"Ta vốn tưởng rằng, ông ấy cưới những nữ nhân đó chẳng qua là vì quyền lợi và củng cố thế lực mà thôi, chỉ cần trong lòng ông ấy có ta, ta hoàn toàn có thể không thèm để bụng."
"Nhưng, sao ông ấy có thể...... yêu người khác...... sao có thể cho phép nữ nhân kia sinh hài tử của ông ấy......"
"Ta hận ông ấy, hận nữ nhân kia, càng hận hai nghiệt chủng kia!"
Đó là lần đầu tiên trong 20 năm qua, hắn nhìn thấy sự ngoan độc ghê người trên khuôn mặt hiền lành nhân hậu của mẫu thân. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mẫu thân cũng sẽ trở thành một người oán phụ trong khuê phòng.
Hắn vẫn luôn cho rằng, đó là sự tình chỉ phát sinh ở trong cung.
Trong trí nhớ của hắn, mẫu phi luôn dịu dàng thiện lương, lúc nào cũng tươi cười, hiện tại đã biến thành xa lạ như vậy.
Hắn không thể tiếp nhận, cũng không muốn tiếp nhận.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn nhìn thấy thiếu nữ trước mặt mang vẻ mặt lo lắng cho mình, trái tim hắn cảm thấy có chút ấm áp, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, "Ngưng nhi, ca ca hy vọng, muội vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Không bị đấu tranh tranh giành quyền lợi che mờ hai mắt, cũng không bởi vì bất luận một người nam nhân nào đó mà khiến mình trở nên khác đi.
Nghĩ đến đây, Yến Hi Thành thật ra nhớ tới, muội muội thông minh xinh đẹp này của hắn có hôn ước cùng với Thái Tử, "Ngưng nhi, muội và Thái Tử điện hạ gần đây có gặp mặt hay không?"
"Hắn sao? Không có." Yến Ngưng Lạc nhếch môi, có vẻ không để ý lắm.
Hôn ước giữa bọn họ, dường như không có một chút cảm giác tư vị hôn phu.
Hai người bọn họ đều là đệ tử nội môn Phiêu Miểu Tông, nhưng Thái tử Hiên Viên Triệt gia nhập sớm hơn Yến Ngưng mấy năm, cũng là sư huynh của nàng.
Bình thường, hai người ở trong tông môn dù ngẩng đầu hay cúi đầu đều không nhìn thấy nhau, nhưng cho dù như thế, Yến Ngưng Lạc cũng không hề có một chút cảm giác nào đối vị hôn phu này. Hiên Viên Triệt cũng rất lạnh nhạt đối với nàng, giống như người xa lạ.
Hai người vừa sinh ra đã bị hoàng thất cột vào cùng nhau, sao có thể vừa mắt đối phương khi không thể nhìn thấy nhau.
Yến Hi Thành cũng rất nghi hoặc, mặc dù tính tình muội muội này của hắn luôn lạnh lùng cao ngạo, nhưng nhân duyên vẫn khá tốt.
Nữ tử có dung nhan và thiên phú như nàng, đừng nói ở Thanh Lan Quốc, cho dù là toàn bộ đại lục cũng đều hiếm có. Nhưng, Thái Tử điện hạ dường như không hề có hứng thú với nàng.
Phải biết rằng, ở Thanh Lan Quốc, gần như không có nam nhân nào không mến mộ Ngưng nhi.
Chẳng lẽ...... Thái tử thích nam nhân?
Yến Hi Thành trừng lớn đôi mắt, sửng sốt bởi ý tưởng này của mình, hắn vội vàng thu hồi những ý tưởng kỳ quái kia lại.
Nhìn muội muội một tay chống cằm, mắt đẹp nửa híp nhìn ra ngoài cửa sổ, Yến Hi Thành không thể không thở dài một hơi, "Ngưng nhi, muội nghĩ như thế nào, thật sự không thích Thái Tử điện hạ sao?"
"Muội vì sao phải thích hắn, muội thậm chí không quen biết hắn." Yến Ngưng Lạc lười biếng nhìn hắn một cái, như thể muốn nói "huynh thật kỳ lạ".
"Hai người đều sống trong cùng một tông môn, lại là sư huynh sư muội, sao lại có khả năng không quen biết?"
"Ca ca không biết, sự phân biệt cấp bậc trong Phiêu Miểu Tông rất nghiêm khắc hay sao? Đệ tử giống như muội, vừa mới gia nhập tông môn ba năm, có thể miễn cưỡng xem như tư chất không tệ. So với đệ tử cốt lõi như Thái Tử, đã gia nhập tông môn bảy tám năm, căn bản không có cơ hội giao tiếp."
Yến Hi Thành, "......"
Muội muội sao nghịch ngợm như thế, đây rõ ràng chỉ là kiếm cớ, tư chất của muội không tệ, trong đại lục này còn có nữ tử có tư chất tốt như muội hay sao?
Cho dù muội không muốn gặp Thái Tử cũng không cần phải bịa đặt lý do tồi tệ như vậy chứ?
Điều này khiến cho ca ca luôn có cảm giác giống như bị người coi mình là một thằng ngốc!
Yến Hi Thành cảm thấy bản thân mình thật sự thấy buồn cho muội muội này của hắn, ngoại trừ tu luyện ra, nàng đều không có hứng thú với bất kỳ điều gì.
"Thái Tử điện hạ là long phượng, cho dù tướng mạo hay học thức, còn có tu vi cao thâm khó đoán, tất cả đều xứng đáng với muội, ngay cả ca ca ta cũng tự cảm thấy mình không bằng. Ngưng nhi, sao muội lại không thích hắn?"
Yến Hi Thành tận tình khuyên bảo, "Sau này muội chính là Thái tử phi, nhiều nhất chỉ còn hai năm nữa sẽ làm chủ Đông Cung, quan hệ hai người như thế, sau này khẳng định sẽ bị Thái Tử điện hạ vắng vẻ."
Yến Ngưng Lạc cười nhạo một tiếng, "Ai quan tâm tới vị trí Thái tử phi."
"Ngưng nhi!" Yến Hi Thành trừng mắt, "Lời này không được nói bậy, nếu bị người có tâm nghe được, muội có thể sẽ gặp phiền toái."
"Đã biết, ca ca thật sự nói nhiều! Nàng cong môi, cho hắn một cái nhìn ngoan ngoãn vâng lời, giống như tiếp thu những gì hắn nói.
Yến Hi Thành lúc này mới từ bỏ.
Thiếu nữ tuyệt sắc khuynh thành, quay đầu lại và nhìn về phía nơi xa, môi đẹp cong cong thành một nụ cười, đặc biệt xinh đẹp động lòng người.
Đúng vậy, ai thèm quan tâm tới vị trí Thái tử phi!
Trái tim của nàng, sớm đã đánh rơi ở trên người người kia, chỉ có hắn, mới có thể khiến trái tim nàng rung động. Chỉ có hắn.
............
Khác với cao nguyên đất bằng của Thanh Lan Quốc, Lâm Uyên Quốc nằm ở phía Bắc đại lục, bốn phía đều được bao quanh bởi nước, là một tòa phố thị chân chính trên biển.
Do điều kiện về mặt khí hậu, màu da của người của Lâm Uyên Quốc đều trắng nõn, người như nước, cực kỳ tinh xảo mỹ lệ.
Nói về mỹ mạo, nhất định Cửu công chúa Nguyệt Tâm Nhan là xuất chúng nhất, được thừa hưởng cặp mắt xanh như đá quý của hoàng hậu, mọi cử động đều hấp dẫn bức người.
Luận về mỹ nhân trên các đại lục, Thanh Lan Quốc có Yến Ngưng Lạc của Vĩnh An Vương phủ, Lâm Uyên Quốc có Cửu công chúa Nguyệt Tâm Nhan cực kỳ xuất sắc, mỹ danh truyền khắp đại lục, không người không biết.
Hai người này, một người lạnh lùng tuyệt diễm giống như Huyền Nữ trên chín tầng mây, một người nghịch ngợm linh động giống như một con chim nước, mỗi người mỗi vẻ.
Và người Lâm Uyên Quốc biết ma pháp.
Đây không phải là tin đồn vô căn cứ, những người nơi này đều có năng lực thao túng nước ngay từ khi được sinh ra.
Truyền thuyết kể rằng thật lâu trước kia, trên đại lục còn bị phân chia thành các địa giới khác nhau, nơi này chỉ là một bộ lạc nhỏ thần bí, có năng lực thần kỳ, hấp dẫn rất nhiều người thèm ngó.
Nhưng giống như bị mê hoặc, bọn họ căn bản không ai có thể vào được.
Rõ ràng là nơi gần trong gang tấc, nhưng vĩnh viễn bị một tầng nước biển ngăn chắn bên ngoài. Truyền thuyết nói rằng, nơi này không cho phép bất cứ ai có ác ý tiến vào, nếu muốn tiến vào, cần phải được sự cho phép của chủ nhân. Nếu xông vào, người đó sẽ phải chịu sự trừng phạt của Hải Thần, bị cắn nuốt không thương tiếc.
Có người không tin tà, sau khi xông vào, chỉ trong vòng vài hơi thở, người đã bị sóng biển rất lớn cuốn đi, không thể tìm ra dấu vết.
Những bài học này xảy ra hết lần này đến lần khác, khiến cho những kẻ xâm lấn bắt đầu sợ hãi trong lòng, không ai còn dám tiến vào nơi này nữa.
Nơi được Hải Thần phù hộ, phàm nhân vọng tưởng khiêu chiến, đó quả thực là lấy trứng chọi đá.
Sau đó, đại lục chia năm xẻ bảy, cường giả các nơi đều muốn chiếm núi làm vua, tự lập quốc thổ, nhưng không một người nào dám đánh chủ ý vào phiến hải vực này.
Đầu lĩnh của phiến hải vực này, mang theo thuộc hạ, cùng nhau kiến tạo một tòa vương quốc trên biển, lấy quốc hiệu Lâm Uyên.
Đó là hoàng đế sáng lập ra Lâm Uyên Quốc, cũng là lão tổ tông của hoàng tộc họ Nguyệt, tại vị ba mươi năm, sau đó truyền đế vị cho người đời sau, ngao du tứ phương.
Nghe nói đó là một vị cường giả siêu cấp, đã đạt tới cảnh giới hư không, hiện tại đã đi tới một thế giới mạnh hơn.
Hiện giờ, người tại vị Lâm Uyên Quốc là vị đế vương thứ mười bảy, tên gọi Nguyệt Mộ Thần.
Hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, trời sinh mệnh cách đế vương, đáng tiếc...... thân thể ốm yếu cũng là trời sinh.
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
10 chương
6 chương
89 chương
18 chương