnh, hối hận mà muốn trở về, cũng không có cách nào như người thường gọi điện về cho anh được, có thể hay không trên đường về nhà mà lăn ra chết không đây ??? Rạng sáng trời còn đổ mưa, ẩm ướt lạnh lẽo khiến tay chân cứng còng. Đã mệt mỏi vô ích cả một ngày dài, Châu Mẫn yên lặng thẫn thờ, nghĩ muốn hút thuốc lá bình ổn tinh thần, lại phát hiện bao thuốc đã trống không. Dừng xe lại, tiến vào siêu thị 24 giờ tùy tiện mua một gói thuốc. “Uy uy, tránh ra, đừng có đứng ở dưới hệ thống sưởi.” Bảo vệ lối vào đang xua đuổi một con vật nhỏ “Mau đi ra chỗ khác !” “meo… meo…” Châu Mẫn chấn động, vội quay đầu, nhìn xuống phía dưới chân bảo vệ xuất hiện một con vật nhỏ bé đang run rẩy,cả người ướt đẫm, có chút hoài nghi kêu : “Gia Ngạn?” Mèo nhỏ lạnh cứng người, run rẩy hoảng sợ, ngước mắt lên rồi co rụt người, lông tóc bẩn hết cả, cơ hồ không nhìn ra nữa. “Gia Ngạn?” Con mèo nhỏ bước về phía hắn vài bước, meo một tiếng, rồi vội vàng chạy mất, nhưng tốc độ không nhanh chút nào, nếu không muốn nói có phần nghiêng ngả lảo đảo. Đêm khuya trên đường vắng người đi lại, một bóng đen nhỏ chạy dưới đèn đường trông rất rõ ràng, bước chạy lại rất chậm, Châu Mẫn dù có phần không chắc chắn, nhưng vẫn theo sát nó, rất nhanh đã đuổi kịp nó. Đèn đường chuyển màu xanh, Châu Mẫn trông con mèo đen nhỏ, đầu lúc lắc nhìn trái phải một hồi, mới bắt đầu đi qua đường, tuy rằng vừa giận vừa vội cũng không nhìn được mà phì cười. Đây quả là lần đầu tiên anh nhìn thấy một con mèo biết xem đèn giao thông mà qua đường, ngoài Gia Ngạn ra thì còn ai vào đây nữa. Đột nhiên nghe được thanh âm chiếc xe chạy băng qua, Châu Mẫn kinh sợ phản ứng, nhất thời tim cũng ngừng đập. Đêm khuya thế này lái xe có vượt đèn đỏ cũng không ngạc nhiên, huống chi trên vạch đường không có ai đi qua. “Súc sinh dừng xe lại cho tao!” Liều mạng mà rống giận về phía tên lái xe, nhưng không còn kịp nữa, xe đã phóng qua trước mặt anh. Thân hình yếu ớt biến mất dưới bánh xe, tựa hồ như còn nghe thấy được tiếng kêu nhỏ thảm thiết, bọt nước văng tung tóe làm cho anh không thấy được gì Châu Mẫn sững người, nháy mắt toàn thân bất động. Trên đường khôi phục lại sự yên tĩnh, mưa vẫn rơi, thanh âm tí tách hết sức rõ ràng. Chỗ ô tô phóng qua, vật nhỏ màu đen gục trên mặt nước bẩn không hề nhúc nhích Châu Mẫn phát run, từng ngụm từng ngụm hít thở, đầu óc trống rỗng, cơ hồ không đủ dũng khí mà bước qua xác nhận kia là Gia Ngạn. Cổ họng run rẩy không phát ra được thanh âm “Gia………Gia Ngạn…………” Bóng đen nhỏ bỗng nhiên run rẩy, mèo nhỏ nhấc đầu lên, run run co chân lại, loạng choạng đứng lên. May mà bánh xe lúc đó không có cán qua người Châu Mẫn rốt cục có thể hít thở, chỉ cảm thấy chân như nhũn ra, nhưng vẫn là đi tới phía trước, ở giữa đường mà nâng mèo con lên. “Gia Ngạn, Gia Ngạn!” Gia Ngạn toàn thân ướt sũng, lông tóc đều dính vào với nhau, khẽ kêu “Meo”, thoạt nhìn càng thêm gầy nhỏ đáng thương, trong lòng bàn tay anh mà khẽ run rẩy giãy dụa, Châu Mẫn thề vô luận thế nào cũng không bao giờ buông nó ra nữa. Về đến nhà, Châu Mẫn bế lấy nó, dùng nước ấm đem vết bẩn trên người nó lau sạch sẽ, sau đó sấy khô, lông Gia Ngạn rối bời dựng thẳng hết lên, lộ ra xương nhỏ gầy guộc. Được dùng khăn lông bao lấy đặt bên cạnh hệ thống sưởi, Gia Ngạn vẫn thỉnh thoảng hắt xì, như sinh bệnh mà rúc đầu lại. Châu Mẫn không dám chần chừ, mau chóng hâm sữa, đem bánh mỳ ngâm vào bên trong, nhẹ nhàng để trước mặt nó, muốn nịnh nó ăn một chút. Gia Ngạn cũng chỉ “Ô” một tiếng, đem móng vuốt thu lại, như trước mà cúi đầu “Ăn chút đi, chờ ăn xong rồi nói chuyện sau, ngoan.” “………….” “Là anh không tốt, em chắc đói bụng lắm rồi?” “…………..” “Lại đây, ăn một chút đi, một chút thôi cũng được, ngoan nào.” Từ trước đến nay Châu Mẫn cũng chưa bao giờ đối với cậu ôn nhu như vậy, Gia Ngạn do dự một chút vẫn là đem mặt cúi sát vào cái đĩa. Bị bỏ đói quá lâu nên vừa nếm được một chút sữa ấm áp, mèo nhỏ liền vội vội vàng vàng liếm ăn. Ăn nhanh quá khiến cơ thể phát run, còn thỉnh thoảng bị sặc nữa. Châu Mẫn ngồi bên cạnh nhìn nó, lòng chua xót nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa lưng nó, vuốt vuốt giúp nó thuận khí, chờ cho nó ăn nó xong, liền đưa tay nhấc nó lên ôm vào lòng, nhìn nó khẽ kêu “ô ô” muốn giãy từ tay anh trốn ra ngoài “Anh tuy rằng không thích mèo, nhưng nhất định sẽ nuôi em.” Gia Ngạn nho nhỏ “meo” một tiếng, gục đầu không nhìn anh. Châu Mẫn kéo nó ôm chặt vào lòng, nhẹ xoa xoa cái lưng gầy guộc. Nếu như đối với Gia Ngạn trong hình người không tài nào mở lời thì đối với lốt mèo này ngược lại có thể thoải mái mà bộc lộ lời trong lòng. “Ai kêu anh luyến tiếc kẻ ngốc này cơ chứ.” “Meo meo…..” “Anh luyến tiếc em.” Gia Ngạn hơi ngẩng đầu “Meo” “Về sau không được chạy loạn như thế nữa.” Châu Mẫn ôm chặt mèo con, thở dài: “Là anh không tốt” “Meo………” “Em có không biến lại được cũng không sao.” Châu Mẫn đưa nó bế lại gần, hôn lên cái mũi nhỏ lạnh lẽo “Có là mèo hay là chó cũng được, không sao hết.” Không có cách nào yêu anh cũng không sao hết. “Dù sao lúc là người so với bây giờ cũng không khác biệt lắm.” “Meo…” “Chỉ cần vẫn là em là tốt rồi.” Vuốt lông nhỏ mềm mại của mèo con, lòng dâng lên điểm chua xót. Rốt cục cũng phải nhận thua rồi “Anh sẽ nuôi em thật tốt.” Cuối cùng vẫn là không có cách nào với tới được, hơn nữa vĩnh viễn cũng không đạt được. Cả đời cũng chỉ có mình mình kiêu ngạo mà đơn độc yêu người ta. “Anh yêu em” Gia Ngạn trong lòng tay anh nhỏ giọng kêu meo meo, liếm liếm lòng tay anh, anh cảm thấy khóe mắt mình có chút ướt át, khẽ nhắm mắt, đem cái trán nhỏ của Gia Ngạn tựa lên trán mình, cảm giác được Gia Ngạn đang liếm lên bờ mi ướt nước của anh. Tuy rằng ôn nhu như vậy mà sao cũng làm người khác thương tâm không nói nên lời. Trên tay đột nhiên trĩu nặng, lực tay Châu Mẫn cũng bất ngờ không kịp phòng bị lảo đảo đè xuống, thăng bằng không xong mà bật ngửa về đằng sau Chờ anh bình ổn khí trở lại, mèo nhỏ trong lòng ngực đã biến mất, thay vào đó là nam nhân gầy yếu trong vòng tay anh. “Gia, Gia Ngạn?!” Anh vừa mừng vừa sợ, tiếng nói phát ra có chút khàn khàn, nam nhân trong lòng vẫn còn kinh hồn, không dám tin nhìn đưa tay lên nhìn ngắm, lại sờ bả vai và ngực mình: “Em… em biến lại được rồi? A… Là sự thật đúng không?” “Châu Mẫn. . . . . .” thanh âm Gia Ngạn cất lên vừa vui sướng lại xen lẫn chút bất an. Châu Mẫn thầm nghĩ muốn cười nhưng ánh mắt lại muốn cay cay “. . . . . .” “Anh sao vậy?” Anh mặc kệ người này có yêu anh hay không, coi như anh cố chấp cũng được, nhưng chỉ cần có Gia Ngạn ở bên cạnh là tốt rồi, có Gia Ngạn cùng anh thanh thản ổn định đến già, cùng là quá đủ rồi, anh nhận thua. “Gia Ngạn.” Anh rất yêu em. Trong lòng lập đi lập lại câu nói này, chỉ tiếc là không có can đảm mở lời nói ra. Mà người kia tựa hồ như cảm nhận được tia bi ai của anh, lo lắng nhỏ giọng gọi tên anh, dùng tay lau đi vệt nước nơi khóe mắt ấy. Rồi sau đó cẩn thận chậm rãi ôm lấy thắt lưng anh, ở trước tầm mắt mơ hồ mông lung kia, cố lấy hết dũng khí, đưa người về phía trước, tặng cho anh điều mà cậu chưa bao giờ làm qua – chủ động hôn anh. Dù chỉ là nhẹ rơi trên mặt mà thôi. 【 vô trách nhiệm phiên ngoại · hoàn 】