"Người kia thoạt nhìn có vẻ rất mạnh." Khanh Bắc nhíu nhíu mày, hắn có thể cảm giác được luồng uy áp khủng bố từ khoảng cách khá xa. Khanh Vũ bên cạnh buồn cười nhìn hắn một cái, "Những người ở đây, ngoại trừ Thương Hải Vương và Tiêm Tâm Tử, những người khác chỉ sợ đều sẽ bị ngược đãi." Thiếu niên nghe thấy vậy thì có chút kinh ngạc nói, "Chẳng lẽ ngay cả Thái tử và đại ca bọn họ cũng không thể địch lại hắn?" "Khó nói." Khanh Vũ rũ mắt thấp giọng cười nói. Bên này bọn họ đang nhỏ giọng nói thầm, nhưng không biết có người đang yên lặng đánh giá bọn họ. Người nọ mặc áo gấm màu trắng phong độ nhẹ nhàng, một đôi mắt hoa đào thon dài vũ mị vô cùng quyến rũ, ngũ quan không chỗ nào mà không tinh xảo, một thân quần áo trắng tinh mặc ở trên người khiến hắn tăng thêm vài phần phong tình. Đây còn không phải là chủ nhân Vãng Sinh Lâu hay sao, hắn ta đã dùng thân phận thiếu chủ Tiêu Dao Cốc ngồi ở trên ghế giám khảo - Bách Lý Cơ Nhiên. Bởi vì dung mạo của hắn phá lệ xuất chúng, hắn đặc biệt rất thích người đẹp, ánh mắt cũng cực kỳ sắc bén. Lúc đầu hắn không hứng thú với cuộc thi đấu nhàm chán này, chẳng qua vì muốn đối nghịch với Tiêu Dao Cốc mà thôi. Chỉ vì tò mò, hắn quét mắt một vòng xung quanh, và sau đó hắn đã phát hiện ra tiểu thiếu nữ thú vị này. Đầu tiên, nàng mặc một thân quần áo màu trắng cực kỳ có khí chất giống hắn. Hơn nữa, nàng chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tiểu tử Mộ Thiên Thương khác người. Điều đó thật là thú vị, ngay cả trong Tiêu Dao Cốc cũng chỉ có vài người mới biết được, Mộ Thiên Thương là thiên tài hai hệ Qang Ám trăm năm khó gặp. Sau khi Bách Lý Cơ Nhiên nổi lên hứng thú, hắn bắt đầu suy đoán người này có thể đi xuống phía dưới hay không, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng vận dụng linh lực tra xét tu vi người nọ. Hắn còn chưa kịp khuếch tán linh thức, đột nhiên đã bị một luồng ánh sáng màu vàng cực kỳ bá đạo chắn trở về. Bách Lý Cơ Nhiên chỉ cảm thấy chỗ sâu trong linh hồn đau nhức một trận, sau đó lập tức đối diện với một đôi mắt vàng bạc thon dài, trong đó dường như ẩn chứa một vực thẳm rộng lớn vô tận, có thể cắn nuốt toàn bộ hắn, mang theo cảnh cáo không chút nào để ý. Sắc mặt hắn ngay lập tức trở nên tái nhợt, thiếu nữ này...... là ai? Sự tình này chỉ xảy ra ngắn ngủn trong vài hơi thở, Khanh Vũ tất nhiên không biết. Đối với thiếu niên tóc vàng trong cơ thể mà nói cũng là chuyện nhỏ đáng để khinh thường, hắn chỉ xem đó như một chút nhạc đệm nho nhỏ nhàm chán mà thôi. Nhân loại ngu xuẩn, một ngày nào đó sẽ bị lòng hiếu kỳ của mình hại chết, ngay cả chủ nhân của hắn cũng dám mạo phạm, không biết sợ là gì. Đợt thi đấu thứ hai bắt đầu. Sau khi Mộ Thiên Thương bước lên lôi đài, những con số lần lượt được rút ra, những người sợ bị gọi tên ở dưới đài đều im lặng giống như ve sầu mùa đông. Điều thú vị chính là, những thiếu niên thiếu nữ đó vốn có ý chí chiến đấu sục sôi, khi nhìn thấy nam nhân với khuôn mặt tuấn mỹ bình tĩnh trên đài kia, hai chân lập tức mềm nhũn trước khi bước lên lôi đài, sau đó không màng tất cả chủ động bỏ quyền thi đấu. Sau khi đếm kỹ, không ngờ có hơn hai mươi người bỏ cuộc. Tiêm Tâm Tử một bên vẫn đang gọi tên, "......" Trên ghế cao nhất, Thanh Lan Đế vẫn luôn tươi cười lập tức cũng cứng đờ một chút. Mọi người dưới đài, "......" Đây là tình huống gì vậy? Bách Thánh Tiết đã nhiều năm như thế, đây vẫn là lần đầu tiên xuất hiện cảnh tượng như vậy. Phần lớn những người đã vượt qua vòng đào thải và tiến vào vòng trong đều rất có thực lực. Nhưng hiện tại vẫn chưa bắt đầu, không ngờ chưa đánh đã bại, còn nhiều người như thế. Một màn quỷ dị như thế xảy ra, khiến xung quanh một lần nữa lại rơi vào yên lặng, sau đó một tiếng cười không thể nhịn được, đột ngột vang lên. Tất cả mọi người đều đồng loạt quét mắt nhìn qua, lập tức nhìn thấy giữa ban giám khảo, một nam tử mặc áo choàng trắng, diện mạo tuấn mỹ đang gầm lên cười, đôi mắt quyến rũ nheo lại, trên đó còn đọng mấy giọt nước mắt trong suốt. "......" Bách Lý Cơ Nhiên cười trong chốc lát, có lẽ ý thức được hành vi này của mình có chút không ổn, lập tức ngưng cười, "Xin lỗi xin lỗi, nhất thời khó kìm lòng nổi, thất lễ." "Ta nói này Thiên Thương, thu lại khí thế hù chết người kia của ngươi một chút, bộ dáng này của ngươi còn ai dám lên đó tỷ thí với ngươi!" Cách xin lỗi này của hắn đều khiến mọi người đều có cảm giác muốn đánh hắn một trận. Trên đài, Mộ Thiên Thương nhìn về phía hắn, nhướng mày không dễ phát hiện, dường như có chút bất ngờ, nhưng Mộ Thiên Thương không nói gì cả, chỉ phối hợp với hắn, cố tình che dấu luồng uy áp trên người mình một chút. "Số 95, số 101." Đây là hai người cuối cùng được gọi vào vòng thứ hai. Mộ Trì yên lặng nhìn thoáng qua bảng số của mình, số 101, và cách hắn không xa đúng là Hiên Viên Triệt, bảng số 95. Mười năm trước hai người bọn họ tranh đoạt vị trí Thái tử trữ quân, hiện giờ mười năm sau còn muốn tranh đoạt vị trí Thánh tử. Đây có lẽ chính là duyên phận trong truyền thuyết. Trong số 50 người, bởi vì ngay từ đầu Mộ Thiên Thương đã dọa hơn 20 người chạy mất, giờ phút này trên đài chỉ còn lại chưa tới 30 người. Sau khi Tiêm Tâm Tử tuyên bố tỷ thí bắt đầu, đột nhiên từ giữa lôi đài xuất hiện một luồng khí màu đen cường đại. Có người không kịp đề phòng, trực tiếp bị luồng khí này chấn bay ra ngoài. Mộ Trì và Hiên Viên Triệt vừa vặn cách đó không xa, vận lực cùng ổn định thân thể. Sau khi luồng khí trôi qua, mọi người kinh ngạc nhìn xem, phát hiện một đống người nằm tứ tung ngang dọc dưới lôi đài, còn có người đang ngã từ trên đài cao xuống. Ngay giữa lôi đài là một thân ảnh thon dài đĩnh bạt đứng đó, biểu tình thờ ơ, giống như mình không hề liên quan tới tất cả mọi chuyện. Nhưng rõ ràng luồng khí quỷ dị kia vừa mới phát ra và vòng lại ở trên người hắn. "Vừa rồi...... Đó là cái gì?" "Linh lực màu đen?!" "Đó chính là nguyên tố thuộc tính Ám cực kỳ cường đại ở trong truyền thuyết ư!" "Không ngờ trong đời ta có thể nhìn thấy người mang nguyên tố Ám, chết cũng không tiếc." "Chẳng trách Thất hoàng tử mạnh như vậy, không ngờ có được nguyên tố nghịch thiên như thế. Ta đoán Thái tử điện hạ cũng không phải là đối thủ của hắn." Mọi người vừa trải qua một đợt đánh sâu vào linh lực, nhìn lại từ nơi xa, phát hiện trên lôi đài lúc này chỉ còn lại bốn người đáng thương. Mộ Thiên Thương khẽ nhếch môi, sau đó nói, "Các ngươi cùng nhau xông lên." Giọng nói kia giống như nước chảy êm tai, chẳng qua lời nói lại cực kỳ cuồng vọng, sắc mặt phẳng lặng thờ ơ, khiến mọi người cảm thấy dường như tư thái của hắn vốn là như vậy. Còn lại bốn người, ngoại trừ Hiên Viên Triệt và Mộ Trì, còn có hai người nữa đều là đệ tử Tiêu Dao Cốc. Lúc này hai người đôi tay ôm quyền, biểu tình cung kính, "Sư huynh thực lực phi phàm, chúng ta tự biết không phải là đối thủ, cam nguyện từ bỏ quyền thi đấu." Nói xong, hai người lập tức cùng nhau đi xuống. Hiên Viên Triệt là thái tử của một quốc gia, còn là đệ tử hàng đầu của tông chủ Phiêu Miểu Tông, vì thế hắn có sự kiêu ngạo riêng của hắn. Trận tỷ thí này đại diện cho mặt mũi quốc gia, hắn chỉ có thể thắng không thể thua. Trong khi Mộ Trì từ trước tới nay không bao giờ trốn tránh rắc rối, hơn nữa hắn còn là đệ tử quan môn của Vô Cực Môn, thực lực cũng không hề thấp. Đối với Thất hoàng tử Võ Thương quốc, nghe đồn hắn ta rất lợi hại, hôm nay thật ra hắn cũng muốn cùng đánh giá một phen. "Tắc tắc, hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta. Nếu chúng ta hai chọi một khó tránh khỏi sẽ bị người ta nói, chúng ta thắng không đẹp. Ta sẽ đấu với ngươi trước." Mộ Trì đứng lên trước, trời sinh con ngươi biết cười, tràn đầy sức sống, cực kỳ đẹp mắt. Hiên Viên Triệt nhíu mày, thấp giọng nói một câu, "Cẩn thận." Mộ Trì nhún vai thờ ơ, một thân khí chất tiêu sái khiến người không thể không chú ý tới hắn nhiều hơn một chút. "Thiếu niên này thoạt nhìn tuổi còn nhỏ, không biết sư phụ là ai?" Người dưới đài không biết nên tò mò hỏi. "Ồ? Ngươi thậm chí không biết người đó, địa vị của hắn rất cao!" Người nọ nhìn trái nhìn phải, sau đó mới thấp giọng nói, "Thân phận vị này tương đối phức tạp. Đó vốn là Lục hoàng tử Thanh Lan Quốc chúng ta, nhưng không biết đã phạm vào chuyện gì nên bị phế truất đuổi khỏi hoàng cung. Tuy nhiên, hiện tại hắn chẳng những là đệ tử quan môn yêu thích nhất của môn chủ Vô Cực Môn, còn có sự hậu thuẫn của gia gia, người đứng đầu thế gia luyện dược. Bên ngoài không biết có bao nhiêu người muốn thông qua hắn để tìm hiểu về gia tộc luyện dược Mộ gia!" Người nọ nghe xong thì thổn thức một trận, "Vậy đúng là nhân vật không động tới được." Khanh Bắc nhìn thấy thiếu niên trên đài, cảm thấy rất quen mắt, sau đó dường như nghĩ đến điều gì, "Người này có phải lần trước đã tới Du Nhiên Cư hay không......" Lần trước không biết Lâu Quân Nghiêu ra mặt đã nói gì với hắn ta, sau đó nàng không còn thấy hắn ta lắc lư trước mặt mình nữa. Có lẽ hắn ta đã nghĩ thông suốt. Nhưng nhắc tới Lâu Quân Nghiêu, không biết tình hình sau khi hắn trở về như thế nào rồi. Khanh Vũ cong cong môi. Thật là buồn cười, nếu người đó trở về, nhất định chắc chắn có thể xử lý những chuyện vụn vặt đó. Có lẽ bọn họ sẽ không còn gặp lại nữa, khoảnh cách giữa hai đại lục xa như thế... Một loạt ánh sáng màu vàng lóa mắt đột nhiên lôi nàng đang chìm trong suy nghĩ trở lại. Khanh Vũ ngước mắt nhìn lên, phát hiện luồng ánh sáng màu vàng được phát ra từ trên người Mộ Trì trên đài. Thuộc tính Kim hệ, đứng đầu ngũ hành. Người mang thiên phú hệ này sẽ đồng thời có được thuộc tính nguyên tố thứ hai đi kèm. Nguyên tố Kim khi hóa thân ở trong chiến đấu, toàn thân sẽ trở nên cứng rắn như sắt, đao thương không thể chém, hiếm khi gặp địch thủ. Những người bị thương bởi nguyên tố Kim, nhẹ thì cả người đau đớn giống như bị đập bởi một tảng đá, nặng thì lục phủ ngũ tạng đều bị huỷ, tử vong tại hiện trường. Nguyên tố Kim loại bá đạo ngang hàng với thuộc tính Lôi. Khi đối mặt với linh lực thuộc tính Ám trăm năm khó gặp, cũng phải liều mạng. Hơn nữa, thiếu niên này còn có được một loại linh lực có thuộc tính khác không rõ. Khanh Vũ có chút kinh ngạc nhướng mày, không thể ngờ gia hỏa này lớn lên môi hồng răng trắng như thế, lại có thuộc tính linh lực bá đạo cường thế như vậy, thật sự khác một trời một vực với tính cách của hắn. Trong trận chiến, Mộ Trì hoàn toàn không giống với bộ dáng lơ mơ như ngày thường. Cặp mắt sắc bén của hắn, đối diện với Mộ Thiên Thương nheo mắt, né tránh chưởng phong bổ thẳng tới. Sau đó mọi người liền thấy, bên cạnh lôi đài có thêm một dấu bàn tay in sâu ba thước. "Tê, mạnh quá, công kích của thuộc tính kim loại quả nhiên đáng sợ, một chưởng vừa rồi nếu như đánh trúng người, đoán chừng sẽ phải thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít!" Mọi người chỉ nhìn thấy, thiếu niên mang theo ánh sáng màu vàng liên tục phát động công kích, trong khi Mộ Thiên Thương trước sau chỉ thủ chứ không tấn công, thoạt nhìn dường như ở vào thế yếu, nhưng rất nhanh, bọn họ đã nhìn thấy một màn không thể tin nổi. Nam nhân kia một thân quần áo xanh thẫm, đột nhiên dừng động tác né tránh. Khi bàn tay Mộ Trì nặng nề đập xuống, nam nhân kia đã hóa chưởng thành đao, bổ mạnh về phía ngực Mộ Trì. Khiến cho mọi người càng kinh ngạc hơn chính là, linh lực phía trên chưởng đao cũng phát ra ánh sáng màu vàng. Sự khiếp sợ của Mộ Trì phản ứng mạnh hơn thân thể. Hắn lập tức bị đánh trúng, bị hất văng ra ngoài xa mấy mét, hộc ra một mồm máu tươi. "Sao có thể như vậy......" Thiếu niên thống khổ ho khan hai tiếng, đôi mắt không thể tin nổi. Toàn bộ dưới đài là một trận oanh động. "Không phải linh lực của Mộ Thiên Thương là thuộc tính Ám hay sao?!" "Chẳng lẽ hắn đồng thời còn có được thuộc tính kim loại? Điều này quả thực là rất đáng sợ!" "Thuộc tính Kim được xưng là đao thương bất nhập, không ngờ cũng bị người đánh trọng thương!" ~~~Hết chương 52~~~